Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1034: Đi Liêu Trung
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Thứ hai vừa mới đi làm, Trịnh Hiểu Yến đã ôm một chồng hồ sơ bước vào văn phòng của Phó Cục trưởng Lưu.
Vốn dĩ đống hồ sơ này Chủ nhiệm Trịnh có thể trực tiếp giao cho thư ký của Lưu Vĩ Hồng là Trần Khải Hoa, không cần thiết phải đích thân đem đến như vậy. Chỉ là vì sáng hôm nay Trần Khải Hoa đi cùng Hồ Ngạn Bác và Hướng Vân đến một doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn để điều tra, nghiên cứu.
Cán bộ biên chế của Cục Giám sát khoảng 65 người, trong đó có một người là biên chế cấp Sở, ba người biên chế cấp phó Sở. Hiện cả cục Giám sát chỉ có khoảng hơn 30 người đi làm, chỉ bằng khoảng một nửa tổng số nhân viên mà thôi. Chủ yếu là do Lưu Vĩ Hồng đưa ra yêu cầu rất nghiêm khắc đối với những nhân viên được vào làm trong Cục Giám sát. Phó thủ tướng Hồng đã cấp cho hắn một “đặc quyền”, mà trong đó có cả chuyện hắn được tùy ý chọn người. Chỉ cần là những nhân viên của các ban ngành, các Sở thuộc lĩnh vực quản lý của Phó thủ tướng Hồng, nếu như Lưu Vĩ Hồng coi trọng ai, thì lập tức có thể điều động được ngay.
Mà cho dù những cán bộ không thuộc trong lĩnh vực quản lý của Phó Thủ tướng Hồng, nếu như Lưu Vĩ Hồng đã để mắt đến, thì cũng tìm mọi cách để điều họ đến.
Cục Giám sát là một đội đột kích!
Cần phải trang bị tinh binh, mãnh tướng.
Tuy rằng vẫn chưa biên chế đủ quân số nhưng vẫn phải tiến hành triển khai công tác ngay. Mấy hôm nay Cục giám sát đã bắt đầu hành động rồi. Nhân viên không đủ nên đến Thư ký của Phó cục trưởng Lưu cũng bị phái đi ra ngoài. Tính ra thì coi như một dịp để Trần Khải Hoa rèn luyện trau dồi kinh nghiệm vậy. Công việc của Cục giám sát này không thể tránh khỏi việc đắc tội với người ta, nhưng cũng không phải là không có chút ích lợi gì, ít nhất cũng có thể làm “ căn cứ” cho Lưu Vĩ Hồng bồi dưỡng đội ngũ cán bộ của hắn. Có lẽ đến sau này khi Lưu Vĩ Hồng đã leo lên được một vị trí rất cao thì chính là lúc đội ngũ cán bộ này có thể phát huy tác dụng thực sự.
Thư ký chuyên môn không có mặt, Chủ nhiệm Trịnh liền tự giác gánh phần công việc này.
Dù sao cũng là một nam nhân chân chính, đáng để cho Đại tiểu thư Trịnh tình nguyện đi hầu hạ.
Lúc Trịnh Hiểu Yến đi vào cửa Phó cục trưởng Lưu còn đang chú tâm vào duyệt văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên. Trịnh Hiểu Yến cũng không thấy tức giận mà còn giúp hắn sắp xếp lại số hồ sơ giấy tờ lung tung trên bàn rồi để mấy tập hồ sơ mình mới mang vào lên trên cùng. Trong giai đoạn này việc khẩn trương hoàn thiện bộ máy cán bộ của Cục cũng là một trong những công việc cần thiết. Mấy người này đều là do Trịnh Hiểu Yến đích thân sơ tuyển qua, nhìn chung là hợp với yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng – một là trẻ tuổi, có bằng cấp có năng lực có nhân cách sống tốt!
Sắp xếp lại mặt bàn xong Trịnh Hiểu Yến nhấc tách trà Tử Sa bên tay Phó cục trưởng Lưu lên xem thì thấy đã hết từ bao giờ, liền vội vàng đi pha ấm trà mới cho Phó cục trưởng.
- Đặt mười vé máy bay đi An Bắc chuyến sáng ngày mai. Thông báo cho phía lãnh đạo tỉnh Liêu Ninh ngày mai chúng ta đến đó điều tra nghiên cứu.
Thấy chủ nhiệm Trịnh đang pha trà, Phó cục trưởng Lưu ngẩng đầu lên thuận miệng nói luôn.
