Quan Gia

Chương 1041: Cao Thu Sơn lộ diện





Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1041: Cao Thu Sơn lộ diện

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen





Sự đãi ngộ đối với Lưu Vĩ Hồng, cho đến ngày gần đến An Bắc, bỗng nhiên xảy ra sự thay đổi vô cùng lớn.

Ngày hôm qua tỉnh Liêu Trung chỉ cử một Phó chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đến sân bay để đón, Chủ nhiệm Lý Bảo Lương của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước không xuất hiện.

Sáng sớm hôm nay, Lưu Vĩ Hồng phân công xong công việc, một đoàn mười một người ngồi trước sảnh khách sạn chờ xe. Ngày hôm qua đã nói với Lý Bảo Lương rồi, trong thời gian người của cục Giám sát làm việc ở An Bắc, xe cộ do phía Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của tỉnh cung cấp.

Nhưng Lý Bảo Lương dường như đã lỡ hẹn.

Lưu Vĩ Hồng đưa tay lên nhìn đồng hồ, 8strong0 rồi, xe của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước vẫn chưa đến. Thời gian mà Lưu Vĩ Hồng hẹn với Lý Bảo Lương, là 8h.

Trịnh Hiểu Yến cũng nhìn đồng hồ, ‘hừ’ một tiếng.

Lý Bảo Lương quả thật là một tên đê tiện, lại dám làm khó cho Phó cục trưởng Lưu và đại tiểu thư Trịnh.

8 giờ rưỡi, vẫn không thấy xe của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói với Trịnh Hiểu Yến:

- Chủ nhiệm Trịnh, bảo khách sạn gọi mấy chiếc taxi.

- Được!

Trịnh Hiểu Yến cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi đến trước quầy tiếp tân.

Đúng lúc này, một chiếc Audi lớn chậm rãi tiến vào cổng khách sạn, quả nhiên là xe số 2 của Tỉnh ủy Liêu Trung.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên.

Cao Thụ Sơn đích thân đến đây?

Xe Audi còn chưa đậu xong, Chủ nhiệm Lý Bảo Lương của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đã nhanh chóng từ trong xe nhảy xuống, chạy nhanh đến cửa xe bên phải, mở cửa, cúi đầu khom lưng, nói:

- Chủ tịch tỉnh, mời!

Sau đó, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi mặc một chiếc áo trắng, từ trên xe bước xuống.

Đúng là Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn của tỉnh Liêu Trung, nguyên Cục trưởng của cục nào đó của Quốc vụ viện.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng dậy, ra đón với vẻ không vội vàng.

Cũng không phải Cục trưởng Lưu cố ý chậm rãi, mà thật sự Cao Thụ Sơn làm không đúng đạo lý. Ngày hôm qua Lưu Vĩ Hồng đã đến rồi, Cao Thụ Sơn không đến chào hỏi cũng có thể cho qua. Tối hôm qua Lưu Vĩ Hồng đến nhà Trịnh Quảng Nghĩa, sáng sớm hôm nay, Cao Thụ Sơn đã đích thân đến khách sạn Hồng Nghi rồi.

Đường đường là Chủ tịch tỉnh, làm việc lại không hợp lý như vậy, Phó Cục trưởng Lưu đương nhiên cũng phải tỏ vẻ một chút.

Cũng biết chức vụ của Cục trưởng Lưu tuy không cao, nhưng dù sao cũng là đến đây đại diện cho Phó thủ tướng Hồng.

- Chào Chủ tịch tỉnh Cao!

Lưu Vĩ Hồng đến trước mặt Cao Thụ Sơn, cười nói.

- Xin chào, Phó Cục trưởng Lưu!

Cao Thụ Sơn cũng mỉm cười đưa tay về phía Lưu Vĩ Hồng.

Cao Thụ Sơn hơi mập một chút, thân hình nhìn qua cũng có vẻ khôi ngô, Cao Nguyên con y, thì khá gầy gò, không được cao lớn lắm, thường xuyên ăn tát của Lưu Nhị Ca.

Có oan không thể nói!

