Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1045: Điều tra bước đầu
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
- Rất xin lỗi, tôi không nói nữa không nói nữa…
Người phụ nữ trung niên được gọi là chị Thục Mai dường như hốt hoảng, vừa nói lỡ lời, sau đó lại cúi đầu đánh giày, không dám nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến nữa.
Hàng lông mày xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến hơi chau lại. Cục Giám sát đến tỉnh Liêu Trung ngày đầu tiên tiến hành chính thức điều tra, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, đã có hai lần nghe đến uy danh của ‘Hàn lão gia’, quả nhiên như sấm bên tai, khiến người ta không dám nói gì.
Một người dẫn đầu của đám lưu manh côn đồ, lại kiêu ngạo như thế!
Tuy nhiên Trịnh Hiểu Yến cũng không hỏi thêm nữa, thấy người phụ nữ trung niên căng thẳng như vậy, sao có thể nhẫn tâm thêm gánh nặng tâm lý cho cô nữa?
Cho dù muốn thu được nhiều tin tức hơn về Hàn lão gia và việc ngừng sản xuất của Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, cũng có thể nghĩ một cách khác, không nhất thiết phải ‘bức bách’ một người phụ nữ lương thiện bình thường như vậy được.
Ở bên kia, Lý Bảo Lương có chút không được tự nhiên.
Là một cán bộ của tỉnh Liêu Trung, nguyên Phó chánh Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, Lý Bảo Lương biết rõ sức ảnh hưởng của Hàn lão gia Hàn Vĩnh Quang đối với thành phố An Bắc cũng như toàn bộ tỉnh Liêu Trung lớn như thế nào. Vốn dĩ, Hàn Vĩnh Quang kiêu ngạo ương ngạnh, đã không còn là việc gì quá bí mật ở An Bắc nữa, chỉ là bỗng nhiên ‘xuất hiện’ trước mặt Lưu Vĩ Hồng, khiến Lý Bảo Lương cảm giác có chút không dễ coi.
Thân phận thật sự của Lưu Vĩ Hồng không đơn giản chỉ là Phó cục trưởng thường trực cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, mà là một nhân vật rất lớn. Trước đây không lâu, Lưu Vĩ Hồng còn mở một cuộc tàn sát lớn ở một thành phố cấp 3 thuộc tỉnh Sở Nam, chém đến mấy chục người, thu dọn sạch sẽ tất cả những thế lực lưu manh trong thành phố.
Hàn Vĩnh Quang có lẽ ở An Bắc, thậm chí ở Liêu Trung, đều có thể được xưng là ‘con hổ lớn’, nhưng trong mắt kẻ ‘giết người như cắt cỏ’ của Lưu Vĩ Hồng, chỉ sợ cũng không khác gì lắm với bọn côn đồ lưu manh.
Nhưng vấn đề quan trọng không nằm ở đây, quan trọng nằm ở chỗ, trong mắt Lưu Vĩ Hồng thì Hàn Vĩnh Quang không là gì cả, nhưng trong mắt rất nhiều người ở Liêu Trung, Hàn Vĩnh Quang rất quan trọng, thậm chí có rất nhiều cán bộ lãnh đạo quyền cao chức trọng, cũng có cảm giác đó.
Giữa hai người này, một khi nảy sinh xung đột lớn nào, bất luận ai thắng ai thua, đối với một số cán bộ tỉnh Liêu Trung mà nói, hậu quả tuyệt đối thảm hại. Lưu Vĩ Hồng thắng, Hàn Vĩnh Quang xui xẻo, một đống người cũng xui xẻo theo. Hàn Vĩnh Quang thắng cũng chưa chắc đã thoải mái, Lưu Vĩ Hồng dễ đối phó vậy sao? Một tên đứng đầu nhóm lưu manh ở Liêu Trung, ‘đánh bại’ nhân vật đứng đầu cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, ‘đánh bại’ con cháu chính tông của lão Lưu, những Trưởng ban Tổ chức Trung ương và Tư lệnh viên quân khu Đông Nam đứng sau Lưu Vĩ Hồng, sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Đến lúc đó, e rằng cả Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn, đều không có cách giải trình việc này.
Đương nhiên, bây giờ giữa hai người chưa phát sinh xung đột lớn, thậm chí còn chưa gặp mặt nhau, vẫn còn có rất nhiều cách có thể tránh được xung đột này. Rất đơn giản, Lưu Vĩ Hồng có giỏi đi nữa, ở An Bắc cũng không có người quen, cũng không biết đi đâu để điều tra, đều phải có Lý Bảo Lương y đi cùng. Có Lý Bảo Lương ở đó, chắc chắn có thể tránh được xung đột nảy sinh.
Nghĩ như vậy, Lý Bảo Lương lại bình tâm trở lại, thậm chí còn cười thầm, cảm thấy có phải bản thân mình quá nhạy cảm rồi không, làm việc gì cũng cứ thích nghĩ đến tình huống xấu nhất.
