Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1025: Phó cục trưởng thường trực Cục giám sát văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước (hạ)
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng cũng trở nên nghiêm túc, ngồi ngay người lại nói:
- Phó thủ tướng, việc này vô cùng quan trọng. Có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?
- Được, tôi cho cậu 10 phút để cân nhắc.
Lưu Vĩ Hồng lập tức than thầm một tiếng.
Mười phút!
Phó thủ tướng Hồng đúng là “khẳng khái hào phóng” quá!
Phó thủ tướng Hồng lại từ tốn nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là một cuộc chiến đích thực! Cậu sợ à? Trên chiến trường thật sự có lẽ cậu còn không có nổi đến 10 phút để suy nghĩ đâu!
- Kẻ không đánh trận nhờ mưu kế mà đã thắng xưa nay rất nhiều, kẻ không đánh trận nhờ mưu kế mà vẫn thua xưa nay quả thật hiếm.
Lưu Vĩ Hồng không sợ hãi chậm rãi nói.
Trên chiến trường thật sự, với tính cách của cậu hai nhà họ Lưu thì đương nhiên sẽ dũng cảm tiến tới, quyết không lùi bước. Bây giờ chính là thời điểm “lập mưu kế”, đương nhiên có thể bình tĩnh nghiền ngẫm.
Khóe miệng Phó thủ tướng Hồng lại hiện lên vẻ tươi cười.
Chàng trai này quả thật rất đặc biệt. Chỉ là một Phó Bí thư thành ủy của một thành phố cấp 3 nhỏ bé đứng trước mặt một Phó thủ tướng Quốc vụ viện - một trong bảy vị lãnh tụ như ông mà vẫn điềm tĩnh tự nhiên dùng “Binh pháp Tôn Tử” ra để nói với ông. Quả là gan dạ sáng suốt hơn người.
Đổi lại nếu là một người khác đứng ở vị trí của Lưu Vĩ Hồng hiện tại thì e là sớm đã run sợ, dù trong lòng có trăm phương nghìn kế cũng chẳng thốt ra nổi lời nào rồi.
Nhưng dạng người đó lại không phải là người mà Phó thủ tướng Hồng cần.
Lưu Vĩ Hồng “ to gan lớn mật” thế mới đúng là người mà Phó thủ tướng cần.
Trước mắt là tình thế cấp bách cần cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước ngay. Nếu Lưu Vĩ Hồng chỉ là một vị quan liêu thì Phó thủ tướng Hồng dùng cậu ta làm gì?
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cậu cứ từ từ suy xét đi. Tôi còn có một việc này muốn bàn với cậu một chút.
Phó thủ tướng Hồng nói rồi cầm tập báo cáo trước mặt đưa cho Lưu Vĩ Hồng nói:
- Công ty du lịch Thiên Nam trực thuộc tập đoàn quốc tế Hoành Du xin phép được xây dựng một khách sạn du lịch ba sao ở quần đảo Tây Hải, đồng thời cũng xin phép mở cửa khu du lịch quần đảo Tây Hải. Bản báo cáo này cậu có biết không?
Bản báo cáo này Lưu Vĩ Hồng có thể không biết sao?
Đây chính là chủ ý mà hắn đưa ra cho Vân Vũ Thường.
- Có biết thưa Phó thủ tướng! Tập đoàn quốc tế Hoành Du là sản nghiệp của vợ tôi Vân Vũ Thường.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự, thành thật trả lời câu hỏi của Phó thủ tướng Hồng.
Phó thủ tướng Hồng chậm rãi hỏi:
- Vậy cậu có thể nói cho tôi biết vì sao vợ cậu lại xin phép xây dựng khách sạn ở khu quần đảo Tây Hải? Các cậu cũng biết rằng hiện nay khu quần đảo Tây Hải vẫn còn thuộc địa phận quản lý của Quân sự, là tiền duyên của Bộ quốc phòng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Thưa Phó thủ tướng, cho dù có phải là tiền duyên hải hay không thì quần đảo Tây Hải cũng là lãnh thổ của nước ta, đây là điều không thể chối cãi.
Phó thủ tướng Hồng không tỏ ý phủ nhận, chỉ nói:
- Tôi vẫn chưa gặp vợ cậu, là con gái rượu của đồng chí Vân Hán Dân à?
- Vâng!
- Ha ha, quả nhiên là con nhà gia giáo thông minh hơn người, không hổ danh là phụ nữ anh hùng.
Phó thủ tướng Hồng khích lệ nói.