Tuy nhiên bây giờ, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên không tát Cao Nguyên nữa, dù sao cũng đã lớn thêm mấy tuổi rồi, thân phận địa vị cũng đã khác rồi, những chuyện đánh đánh giết giết sớm đã không làm nữa rồi.

- Phó Cục trưởng Lưu, ha ha, thật ngại quá, hôm qua thật sự quá bận, không thể đến gặp mọi người được, thật có lỗi quá…

Cao Thụ Sơn cười ha hả nói.

Lưu Vĩ Hồng cũng giữ thái độ bình thường như trước:

- Chủ tịch tỉnh Cao trăm công nghìn việc, còn tranh thủ thời gian đến thăm chúng tôi, chúng tôi đã cảm ơn lắm rồi. Tôi thay mặt những người trong cục Giám sát, cảm ơn sự quan tâm của Chủ tịch tỉnh Cao.

- Ha ha, Phó Cục trưởng Lưu không cần khách sáo.

Cao Thụ Sơn nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, lắc lắc vài cái, biểu hiện rất thân thiết.

Những phóng viên truyền hình đi theo phía sau, liền nhanh chóng chụp lấy cảnh này, có lẽ ngày mai trên tờ báo của tỉnh có thể thấy được tin tức ‘Chủ tịch tỉnh Cao thân mật hội kiến đoàn đại biểu của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện do Phó Cục trưởng Lưu dẫn đầu…rồi.

Nói chuyện vài câu, Lưu Vĩ Hồng giới thiệu những người cùng đi với mình với Cao Thụ Sơn.

- Chà, Linh Linh, xin chào. Đã lâu không gặp!

Cao Thụ Sơn cầm tay Trịnh Hải Yến lắc lắc, cười ha hả, kêu luôn tên mụ của Trịnh Hiểu Yến.

Trước đây Cao Thụ Sơn đảm nhiệm vị trí Cục trưởng trong một cục Quốc gia nào đó của Quốc vụ viện, cùng với Trịnh Quảng Nghĩa, cũng rất thân thiết. Nhưng biết luôn cả tên mụ của Trịnh Hiểu Yến, quả thật cũng có chút bất ngờ đối với mọi người.

- Đúng vậy, chú Cao, đã lâu không gặp. Phong thái của chú Cao vẫn như vậy, nhìn qua còn tưởng như trẻ hơn hồi trước mười tuổi.

Trịnh Hiểu Yến cũng cười nói.

Cao Thụ Sơn cười lớn, vuốt vuốt mái tóc đen, nói:

- Linh Linh, cô như vậy là đang nịnh hót chú Cao phải không? Các cô đều đã lớn như vậy rồi, chú Cao còn chưa già được sao?

Là người bề trên, quả thật luôn nói rất đứng đắn.

- Không già không già, chú Cao còn rất trẻ mà.

Cao Thụ Sơn lại cười lớn, Lý Bảo Lương và các cán bộ tỉnh Liêu Trung đi theo, đương nhiên cũng cười rất thoải mái.

Đi sát theo sao Cao Thụ Sơn, là một vị cán bộ khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua còn có vẻ trẻ hơn Cao Thụ Sơn một hai tuổi, Lý Bảo Lương giới thiệu với mọi người là Phó chủ tịch tỉnh Trương Tiến quản lý việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước. Nếu Cao Thụ Sơn cũng đã đích thân đến thăm các đồng chí trong cục Giám sát rồi, là một Phó Chủ tịch tỉnh được phân công quản lý việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước, Trương Tiến đương nhiên không thể không đến.

Nhộn nhịp ở đại sảnh một lúc, đoàn người liền bao quanh Cao Thụ Sơn, Trương Tiến, Lưu Vĩ Hồng, đi về hướng phòng họp của khách sạn Hồng Nghi. Cuộc hội đàm cần thiết, vẫn phải được tiến hành. Kế hoạch sáng sớm ngày hôm nay sẽ bắt tay làm việc của Phó Cục trưởng Lưu xem như thất bại.