Thành phố An Bắc là trung tâm của Tỉnh Liêu Ninh.
Trịnh Hiểu Yến bĩu môi nói :
- Sao? Cuối cùng Phó cục trưởng cũng chịu ngẩng đầu lên nói với tôi mấy câu rồi à? Tôi còn tưởng hai ngày nay Phó cục trưởng Lưu bận bịu chăm sóc đại minh tinh, quên hết người khác rồi chứ!
Quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Đào Tiếu Bình, Trịnh Hiểu Yến hiểu rất rõ. Hai ngày nay Lưu Vĩ Hồng chẳng thấy thò mặt ra, Đại tiểu thư Trịnh chẳng cần nghĩ cũng đoán được là Phó cục trưởng Lưu chắc hẳn đã đi đến nơi ẩn nấp bí mật của mỹ nhân cùng vui vẻ quên trời đất rồi. Tính ra Đào Tiếu Bình và Trịnh Hiểu Yến còn là “đồng nghiệp” nữa, hai người đều là cổ đông của công ty bất động sản Lý Hâm, chỉ có điều cổ phần của Đào Tiếu Bình nhiều hơn Trịnh Hiểu Yến mà thôi. Đương nhiên rồi cái cô Đào Tiếu Bình đó được một đại gia như Lưu Vĩ Hồng nâng đỡ thì phải sung sướng hơn một người tự mình bươn chải như Đại tiểu thư Trịnh nhiều.
Phó cục trưởng Lưu lườm cô một cái, nhếch mép cười.
Trịnh Hiểu Yến lập tức hơi chột dạ như thể cô nợ hắn cái gì không bằng, tuy là Lưu Vĩ Hồng không nói câu gì nhưng thái độ đó cô có thể hiểu được rất rõ ràng – Linh Linh, cô có thể ghen, nhưng trước đó cô phải có tư cách để ghen đã.
Hừ!
Lũ đàn ông trên đời này toàn là đám súc vật!
Đồ lưu manh! Đồ xấu xa!
Trong lòng Trịnh Hiểu Yến bừng bừng rủa mấy câu, nhưng bắt buộc phải đổi chủ đề, ra vẻ lễ phép hỏi sang mấy việc của An Bắc.
- Đi An Bắc làm gì ạ? Anh muốn trả đũa cha tôi?
Trong mắt Trịnh Hiểu Yến lộ rõ vẻ hoài nghi, đặt mạnh tách trà Tử Sa xuống bàn làm việc của Phó cục trưởng Lưu ra vẻ chất vấn. Cái tên này sau khi nhận chức Phó cục trưởng Cục giám sát thì việc đầu tiên sau khi đến thủ đô là tiến hành điều tra nghiên cứu tỉnh Liêu Ninh, rõ ràng là muốn gây rắc rối cho tỉnh Liêu Ninh đây mà.
Anh cũng thật là, chẳng phải tôi mới phê bình anh có mấy câu thôi sao? Thế mà đã ôm hận trong lòng! Sao, bây giờ Phó cục trưởng Lưu tài giỏi rồi, không ai được phép chống lại ngài nữa hay sao? Đó là nhà của cha tôi đấy!
Trịnh Hiểu Yến nói xong quả thật thấy hơi tức giận.
Nói thật là Phó cục trưởng Lưu cũng hoành tráng quá đi chứ, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở mà dám lợi dụng chức quyền để “ báo thù” Bí thư tỉnh ủy.
Thấy nhiều chuyện rồi nhưng còn chưa gặp qua chuyện nào hoành tráng thế!
Lưu Vĩ Hồng chẳng hề tức giận, trên mặt còn lộ rõ vẻ tươi cười đắc ý khiến cho người ta phải ngán ngẩm.
- Chính vì đó là nhà cha cô nên tôi lại càng muốn đi. Tôi đoán là lần này Bí thư Trịnh cũng khá là đau đầu đấy, khó khăn lắm mới tranh thủ thư thả được thì đã phải đón nhận một công việc khó khăn thế này, chắc là trong lòng cũng thấy buồn bực lắm. Nếu không đã chẳng phải vội vã quay về thủ đô mời Chủ nhiệm Hoa đi ăn cơm rồi. Cô tưởng là xin xỏ người khác dễ làm lắm sao? Nếu ông ta không phải là cha cô tôi đã chẳng đi rồi! Phó cục trưởng như tôi bận rộn chết đi được, cô tưởng là tôi có thời gian rảnh đi làm chuyện rỗi hơi à?
Nói đến chuyện nghiêm túc Trịnh Hiểu Yến không dám bậy bạ nữa, thật thà nói :
- Quả thật là tôi cũng chẳng hề mong nhìn thấy cha tôi phải đi cầu cạnh người khác, thật ra đi nơi nào mà chẳng được, sao cứ nhất thiết phải là Liêu Ninh chứ? Đây chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói :
- Lời này cũng có lý, bây giờ chế độ phân thuế đã triển khai, tài chính trung ương sắp giàu to rồi. Bác Trịnh tiếp tục ngồi ở chức Bộ trưởng Bộ giao thông, quyền thế lớn vậy, chỉ thấy người khác phải đến cầu cạnh ông ta nên chắc ông ta thấy tự cao tự đại lắm.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng thì ở kiếp trước, khi chế độ phân thuế tiến hành không lâu thì cả nước đều nhộn nhịp tiến hành cải tạo xây dựng đường cao tốc, Bộ giao thông quả thực là rất náo nhiệt, lúc nào cũng tiền bạc rủng rỉnh. Các vị lãnh đạo khu tự trị xếp hàng mời Bộ trưởng Bộ giao thông đi ăn uống vui vẻ, đúng là rất oai phong lẫm liệt.
Trịnh Hiểu Yến càng thêm buồn bực nói :
- Chẳng phải như thế sao? Hơn nữa ở trong tỉnh Liêu Ninh thì những doanh nghiệp gặp khó khăn đầy rẫy, người bị thất nghiệp vô số. Chỉ riêng những điều này thôi cũng đã đủ để è cổ ra rồi, đúng là rỗi hơi tìm rắc rối mà!
Đại tiểu thư Trịnh cũng chẳng hiếu thuận gì cả, tích cực nói xấu sau lưng cha mình thế!
Cũng may là hiện tại cô Trịnh đã có cổ phần ở công ty bất động sản và tập đoàn Thiên Yến nên chẳng thiếu nguồn lợi thu về. Nếu không Trịnh Quảng Nghĩa mà bị thuyên chuyển công tác thì cô Trịnh lại mất đi một nguồn cung cấp tài chính dồi dào, lại bị ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống mất.
- Cô thật chẳng phúc hậu gì cả, nói xấu sau lưng người khác, lại còn là cha mình nữa chứ!
Phó cục trưởng Lưu nhìn qua, tâm trạng khá vui vẻ cười trêu chọc Chủ nhiệm Trịnh.
- Đức hạnh!
Trịnh Hiểu Yến trừng hai mắt xinh đẹp lên lườm Phó cục trưởng Lưu một cách khinh bỉ.
- Nè, có thật anh muốn đi tỉnh Liêu Ninh không? Tình hình ở đó tôi cũng nắm được một chút, rất loạn! Cái cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước ấy tác động đến nhiều phương diện quá, mà toàn những cái chẳng tốt đẹp gì!
Sau khi cảm giác khinh bỉ qua đi thì Trịnh Hiểu Yến lại có chút lo lắng nói.
Nói thật là mấy năm nay tình hình trị an của ba tỉnh Đông Bắc rất loạn, cũng không tốt hơn Cửu An một chút nào. Phần lớn những người bị thất nghiệp rất khó để tìm được công việc mới đã tạo thành một trong những nguyên nhân lớn của tình trạng trị an bất ổn định. Hơn nữa An Bắc còn là nơi nổi tiếng với các tổ chức lưu manh xã hội đen ở ba tỉnh Đông Bắc, trong đó tên thủ lĩnh Hàn Vĩnh Quang còn được đám tay sai tôn là Hàn thất gia, cũng là một trong những nhân vật rất đình đám. Lại thêm vài thế lực cũng muốn nhảy vào tranh giành “miếng thịt Đường Tăng” từ việc cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước, nên mọi việc càng trở nên hỗn loạn hơn.
Ngay cả đến Bí thư tỉnh ủy Trịnh Quảng Nghĩa cũng thấy rất đau đầu, lúc này mà đi đôn đốc lại việc cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước nơi đó thì khác gì đi chọc vào một tổ ong vò vẽ.
Không phải là Trịnh Hiểu Yến lo lắng Lưu Vĩ Hồng sẽ đắc tội với những người này, trên thực tế đã đảm nhiệm chức vụ đứng đầu Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước rồi thì còn nghĩ gì đến chuyện không đắc tội với ai. Chủ yếu là Trịnh Hiểu Yến lo Lưu Vĩ Hồng sẽ khinh địch.
Con người này vừa mới xử lý hơn một nghìn tên lưu manh lộng hành ở Cửu An, thay đổi quá nửa ban lãnh đạo hành chính thành phố Cửu An. Toàn là những thắng lợi to lớn cả nên không tránh được việc sinh ra thói ngang ngược kiêu ngạo, coi thường anh hùng thiên hạ.
Tình thế ở tỉnh Liêu Ninh tuyệt đối không giống với Cửu An.
Ở Cửu An, Lưu Vĩ Hồng có Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh ủng hộ, lại có sẵn uy danh lẫy lừng của lão Lưu nên sau cùng thắng lợi là điều có thể thấy trước được. Nhưng trong Liêu Ninh không phải là Cửu An, tương quan ra thì lần này lực lượng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng rất yếu, không thể nào so sánh với lực lượng ủng hộ ở Cửu An được. Đặc biệt là bây giờ chế độ phân thuế vừa mới được thực thi, chính quyền địa phương và lãnh đạo trung ương vẫn có rất nhiều mâu thuẫn. Nói thật là uy lực của Phó thủ tướng Hồng với các vị lãnh đạo tỉnh Liêu Ninh còn không bằng quyền uy của cánh Lâm Khải Hàng, Lý Dật Phong ở Sở Nam.
Bí thư tỉnh ủy Trịnh Quảng Nghĩa thì khỏi phải nói, xuất thân từ gia tộc lớn, thế lực của nhà họ Trịnh không hề nhỏ. Trịnh Hiểu Yến hiểu rất rõ lực lượng của nhà mình ở bên trong Quốc vụ viện. Chủ tịch tỉnh Liêu Ninh Cao Thụ Sơn cũng chẳng phải là dạng dễ đối phó, trước kia là vị Bộ trưởng ngành nào đó ở Quốc vụ viện, năm kia mới điều về làm Chủ tịch tỉnh Liêu Ninh, Thủ tướng Vương Bỉnh Trung cực kì coi trọng năng lực của ông này.
Chẳng cần phải nói đến vị tai to mặt lớn nào, riêng Trịnh Quảng Nghĩa và Cao Thụ Sơn ở trước mặt cũng đủ khiến ột vị cán bộ cấp Phó giám đốc sở nhỏ bé mới 27 tuổi như Lưu Vĩ Hồng khó mà tìm được đường đối đầu rồi.
- Chỗ đó mà không loạn thì tôi đi làm gì!
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giọng điệu rất bình tĩnh!
Được, Anh giỏi!
Trịnh Hiểu Yến không nói thêm câu gì nữa.
Chẳng phải bản thân mình cũng bị sức hấp dẫn của chàng thanh niên tài giỏi này đánh gục sao?
- Lập tức đi đặt vé, sáng sớm mai khởi hành!
- Được, mười người nào? Để tôi đi thông báo cho bọn họ.
Lưu Vĩ Hồng với tay cầm tờ giấy trước mặt có tên mười người đưa cho Trịnh Hiểu Yến. Đôi mắt đẹp của Trịnh Hiểu Yến đảo qua một lượt, lập tức nhíu mày lại, nhảy dựng lên :
- Sao lại không có tên tôi?
Lưu Vĩ Hồng cũng trừng mắt nói :
- Cha cô ở đó kìa, lại là Bí thư tỉnh ủy, cô đi mà hợp lý sao?
- Có gì không hợp lý chứ? Tôi càng muốn đi hơn! Anh không cho tôi đi tôi không để cho anh yên đâu!
Đại tiểu thư Trịnh cũng không phải là hạng dễ bắt nạt, lập tức liền sừng sộ với Phó cục trưởng Lưu, ngang nhiên uy hiếp lãnh đạo ở chốn văn phòng.
- Cô muốn đi thật à?
- Vớ vẩn!
- Được, vậy cô có thể đi. Nhưng đến đó thì phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi, nếu cô không nghe lời tôi sẽ xử lý cô đấy!
Phó cục trưởng Lưu gằn giọng nói, vẻ mặt có chút ngầu.
Trịnh Hiểu Yến liền vênh mặt lên, bộ dạng hết sức đắc ý.