Lưu Vĩ Hồng vội nói:
- Phó thủ tướng quá khen rồi, không dám nhận.
Phó thủ tướng Hồng khích lệ Vân Vũ Thường như thế làm Lưu Vĩ Hồng phải khiêm tốn một phen.
Phó thủ tướng Hồng lại khoát tay nghiêm túc nói:
- Chẳng quá lời chút nào, rõ ràng biết quần đảo Tây Hải là địa phận tranh chấp, là tiền tuyến của Bộ quốc phòng. Cho dù có xây khách sạn, mở khu du lịch thì cũng rất nguy hiểm, rất có khả năng sẽ bị lỗ thậm chí còn dẫn đến nhiều sự tranh chấp khác. Nhưng vợ cậu không chùn bước mà vẫn báo cáo lên xin ý kiến của cấp trên. Riêng khí phách này thôi đã hơn hẳn những doanh nghiệp thông thường rồi, không phải người phụ nữ nào cũng gan dạ được như thế. Nói thật với cậu là tôi đã phê chuẩn bản báo cáo này rồi, thậm chí còn đặc biệt xin chỉ thị của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung và Tổng bí thư Tùy An Đông để báo cáo lên phía cấp cao. Cậu biết lãnh đạo tối cao nói gì về việc này không?
Lưu Vĩ Hồng vội nói:
- Xin Phó thủ tướng chỉ bảo.
- Tầng lớp cấp cao nói quả là gan dạ và có tầm nhìn xa. Nếu bọn họ đã muốn thử sức thì để cho bọn họ thử sức đi!
- Thủ trưởng anh minh!
Lưu Vĩ Hồng chân thành nói.
Trong vấn đề chủ quyền lãnh thổ từ trước đến giờ các lãnh đạo cao cấp luôn rất cứng rắn. Trong vấn đề thu hồi lại Hồng Công lãnh đạo cấp cao đã từng không do dự nói với phu nhân của thủ tướng nước Anh:
- Dù các người đồng ý hay không chúng tôi cũng sẽ thu hồi lại Hồng Công
Khí phách rất oai phong.
- “Thủ trưởng thật anh minh”, nói thật là Lưu Vĩ Hồng à, cậu làm tôi có chút thất vọng!
Phó thủ tướng Hồng đưa mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng thẳng lưng cao giọng nói:
- Xin phó thủ tướng chỉ bảo.
- Vợ cậu Vân Vũ Thường là phái nữ, lại là người kinh doanh mà ý chí còn bao trùm thiên hạ. Biết rõ phiền toái kinh tế không nhỏ thậm chí còn có khả năng thất bại nhưng vẫn làm để chứng tỏ chủ quyền lãnh thổ quốc gia. Nếu so với cô ấy mà nói thì cậu thân là một nam tử hán, lại là một đảng viên cán bộ lãnh đạo mà lại phải nhìn trước ngó sau cân nhắc cho tiền đồ của bản thân mình, bỏ xa chuyện quốc gia đại sự. Đây đâu phải là tác phong của cậu?
Phó thủ tướng Hồng nhìn thẳng vào hai mắt Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Hơn một trăm năm trước Lâm Tắc Từ đã từng nói Tuần lợi quốc gia sinh tử lấy, khởi nhân họa phúc tị xu chi (tuyệt đối không vì mình rất có thể sẽ gặp tai họa mà trốn tránh). Ông ta là một vị quan thời phong kiến mà còn có thể vì thiên hạ đảm đương bất cứ trọng trách gì. Cậu thì sao? Rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì?
Phó thủ tướng Hồng không chút khách khí.
Phút chốc một bầu nhiệt huyết nổi lên trong lòng Lưu Vĩ Hồng, hắn ngẩng đầu cao giọng nói:
- Phó thủ tướng, tôi không phải vì lo cho bản thân mà sợ hãi.
- Vậy vì sao cậu sợ hãi?
- Tôi sợ hãi rằng Cục giám sát này chỉ là hữu danh vô thực, có chức mà không có quyền.
Lưu Vĩ Hồng không chút do dự nói.
Phó thủ tướng Hồng cười ha hả nói:
- Được! tốt lắm! Cậu muốn có quyền gì?
- Tôi muốn được quyền xử lý mọi việc.
Lưu Vĩ Hồng lớn tiếng nói.
- Phó thủ tướng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Công cuộc cải cách chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước này đích thực là một cuộc chiến tranh. Dùng từ một sống một còn để hình dung vẫn chưa thấy đủ. Tất cả những bọn tham quan chết vì tiền của ấy, chúng ta mà muốn cắt đứt con đường tham ô của bọn chúng thì bọn chúng nhất định sẽ liều mạng với chúng ta. Nếu như cái Cục giám sát này chỉ đơn thuần lên lớp bọn chúng, làm công tác tư tưởng thì xin Phó thủ tướng thứ lỗi, tôi không làm nổi việc ấy và cũng không muốn làm!
Phó thủ tướng Hồng nghiêm giọng nói:
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, thời cơ nắm quyền xử lý không có. Nhưng tôi đáp ứng cậu, cho cầu quyền xử lý.
- Vâng, cảm ơn Phó thủ tướng. Tôi còn có một điều kiện nữa. xem tại
- Cậu nói đi.
- Điều động mọi nhân viên của Cục giám sát đều phải do đích thân tôi sắp xếp. Cục giám sát cũng chỉ phải chịu sự quản lý trực tiếp từ phía Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, không phải thông qua bất kì một ban ngành nào khác.
Chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trước mắt là do chính Phó thủ tướng Hồng đảm nhiệm.
Phó thủ tướng Hồng đưa mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng từ tốn nói:
- Điều kiện đầu tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng điều kiện sau thì không được. Sau khi Cục giám sát thành lập cậu đảm đương chức Phó cục trưởng, tiến hành giám sát công việc thực tế. Nhưng Phương Lê sẽ kiêm vị trí Cục trưởng Cục giám sát. Cục giám sát trực tiếp do tôi phụ trách.
- Cảm ơn Phó thủ tướng!
Lưu Vĩ Hồng liền có chút cảm động gật đầu liên tục.
Bề ngoài thì Phó thủ tướng Hồng không đáp ứng điều kiện của hắn, nhưng trên thực tế lại là một dạng trọng dụng. Theo như lời Phó thủ tướng Hồng nói thì toàn bộ quyền sắp xếp nhân lực và điều hành nhân lực đều do Lưu Vĩ Hồng phụ trách, còn để hắn có quyền xử lý mọi việc. Đây quả là một sự tín nhiệm vô cùng to lớn. Còn về việc để Lê Phương kiêm chức Cục trưởng Cục giám sát thực chất là giúp Lưu Vĩ Hồng có một tấm “ bia đỡ đạn”.
Sau này bất luận Cục giám sát ra quyết định xử lý vấn đề gì trên danh nghĩa vẫn phải do Phương Lê ký. Ai cũng biết rõ rằng Phương Lê là một trong những người phụ trách ở văn phòng của Phó thủ tướng Hồng, là một “cận thần thân tín” đích thực của Phó thủ tướng. Phó thủ tướng Hồng làm vậy là vì muốn tạo cho Lưu Vĩ Hồng một tấm “bia đỡ đạn”.
Phương Lê là Phó chủ nhiệm văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, anh ta kiêm luôn chức Cục trưởng Cục giám sát thực chất là vì muốn “chiếm chỗ” cho Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, mới 27 tuổi, vừa được đề bạt làm Phó giám đốc sở chưa đến một năm, không thể nhanh chóng nhảy lên chính cấp Sở được. Chờ thêm một hai năm nữa khi lý lịch của Lưu Vĩ Hồng đủ vững chắc thì cái kiêm chức vụ đó của Phương Lê tự nhiên sẽ được loại bỏ. Đến lúc ấy Lưu Vĩ Hồng cũng có thể danh chính ngôn thuận trở thành Cục trưởng rồi.
- Cậu còn có yêu cầu gì không? Nói luôn đi!
- Vâng thưa Phó thủ tướng! Bên phía Cửu An còn có một chút việc chưa hoàn thành, có lẽ phải cần chút thời gian…
- Được. Cái này tôi sẽ sắp xếp.
Ước chừng khoảng 11strong0 phút, Lưu Vĩ Hồng liền từ phòng làm việc của Phó thủ tướng Hồng đi ra. Trịnh Hiểu Yến vẫn luôn đứng chờ ở bên ngoài thấy vậy liền vội đi tới, hạ giọng hỏi:
- Thế nào?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Chuẩn bị văn phòng thôi!
- Anh đồng ý rồi?
Trịnh Hiểu Yến gần như quát lên.
- Ừ. Mặt khác cô nhớ kỹ, để văn phòng điều tra thống kê cách xa văn phòng của tôi một chút.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn cô một cái rồi cũng hạ giọng nói nhỏ:
- Tôi không muốn bị xử phạt!
Trịnh đại tiểu thư lập tức trợn mắt lên.
Dạng người gì đây không biết!