Chỉ một lúc, chị Thục Mai đã đánh sạch giày cho Trịnh Hiểu Yến, Trịnh Hiểu Yến đưa cho cô hai tệ. Chị Thục Mai liền thối tiền, nói lau một đôi giày, chỉ cần năm hào. Trịnh Hiểu Yến cười xua xua tay, ngăn động tác thối tiền của chị Thục Mai lại, nói không sao, sau đó đứng lên vào phòng dùng cơm, chị Thục Mai liền luôn miệng cảm ơn, có vẻ rất vui.
Hôm nay gặp được một sếp lớn.
Chỉ một lúc, cơm rượu được dọn lên đầy đủ, tuy không thể nói là những món ngon tuyệt, nhưng cách điều tiết gia vị, quả thật không thể chê.
Lưu Vĩ Hồng không uống rượu, chỉ uống một chút nước ngọt, lấy nước ngọt thay rượu, cụng với mọi người một ly.
Trong thời gian công tác, Lưu Vĩ Hồng có thói quen không uống rượu.
Bữa cơm này cũng khá nặng nề, Lưu Vĩ Hồng rất ít nói, những người khác liền không tiện mở miệng.
Ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng lại không vội rời đi, ngược lại chờ ông chủ nhà hàng đến, rồi nói chuyện với lão, hỏi một vài vấn đề về Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2. Nhưng, xét thấy ‘tính cảnh giác’ vừa rồi của ông chủ nhà hàng, Lưu Vĩ Hồng không hỏi tới nguyên nhân phá sản của nhà máy, mà tìm hiểu về tình hình cuộc sống của những công nhân viên Nhà máy sau khi mất việc.
Bởi vì đề tài không ‘mẫn cảm’ lắm, cộng thêm ‘hóa đơn lớn’ hôm nay của nhóm người Lưu Vĩ Hồng, ông chủ nhà hàng đương nhiên cũng không thể quá ‘đắn đo’, đành phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ‘sếp lớn’. Dù sao bây giờ trong nhà hàng cũng không có những thực khách khác, nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của lão.
Ông chủ nhà hàng cũng là nhân viên của Nhà máy cơ khí hạng nặng số 2, nhưng lão không phải là công nhân thất nghiệp, mà là hai năm trước đã chủ động từ chức. Lão trước đây làm việc ở căn tin Nhà máy cơ khí hạng nặng, là đầu bếp chính, nấu ăn rất ngon, vì vậy nên từ chức mở nhà hàng riêng. Bởi vì tay nghề của lão tốt, trước đây những người trong nhà máy ăn cũng quen rồi, nên có rất nhiều công nhân viên của nhà máy, bình thường cũng rất quan tâm đến việc kinh doanh của gã, tình hình kinh doanh của nhà hàng cũng xem như thuận lợi.
- Ôi, không giấu gì lãnh đạo, mấy tháng nay làm ăn không ra gì cả…
Ông chủ nhà hàng thở dài, nói, bất giác, cũng thay đổi cách xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng, từ ‘ông chủ’ trở thành ‘lãnh đạo’, hình như lão cũng nhận ra, nhóm người Lưu Vĩ Hồng, cũng không phải làm kinh doanh, mà là cán bộ chính phủ.
- Trước đây khi nhà máy chưa ngừng sản xuất, kinh doanh cũng không tồi, công nhân viên trong nhà máy nếu có sinh nhật hay nhà có khách gì đó, đều thích đến nhà hàng của tôi ăn uống. Bây giờ thì thôi rồi, nhà máy ngừng sản xuất, mọi người đều không có tiền lương nữa, đến bữa cơm cũng trở thành vấn đề, ai còn dư tiền đi mời khách? Anh nói xem có đúng không?
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, biểu thị sự đồng ý đối với lời nói của ông chủ nhà hàng, hỏi:
- Vậy, bây giờ những công nhân chủ yếu sống dựa vào gì?
Ông chủ nhà hàng đáp:
- Điều này cũng rất khó nói, lúc vừa mới ngừng sản xuất, còn có thể lĩnh được chút tiền sinh hoạt, mỗi tháng cũng được ba bốn chục tệ, cũng có thể miễn cưỡng no bụng được. Hai tháng nay thì không được nữa rồi, tiền sinh hoạt cũng không có nữa…
Trịnh Hiểu Yến ngắt lời hỏi:
- Vì sao tiền sinh hoạt cũng không có?
- Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chỉ nghe người khác nói thôi. Nghe nói, Nhà máy đã bắt đầu làm thanh toán phá sản gì đó, không có tiền để phát nữa. Phải đợi nhà máy bán hết xong, mới có thể thanh toán hết được tiền an gia và phí bồi thường cho những công nhân viên mất việc. Bây giờ mà, mọi người làm đủ thứ việc. Lãnh đạo à, các anh có lẽ cũng đã thấy cả rồi, trên con đường này, nơi nào cũng có dựng lều, nơi nào cũng có những hàng quán nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Nhà máy cơ khí hạng nặng 2 có đến hơn năm ngàn công nhân viên thất nghiệp, không thể bày ra nhiều quầy hàng như vậy được chứ?
- Cái đó thì chắc chắn rồi, đâu có nhiều kinh doanh nhỏ như vậy để làm? Hầu hết mọi người bây giờ đều đi khắp nơi làm công nhật, cũng có người đi về phía nam làm ăn, cũng có những người đi về hướng tây hướng đông, đi tìm một ít tiền tiêu, thậm chí còn có rất nhiều cô gái còn trẻ, còn đi phục vụ ở những quán nhạc hay quán nhậu, chà… mất mặt lắm. Nhưng chẳng phải không còn cách nào khác sao? Cuộc sống trên thế gian này, cũng phải ăn cơm để sống mà, phải không?
Ông chủ nhà hàng vừa nói vừa lắc đầu cảm thán…
Có thể nhận thấy, ông chủ nhà hàng vốn là một người hay nói, một khi có thể bắt đầu được rồi, thì không thể dừng lại được. Điều này cũng dễ hiểu, nếu lão là một người kín miệng, e rằng cũng không thể kết được nhiều bạn lúc ở trong nhà máy như vậy.
Chẳng phải cô A Khánh trong vở kịch “Sa gia binh” có một câu xướng kinh điển như thế này hay sao - - - Người đến đều là khách, tất cả dựa vào cái miệng!
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Vậy, cuộc sống của công nhân viên khó khăn như vậy, cũng không phản ánh với chính quyền sao?
- Sao lại không? Thời gian trước, vừa mới ngừng cấp phí sinh hoạt, có đến mấy trăm người đến Ủy ban nhân dân thành phố xin trợ giúp, sau đó thì không dám đi nữa, Hàn lão gia đâu dễ đụng vào như vậy.
Nói đến đây, ông chủ nhà hàng đột nhiên kinh ngạc, miệng há to, không nói nữa, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, có chút đứng ngồi không yên.
Thì ra vừa không cẩn thận, lão đã ‘nói xấu’ Hàn lão gia, nếu lời này lọt vào tai Hàn lão gia, lão còn muốn ở lại An Bắc này nữa không? Nói không chừng ngay ngày mai đã bị chặt mất một cánh tay rồi!
Lý Bảo Lương cũng có chút bất an liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng lại rất ung dung thản nhiên, dường như không hề có chút hứng thú gì với Hàn lão gia, chỉ cười nói:
- Không sao không sao, chúng ta chỉ tùy tiện nói chuyện thôi. Ông chủ, hỏi ông thêm một chuyện nữa, mấy tòa nhà ký túc xá mà Công ty Bất động sản Đại Giang tháo dỡ, mấy công nhân viên ở đó giờ sống ở đâu?
Thấy vị lãnh đạo này không hỏi thêm nữa về chuyện Hàn lão gia, ông chủ nhà hàng thầm thở phào, nhưng không muốn nói chuyện thêm với Lưu Vĩ Hồng nữa, liền nói cho có lệ:
- Điều này tôi cũng không rõ lắm, có người ở nhà người thân, có người tự dựng một túp lều, dù sao cũng đều có chỗ ở cả…
Đúng lúc này, lại có hai vị khách bước vào, ông chủ nhà hàng vội vàng đứng lên, nói một câu “xin lỗi” với Lưu Vĩ Hồng, rồi vội vàng đứng lên tiếp khách, xem như ‘thoát khỏi nguy hiểm’.
Lông mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhăn lại. Nhưng rõ ràng, ông chủ nhà hàng đã có ý đề phòng, tiếp tục hỏi, chắc chắc cũng không hỏi thêm được cái gì cụ thể nữa.
Đang chuẩn bị tính tiền để về, ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, có người nói lớn:
- Nào, cô Phùng, đánh giày cho tôi đi!
Nghe giọng nói, cũng rất quen, mọi người ngẩng đầu nhìn, chẳng phải gã đầu trọc đã đụng phải ở công trường của Công ty Bất động sản Đại Giang đó sao? Lúc này vẫn để cánh tay trần như vậy, ngồi xuống trước mặt người phụ nữ đánh giày trung niên, giơ cặp chân to ra, một đôi giày da bóng loáng, vẻ mặt đĩnh đạc. Nhưng nghe cách xưng hô của y với người phụ nữ đánh giày, lại khá khách khí, gọi là ‘cô Phùng’ mà.
Người phụ nữ trung niên lại dường như khá sợ hãi y, lặng lẽ đưa những dụng cụ đánh giày ra, cùi đầu đánh giày, không dám ngẩng đầu nhìn y, càng không dám nói câu nào.
Gã đầu trọc lại không chịu im lặng, cười hỏi:
- Cô Phùng, tiểu Tiệp đâu? Sao không đưa cơm đến cho dì nữa?
- Ồ, tôi đã ăn cơm rồi…
Người phụ nữ trung niên vội thấp giọng nói.
- Cô Phùng, dì lừa ai chứ? Bây giờ là mấy giờ, đã ăn cơm xong rồi?
Gã đầu trọc đưa tay nhìn đồng hồ, cười nói, vẻ mặt hơi đắc ý, dường như gã đã sớm đoán được, người phụ nữ trung niên cố tình giấu y.
Chỉ không biết ‘tiểu Tiệp’ mà y nhắc tới là ai.