Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1048: Cô gái bán hoa
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Khoảng tám giờ tối, một chiếc xe công vụ màu bạc đến trước khách sạn Xuân Thành, Trịnh Hiểu Yến từ trong xe bước xuống, mỉm cười chào tài xế.
Buổi tối Trịnh Hiểu Yến cùng cha mẹ ăn cơm trong biệt viện Thường vụ Tỉnh ủy, dù sao cũng phải làm tròn đạo hiếu.
Buổi tối, cổng khách sạn Xuân Thành rất náo nhiệt, một đám những cô gái bán hoa vây quanh cổng, trong tay cầm đủ loại hoa với đủ loại màu sắc, nhưng lại không lớn tiếng rao bán, chỉ chăm chú nhìn những người từ trên xe bước xuống. Nếu là những thanh niên nam nữ cùng nhau bước xuống, cô gái bán hoa liền lao đến, tranh giành đưa những bông hoa có trong tay đưa đến trước mặt người đàn ông, để anh ta mua hoa tặng bạn gái.
Khách sạn Xuân Thành vẫn là khách sạn hạng sang nhất ở thành phố An Bắc, trong khách sạn có phòng karaoke cao cấp nhất toàn thành phố, vẫn là nơi giải trí số một vào ban đêm cho những người có tiền ở đây. Bán hoa ở cổng khách sạn Xuân Thành, nếu kinh doanh tốt, cũng có thể kiếm được đủ tiền để nuôi sống bản thân. Chỉ có điều số lượng những cô gái bán hoa không phải ít, cạnh tranh kịch liệt, tỷ lệ lợi nhuận của toàn bộ ‘ngành nghề’ cũng bởi vì sự cạnh tranh này mà hạ xuống tới mức thấp nhất.
Trịnh Hiểu Yến một mình xuống xe, những cô gái bán hoa vẫn chưa vây quanh.
Theo kinh nghiệm của các cô, những khách hàng nữ độc thân, đều không phải là những khách hàng tiềm năng. Thông thường, rất ít có những người phụ nữ độc thân mua hoa ình, lại càng ít phụ nữ mua hoa tặng đàn ông. Trừ phi đi bệnh viện thăm bệnh, hoặc đi sinh nhật bạn, mới mua một bó hoa.
Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp như vậy, có lẽ nên là đàn ông mua hoa tặng cô mới đúng.
Tuy nhiên Trịnh Hiểu Yến lại bị những cô gái bán hoa thu hút sự chú ý.
Những bó hoa với đủ màu sắc đó, đủ những hình thái khác nhau, đẹp đẽ diễm lệ, đối với những phụ nữ thích cái đẹp, đều có sức hấp dẫn tự nhiên.
Cũng hấp dẫn giống y như những bông hoa, chính là những cô gái bán hoa.
Những cô gái bán hoa này, phần lớn đều ở độ tuổi từ hai mươi đến ba mươi, người lớn tuổi nhất, cũng chỉ có ba mươi mấy tuổi. Còn có những cô bé mười mấy tuổi, cũng ôm những bó hoa đi bán. Có thể nhận thấy, các cô gái này đều đã trang điểm khá kỹ, để mình trở nên xinh đẹp hơn, mặc những chiếc váy đẹp hơn, cộng thêm những bó hoa trong tay các cô, càng tăng thêm sức thuyết phục.
Bán hoa là một công việc ‘xinh đẹp’, hoa hay người bán hoa đều không thể quá xấu.
- Tiểu Tiệp?
Ánh mắt Trịnh Hiểu Yến rất tinh tường, vừa nhìn qua đã có thể từ trong số mười mấy cô gái bán hoa đó nhận ra cô gái trẻ xinh đẹp bị gã đầu trọc theo đuổi mà buổi trưa mình đã gặp ở Khu công nghiệp Bắc Lộ.
Tiểu Tiệp lúc này, vẫn mang một chiếc váy liền thân với những bông hoa nhỏ, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, mặc dù chiếc váy của cô cũng rất rẻ tiền, trên mặt cũng chỉ tô một lớp phấn mỏng, nhưng đứng lẫn trong một nhóm những cô gái bán hoa, vẫn vô cùng bắt mắt. Loại cảm giác trẻ trung khỏe mạnh ấy, cho dù làm thế nào cũng không thể che giấu được.
- A, là chị, phóng viên… chị phóng viên…
Tiểu Tiệp vừa nhìn cũng nhận ra Trịnh Hiểu Yến ngay, cô không biết thân phận thật của Trịnh Hiểu Yến, nghe Cường Tử gọi Trịnh Hiểu Yến là ‘chị phóng viên’, đương nhiên cô cũng xem Trịnh Hiểu Yến là một phóng viên. Hơn nữa Trịnh Hiểu Yến rất giống với một phóng viên theo như Tiểu Tiệp hình dung. Những năm 94, chắc chắn chưa đến mức ‘phóng viên đi khắp phố’, phần lớn người dân không có nhiều cơ hội tiếp xúc với phóng viên. Những nữ phóng viên mà họ xem được trên phim hoặc truyền hình, không ai là không xinh đẹp giỏi giang đến động lòng người.
Trong mắt tiểu Tiệp, nữ phóng viên quả thật là những người phụ nữ rất giỏi giang.
- Tiểu Tiệp, bán hoa à?
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười bước đến, nói chuyện phiếm với tiểu Tiệp, dường như giữa họ đã rất thân thuộc rồi.
Những cô gái bán hoa khác, liền tự động tránh ra mấy bước, hiếu kỳ nhìn Trịnh Hiểu Yến. Mỗi ngày những người đẹp ra vào khách sạn Xuân Thành, không phải là ít. Mỗi người một vẻ, nhưng xinh đẹp và có khí chất như Trịnh Hiểu Yến, quả thật rất ít.
Tiểu Tiệp đứng trước mặt Trịnh Hiểu Yến, rõ ràng rất căng thẳng, rụt rè đáp:
- Vâng, bán hoa…
Nhỏ như muỗi kêu.
Có lẽ tiểu Tiệp cũng cảm thấy, đứng bán hoa ở đầu phố như thế này, cũng không có gì đáng để khoe khoang. Hơn nữa, tiểu Tiệp cũng có một tâm lý đề phòng với ‘cô phóng viên’, dù sao cô và Trịnh Hiểu Yến cũng không phải quen thân gì.
Ánh mắt xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến chớp chớp, mỉm cười hỏi:
- Tiểu Tiệp, hoa này bán thế nào?
Trịnh Hiểu Yến vốn là người nhạy bén, biết giữa mình và tiểu Tiệp chưa đủ thân thiết. Cứ đứng ở đây mà nói chuyện với tiểu Tiệp, cũng rất khó coi, liền quyết định hỏi đến vấn đề ‘nghiệp vụ’.
Quả nhiên, ánh mắt tiểu Tiệp lộ vẻ vui mừng, liền đáp:
- Hoa hồng còn tươi, hai tệ một bông.
Thật ra nơi này cũng do địa điểm khác biệt, nên giá cả cũng có khác biệt. Ở những nơi khác, hoa hồng chỉ bán một tệ một bông, những người đến khách sạn Xuân Thành đều là những người có tiền, đương nhiên cũng không nhắc đến việc trả giá nữa. Nhưng quả thật bó hoa hồng mà tiểu Tiệp đang cầm trong tay, rất tươi và cũng rất đẹp.
- Một bó đó, tổng cộng bán bao nhiêu tiền?
- Một bó này là ba mươi bông, bán cho cô năm mươi tệ đi…
Tiểu Tiệp hơi vui mừng nói, ánh mắt xinh đẹp sáng hẳn lên.
Thật không ngờ, lại gặp được khách hàng lớn. xem tại
Năm 94, người có thể móc ra năm mươi tệ để mua một bó hoa hồng, thật sự không nhiều. Số tiền lương bình quân của công nhân viên chức, cũng chỉ có hai ba trăm tệ. Năm mươi tệ, tương đương với thu nhập một tuần của những công nhân viên chức bình thường.
Trịnh Hiểu Yến cười nói:
- Được, tôi mua hết. Nhưng, tôi có một điều kiện.
- Điều kiện?
Đôi mắt ngây thơ của tiểu Tiệp, hiện lên chút khó hiểu.
- Yên tâm, điều kiện này rất đơn giản. Hôm nay là ngày sinh nhật một người bạn của tôi, ngay ở khách sạn này, tôi muốn mua bó hoa hồng này tặng cho cậu ấy. Cô cầm bó hoa này đi theo tôi, tặng xong rồi, tôi sẽ trả tiền cho cô. Thế nào, tin tôi không?
Trịnh Hiểu Yến cười nói.
Thông thường, những người phụ nữ đẹp đều dễ có được thiện cảm và sự tín nhiệm của người khác, càng không nói tới khí chất như vậy của Trịnh Hiểu Yến, còn là ‘cô phóng viên’, tiểu Tiệp lại rất ngây thơ, đương nhiên không nghi ngờ gì cô, lập tức gật đầu, nói liên tục:
- Tin được tin được, không có gì không có gì…
Hôm nay vừa mới mở hàng, đã bán luôn một lúc ba mươi bông hoa hồng, kiếm được hơn ba mươi tệ, tiểu Tiệp hết sức vui mừng. Cùng Trịnh Hiểu Yến ôm hoa đưa vào trong khách sạn, đương nhiên không thành vấn đề.
- Được, vậy chúng ta cùng đi thôi.
Trịnh Hiểu Yến cười nói, rồi quay người, dẫn theo tiểu Tiệp, đôi giày gõ từng bước lộp cộp lộp cộp trên mặt đá cẩm thạch, đi vào sảnh khách sạn. Tiểu Tiệp đi bên cạnh Trịnh Hiểu Yến, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt tò mò nhìn sự rực rỡ bên trong khách sạn.
Đừng thấy tiểu Tiệp đứng bán hoa ở đây, bên trong khách sạn Xuân Thành, thật sự cô chưa từng bước vào. Thông thường, bảo vệ cũng không cho những cô gái bán hoa vào bán hoa bên trong khách sạn, như vậy thì không ra thể thống gì nữa. Nhưng lần này là Trịnh Hiểu Yến dẫn theo Tiểu Tiệp vào, bảo vệ đương nhiên cũng không cản trở.
Hai cô gái đi thẳng vào trong thang máy.
Lưu Vĩ Hồng ở phòng 606.
Trịnh Hiểu Yến bước khoan thai, bóng dáng uyển chuyển, tiểu Tiệp đi theo phía sau cô, vụng trộm đánh giá thân hình duyên dáng của Trịnh Hiểu Yến, bất giác có chút đỏ mặt. Dù sao cũng đều là phụ nữ, trong mắt tiểu Tiệp, Trịnh Hiểu Yến lại là một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, khiến người ta bất giác có những suy nghĩ ‘viển vông’.
Đến trước cửa phòng 606, Trịnh Hiểu Yến nhấn chuông cửa.
- Ai vậy?
Trong phòng, truyền ra giọng nói của Lưu Vĩ Hồng.
- Là tôi, Phó cục trưởng Lưu, Thư ký của anh, Trịnh Hiểu Yến…
Trịnh Hiểu Yến cười nói với vẻ trêu chọc.
Nghe Trịnh Hiểu Yến nói xong, tiểu Tiệp hoảng sợ. Hóa ra người trong phòng là một Phó cục trưởng. Mặc dù tiểu Tiệp không biết chức Phó cục trưởng của Lưu Vĩ Hồng là một chức quan lớn thế nào, nhưng với cô mà nói, bất cứ một vị Phó cục trưởng nào, đều là những nhân vật lớn. Hơn nữa, ‘cô phóng viên’ tại sao lại trở thành thư ký của Phó cục trưởng? Có thể có một thư ký như vậy, vị Phó cục trưởng này chắc chắn rất giỏi.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc đầu, tiện tay mở cửa phòng.
Không ngờ một bó hoa hồng tuyệt đẹp, liền xuất hiện trước mặt hắn.
- Phó cục trưởng Lưu, chúc anh sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày vui vẻ, tuổi mới thành công mới…
Sau bó hoa, vang lên giọng nói bá đạo của Trịnh Hiểu Yên.
- Làm gì vậy? Lại bày trò gì nữa?
Phó cục trưởng Lưu quả thật không hiểu ra sao cả, nhưng lập tức suy nghĩ nhanh một chút, lập tức xác định, là Trịnh Hiểu Yến đang gây sự, sinh nhật hắn, không phải ngày hôm nay. Vừa rồi còn bị Trịnh Hiểu Yến làm cho ngẩn người, còn nghĩ rằng vì mình bận rộn quá, mà quên mất ngày sinh nhật.
- Hì hì, Phó cục trưởng đại nhân, tiểu Tiệp này, anh có chút ấn tượng nào không? Tiểu Tiệp, vào đây!
Tiểu Tiệp buông bó hoa, cười nói, rồi kéo tiểu Tiệp vào phòng.
Lưu Vĩ Hồng có trí nhớ như thế nào, ánh mắt chỉ nhìn qua tiểu Tiệp, liền nhớ ra ngay, đây chính là cô con gái của người phụ nữ đánh giày mình gặp lúc trưa ở Khu công nghiệp Bắc Lộ, là một cô gái rất xinh đẹp nhưng cũng khá rụt rè.
- Xin chào, tiểu Tiệp!
Lưu Vĩ Hồng thau đổi sắc mặt, mìm cười chào tiểu Tiệp.
- Chào anh, Lưu…Phó cục trưởng Lưu…
Tiểu Tiệp chân tay hơi luống cuống. Cô tuy rất ngây thơ, nhưng cũng phát hiện, nơi này là phòng khách, không phải phòng ăn, ‘cô phóng viên’ nói bạn cô ấy sinh nhật, tại sao lại dẫn cô đến phòng khách?
- Phó cục trưởng Lưu, là thế này, hôm nay không phải sinh nhật của anh sao? Vừa hay tôi gặp tiểu Tiệp đang đứng bán hoa trước cửa khách sạn, tôi liền nghĩ, nhờ cô ấy giao hoa đến cho anh, còn nếu anh có tình hình gì cần tìm hiểu, cũng có thể hỏi cô ấy một chút.
Trịnh Hiểu Yến cười nói, liên tục nháy mắt với Lưu Vĩ Hồng.
Thì ra Trịnh Hiểu Yến muốn ‘ngoài một đường trong một nẻo’, lấy danh nghĩa bán hoa, tránh tầm nhìn của bọn Lý Bảo Lương. Cả một ngày từ sáng đến tối cứ bị Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và các đồng chí các đồng chí ‘đi cùng’, muốn tìm hiểu một chút sự thật, đâu có dễ dàng?
- Làm càn!
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên lập tức hiểu ý Trịnh Hiểu Yến, không khỏi dở khóc dở cười, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, rồi chuyển hướng về phía tiểu Tiệp.
- Tiểu Tiệp, bó hoa này bao nhiêu tiền?
- Năm…năm mươi tệ…
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, tiện tay rút ví tiền, lấy ra tờ một trăm tệ, đưa cho tiểu Tiệp, nói:
- Cảm ơn cô, tiểu Tiệp. Hoa hồng rất đẹp, tôi rất thích. Không cần thối tiền, cô về trước đi.
Phó cục trưởng Lưu kiêu ngạo đến thế nào, làm sao có thể dùng phương pháp ‘không minh bạch’ này để lừa một cô gái trẻ tuổi không hiểu chuyện để thu thập tin tức?!