Tuy nhiên cũng không sao, ngoài chỉ thị trực tiếp của Thủ tướng Hồng Hôn phải chấp hành, thì công việc của cục Giám sát có tính độc lập rất cao, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể tự quyết định mình phải ở thành phố An Bắc trong bao lâu.

Chậm rãi đi trên hành lang tương đối hẹp của khách sạn Hồng Nghi, Cao Thụ Sơn hơi chau mày, nói:

- Đồng chí Bảo Lương, điều kiện của khách sạn này, cũng bình thường mà.

Lý Bảo Lương vội vàng khom người nói:

- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch tỉnh, là khách sạn do Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước đặt. Theo chỉ thị của Chủ tịch tỉnh, tất cả các cơ quan chính quyền đều phải thực hiện tiết kiệm, không được phô trương lãng phí.

Cao Thụ Sơn hơi không hài lòng nói:

- Đồng chí Lý Bảo Lương, nghiêm khắc thực hiện việc tiết kiệm là đúng. Tuy nhiên, những đồng chí thuộc cục Giám sát, là khách quý của chúng ta, họ phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề. Điều kiện làm việc và nghỉ ngơi quá kém, không thuận lợi cho việc hoàn thành công việc.

- Vâng vâng, Chủ tịch tỉnh, là tôi suy xét không chu toàn, tôi xin kiểm điểm…

Lý Bảo Lương lại liên tục cúi đầu, nói.

Tuy nhiên nhìn qua, Lý Bảo Lương cũng không thật sự sợ hãi. Tối hôm qua Lý Phong cũng đã nói, Lý Bảo Lương thực ra chính là tâm phúc bên cạnh Cao Thụ Sơn, hôm qua dám có sự chậm trễ như vậy đối với Lưu Vĩ Hồng, có lẽ cũng là do Lý Bảo Lương tự mình quyết định.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Chủ tịch tỉnh Cao, ở đây cũng khá yên tĩnh, tôi cảm thấy tốt rồi. Làm việc và nghỉ ngơi, chỉ cần nơi yên tĩnh là được, còn những phương diện khác cũng không quan trọng.

Cao Thụ sơn cười gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Những việc nà chỉ nói vài câu chỉ điểm là được rồi, Lý Bảo Lương biết nên làm cái gì.

Phòng họp khách sạn Hồng Nghi cũng không lớn, hai ba chục người ngồi vào, cũng đã đủ kín phòng rồi, phóng viên Đài truyền hình bị ép vào một góc, chuẩn bị dụng cụ quay phim.

Cao Thụ Sơn hôm nay rất chính thức thăm hỏi các đồng chí thuộc cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện, cuộc nói chuyện như thế này, đều có những quy trình tiêu chuẩn. Trước tiên, Cao Thụ Sơn thay mặt Ủy ban nhân dân tỉnh bày tỏ sự nhiệt liệt hoan nghênh đối với các đồng chí cục Giám sát, biểu thị sự cảm ơn sâu sắc về sự quan tâm của lãnh đạo Quốc vụ viện đối với việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung.

Sau đó Lưu Vĩ Hồng cũng phát biểu, đều là những văn chương kiểu cách, chẳng qua cũng chỉ là những lời nói linh tinh như cảm ơn hay học hỏi thôi.

Sau những lời nói văn mẫu của chốn quan trường đó, Phó Chủ tịch tỉnh Trương Tiến đích thân thông báo với các đồng chí thuộc cục Giám sát về một số tình hình cải tạo doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung. Trương Tiến quả thật đã có chuẩn bị trước khi đến đây, bản thảo phát biểu cũng dày đến mười trang giấy.

Đương nhiên, Liêu Trung là một tỉnh công nghiệp lớn, phần lớn là những doanh nghiệp trong nước, tất cả đều đang phải đối mặt với vấn đề cải cách, nhưng tình hình mỗi doanh nghiệp mỗi khác, nếu nói tỉ mỉ ra, mười mấy trang giấy chưa chắc đã đủ, huống hồ trong mười mấy trang giấy phát biểu, còn có hơn một nửa là những lời trống rỗng, tình hình thật sự, ngược lại được nói khá đơn giản.

Cũng may Phó Cục trưởng Lưu cũng được xem là một cán bộ ưu tú ‘kinh nghiệm hội nghị kỳ cựu’, đối với sự ‘tra tấn’ của Trương Tiến, cũng có thể miễn cưỡng nhẫn nại được.

Chỉ nghe Trương Tiến phát biểu, có thể thấy tình hình cải tạo doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, quả thật rất tốt, càng ngày càng tốt. Trong bài phát biểu Trương Tiến cũng đưa ra một vài ví dụ về những doanh nghiệp đã cải cách thành công, số liệu rõ ràng minh bạch. Chỉ có một đoạn cuối cùng, mới nói đơn giản một chút về những vấn đề còn tồn tại, nghe ra, đều là những tiểu tiết không quan trọng, chỉ cần hơi đốc thúc thêm một chút nữa, thì vấn đề liền được giải quyết.

Nếu vậy, các đồng chí thuộc cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Quốc vụ viện, phải nên thưởng công cho việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước ở tỉnh Liêu Trung mới đúng!

Phát biểu của Trương Tiến, kéo dài đến một tiếng đồng hồ, sau khi chờ y rốt cuộc cũng bỏ bản thảo bài phát biểu xuống, trong phòng hội nghị vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đám người Trịnh Hiểu Yến, đều thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng đọc xong!

Nói ra, Trịnh đại tiểu thư mặc dù đã làm việc ở các Bộ và Ủy ban Trung ương quốc gia được nhiều năm, cũng tham gia không ít các loại hội nghị, nhưng công phu ‘mài mông’ vẫn chưa tiến bộ chút nào. Từ đó có thể thấy, đồng chí Trịnh Hiểu Yến thật sự không phù hợp để làm một cán bộ tốt, đặc biệt là một cán bộ lãnh đạo.

Trương Tiến phát biểu xong, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Cảm ơn Phó Chủ tịch tỉnh Trương đã giới thiệu tình hình, tỉnh Liêu Trung là một trong những tỉnh công nghiệp lớn của nước ta, cải cách doanh nghiệp Nhà nước có liên quan đến việc phảt triển kinh tế trong toàn tỉnh, liên quan đến công việc và cuộc sống của hàng ngàn hàng vạn gia đình. Việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước dưới sự lãnh đạo anh minh của Chủ tịch tỉnh Cao và Phó Chủ tịch tỉnh Trương, đã đạt được những thành tích tốt khiến người ta tự hào, chúng tôi vô cùng khâm phục. Mấy ngày này, chúng tôi muốn điều tra khảo sát thêm ở An Bắc, đúc kết những kinh nghiệm quý trong việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung để báo cáo lên các đồng chí lãnh đạo của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Quốc vụ viện. Đương nhiên, những vấn đề còn tồn tại, chúng tôi cũng không kiêng dè, bất kỳ một công việc nào, đều không thể làm đến mức thập toàn thập mỹ được. Có vấn đề không đáng sợ, quan trọng là kịp thời sửa chữa. Tôi tin rằng, việc cải cách doanh nghiệp Nhà nước của tỉnh Liêu Trung, chắc chắc sẽ hoàn thành mỹ mãn.

Cao Thụ sơn cười gật đầu, nói:

- Ý kiến này của Phó Cục trưởng Lưu, tôi hoàn toàn tán thành. Chúng tôi rất hoan nghênh Phó cục trưởng Lưu và các đồng chí trong cục Giám sát đến chỉ đạo công tác. Phía Ủy ban nhân dân tỉnh, nhất là Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, nhất định phải phối hợp tốt với cục Giám sát. Đồng chí Bảo Lương, đây là nhiệm vụ chính trị, nhất định phải hoàn thành thật tốt.

Nói xong, Cao Thụ Sơn nhìn Lý Bảo Lương, vẻ mặt nghiêm túc.

- Vâng vâng, Chủ tịch tỉnh, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chúng tôi nhất định phối hợp hết sức với công việc của cục Giám sát.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv