Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1007: Điên đảo
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Mạc Sầu đang cầm tài liệu, chuẩn bị đi đến Cục tư pháp thành phố một chuyến, mới ra khỏi văn phòng đã đụng phải Chủ tịch thành phố Lục Mặc.
- Chủ tịch thành phố Lục!
Mạc Sầu vội vàng chào Lục Mặc, giọng nói có vài phần kinh ngạc. Mạc Sầu đến làm việc ở Công an thành phố Cửu An cũng đã hơn ba tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp Lục Mặc trong khu làm việc của Đảng ủy Công an.
- Chào cô Mạc Sầu.
Lục Mặc mỉm cười gật đầu.
Mạc Sầu càng kinh ngạc:
- Chủ tịch thành phố Lục biết tôi sao?
Lãnh Mai cười ha hả nói:
- Mạc Sầu, cô là bông hoa độc nhất trong tòa nhà Thành ủy của chúng ta, người biết cô so với những người biết tôi không ít hơn đâu.
Những lời này ít nhiều gì cũng nghe có vẻ vui đùa, nếu là vị Chủ tịch thành phố khác sẽ không như thế. Dù sao đây cũng là nơi công cộng, tính cách Lục Mặc như vậy cũng khá thẳng thắn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Sầu ửng hồng, nói:
- Chủ tịch thành phố Lục, ngài thật hài hước. Tôi nào dám so với ngài chứ…
- Ha ha, đại luật sư Mạc, khách sáo rồi. Luật sư Mạc định đi đâu thế?
Mạc Sầu vợi nói:
- À, có vài tài liệu phải đưa đến Cụ Tư pháp để bàn bạc với họ một chút, có liên quan đến việc phổ biến giáo dục pháp luật lần thứ nhất và vấn đề triển khai giáo dục pháp luật toàn thành phố lần hai.
Giờ Mạc Sầu đang phụ trách khối công tác giáo dục pháp luật toàn thành phố này. Theo sự bố trí của Lưu Vĩ Hồng, lần giáo dục pháp luật thứ nhất sẽ tập trung khai triển ở Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố, cùng các cơ quan trực thuộc, tiến hành ba tháng trước, giờ đã tới lúc nghiệm thu thành tích.
Lục Mặc liền nói:
- Ừ, công tác giáo dục pháp luật rất quan trọng, rất có ý nghĩa. Nhất định phải giữ vững, làm cho thực tế, khiến Cửu An chúng ta trở thành một thành phố pháp trị toàn diện.
Chủ tịch thành phố đúng là Chủ tịch thành phố, lúc nào cũng không tránh khỏi ra chỉ thị.
- Dạ, chúng tôi nhất định kiên quyết quán triệt chỉ thị của Chủ tịch thành phố.
Sau khi về làm phó Chánh văn phòng Đảng ủy Công an thành phố Cửu An, Mạc Sầu cũng đã học được nhiều lời khách sáo khuôn mẫu.
Lục Mặc liền cười, gật đầu.
- Chào Chủ tịch thành phố Lục…
Phó Bí thư Đảng ủy Công an Nhiêu Triệu Nghị nghe tiếng bước ra khỏi văn phòng, bước nhanh đến, cúi đầu chào Lục Mặc.
- Ha ha, chào Bí thư Triệu Nghị.
Lục Mặc chủ động đưa tay ra bắt tay Nhiên Triệu Nghị.
Mạc Sầu vội nói:
- Chủ tịch thành phố Lục, Bí thư Nhiêu, mọi người nói chuyện, tôi xin phép đi trước.
Cũng không biết vì sao, Mạc Sầu luôn không thích giao tiếp với các lãnh đạo thành phố khác. Trừ Lưu Vĩ Hồng và anh cô là Mạc Ngôn ra, đối với các thành viên khác trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Mạc Sầu đều kính trọng nhưng vẫn giữ chút khoảng cách. Có lẽ có liên quan nhất định đến bảy tháng tù oan của Mạc Ngôn. Mạc Sầu nghĩ tất cả những người đó đều ra tay đánh lén anh cô, hay ít nhất là cũng thấy chết mà không cứu.
- Được, được, cô cứ làm việc của cô đi.
Lục Mặc liên tục gật đầu, ôn hòa nói.
Mạc Sầu liền vội vã bước đi.
Nhìn bóng dáng thanh xuân tha thướt của mạc sầu, Lục Mặc thầm lắc đầu. Đương nhiên, Lục Mặc nhanh chóng thu hồi suy nghĩ trên người Mạc Sầu về, nói với Nhiêu Triệu Nghị:
- Bí thư Triệu Nghị, Bí thư Lưu có ở nhà không?
- À, dạ có, dạ có.
Nhiêu Triệu Nghị vội đáp ngay, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc. Sao hôm nay Chủ tịch thành phố Lục lại đặc biệt đến đây tìm Bí thư Lưu? Thật lạ lùng, nếu Chủ tịch thành phố Lục có việc tìm Bí thư Lưu, sao không mời Bí thư Lưu qua, lại còn tự chạy đến văn phòng Đảng ủy Công an tìm nữa!
Hơi điên đảo!
Lục Mặc tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Nhiêu Triệu Nghị, mỉm cười nói:
- Vừa mới qua gặp Bí thư Trương báo cáo công tác, đúng lúc có chút việc muốn bàn với Bí thư Lưu.
- Dạ, dạ Chủ tịch thành phố Lục, mời.
Nhiêu Triệu Nghị lại liên tục gật đầu, hơi xoay người, đưa tay mời.
Lục Mặc không giải thích thì thôi, càng giải thích, Nhiêu Triệu Nghị càng chắc chắn, Lục Mặc là đặc biệt tìm Lưu Vĩ Hồng. Mới vào làm chưa được bao lâu, sao Lục Mặc có thể đi tìm Trương Hiệu Liêm trước được?
Chủ tịch thành phố đặc biệt đến gặp Bí thư Đảng ủy Công an, có thể thấy được hôm nay Lục Mặc có việc cần nhờ, không thể không cúi người được.
Trên mặt Nhiêu Triệu Nghị ung dung thản nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Không biết Chủ tịch thành phố Lục có việc gì cần nhờ Bí thư Lưu, đồng thời không khỏi xúc động. Vị thủ trưởng trẻ tuổi của mình đúng là nhân vật lợi hại, chỉ cần giơ tay đã áp đảo được Lục Mặc, thậm chí còn đánh ngã Tân Minh Lượng, khiến chính đàn Cửu An thay trời đổi đất. Nhiêu Triệu Nghị công tác ở Cửu An hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên thấy một vị Bí thư Đảng ủy Công an lợi hại như vậy.
Bành Tông Minh, người tiền nhiệm của Lưu Vĩ Hồng, trước mặt Tân Minh Lượng chỉ là một con chó.
- Tiểu Trình này, Bí thư Lưu có đây không? Chủ tịch thành phố Lục có việc muốn bàn với Bí thư Lưu.
Vào cửa văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Nhiêu Triệu Nghị nói với Trình Viễn thư ký của Lưu Vĩ Hồng, cố ý nói nhỏ.
Về tính cẩn thận của Nhiêu Triệu Nghị, Lục Mặc vẫn rất vừa lòng. Nếu Nhiêu Triệu nghị lớn tiếng ồn ào, khiến cho các nhân viên trong tòa nhà đều biết Chủ tịch thành phố Lục đích thân đến thăm hỏi Bí thư Lưu, thì mấy năm nữa còn ai dám động vào vị Bí thư Đảng ủy Công an này.
Trình Viễn vội vàng đứng dậy, xoay người, hơi cúi đầu chào Lục Mặc:
- Xin chào Chủ tịch thành phố Lục. Bí thư Lưu bên trong, để tôi đi thông báo.
Trong lòng Nhiêu Triệu Nghị hừ một tiếng.
Tiểu Trình này tuổi vẫn còn nhỏ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm. Có thể là hôm nay Chủ tịch thành phố có việc cần nhờ Lưu Vĩ Hồng, nhưng dù sao Chủ tịch thành phố cũng là Chủ tịch thành phố, sao cậu lại có thể bảo Chủ tịch thành phố đứng chờ cậu đi thông báo chứ!
Việc này xong rồi, không chừng Lục Mặc luôn ghi hận cậu đó.
Tạm thời không có cách gì đụng tới cậu, nhưng Lục Mặc đã ghi nhớ rồi, đến thời cơ thích hợp, Lục Mặc không ngại đá cho cậu một cước.
Trình Viễn cậu đâu phải Lưu Vĩ Hồng!
Không ngờ tính tình của Lục Mặc thật tốt, mỉm cười gật đầu với Trình Viễn:
- Được, cảm ơn.
Nhiêu Triệu Nghị cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống sống lưng.
Chuyện khác thường!
Trình Viễn không ngờ thật sự là đồ phổi bò, thật sự cho Lục Mặc đứng bên ngoài, gọi điện thoại vào phòng trong, nghiêm trang nói:
- Bí thư Lưu, Chủ tịch thành phố Lục có việc muốn tìm anh, đang chờ bên ngoài.
Lúc này, mồ hôi lạnh trên trán Nhiêu Triệu Nghị cũng tuôn ra, nước bọt cũng không dám nuốt, không dám nhìn mặt Lục Mặc, chỉ dám liếc ông ta qua khóe mắt, thấy sắc mặt Lục Mặc vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên mỉm cười.
Đại nhân vật đúng là đại nhân vật, công phu nhẫn nại cao như thế, người bình thường không sao sánh được.
Lục Mặc tính tình vốn nóng này, mà nay lại như thế.
Cũng may Lưu Vĩ Hồng không ngây thơ như Trình Viễn, ngay lập tức mở cửa phòng làm việc, đích thân bước ra, cười ha hả nói:
- Xin chào Chủ tịch thành phố! Đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, thứ lỗi, thứ lỗi.
Lúc này Nhiêu Triệu Nghị mới thầm thở phào.
Bí thư Lưu đúng là Bí thư Lưu, dù tuổi tác hắn không cách xa Trình Viễn bao nhiêu, nhưng cách đối nhân xử thế, Trình Viễn không sao so sánh được.
Lục Mặc cười ha hả nói:
- Bí thư Lưu, chuyện này nên trách tôi là khách không mời mà tới thôi.
Nói xong, liền nồng nhiệt bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
- Chủ tịch thành phố, mời.
Bắt tay xong, Lưu Vĩ Hồng nhiệt liệt mời Lục Mặc vào phòng trong ngồi. Cũng không nói những câu khách sáo như “sao Chủ tịch thành phố lại phải tới đây, có gì gọi điện thoại căn dặn là được…”
Bí thư Lưu hiểu đây là nể mặt Chủ tịch thành phố Lục. Nếu hắn cứ vờ vịt này nọ, e là Lục Mặc càng khó xử thêm. Bỏ đi xấu hổ là cách tốt nhất, vào thẳng vấn đề thì hơn.
Dù từ cửa đến sô pha đãi khách chỉ có mấy bước, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn nghiêm túc theo nguyên tắc, nhường Lục Mặc đi trước, còn mình đi theo sau. Chủ tịch thành phố Lục “chiêu hiền đãi sĩ” là một chuyện, còn Bí thư Lưu “tôn trọng thượng cấp” lại là chuyện khác, không thể nhập thành một được.
Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng kính cẩn giữ lễ, khiến lòng Lục Mặc cảm thấy dễ chịu hơn.
Nói thật, hôm nay ông ta đến đây mà không đến biệt thự số 15 của Lưu Vĩ Hồng là muốn cho Lưu Vĩ Hồng chút thể diện, để tất cả mọi người đều nhìn thấy Lục Mặc tôi đang trao cho Lưu Vĩ Hồng một nhành ô liu.
Người trẻ tuổi không phải thích thể diện sao?
Ngoại trừ thủ đoạn này, Lục Mặc cũng không nghĩ ra cách nào khác để lấy lòng Lưu Vĩ Hồng được.
Đúng, là lấy lòng Lưu Vĩ Hồng!
Chuyện nhà máy cơ giới Sở Giang, đã đến gần điểm mấu chốt cuối cùng là Tân Minh Lượng, thật ra cũng giống như tới gần Lục Mặc. Ngày xưa uy phong và kiêu ngạo, dù tình thế ác liệt đến trước mặt cũng không quan trọng như vậy.
Cán bộ cố nhiên trọng thể diện, nhưng đến lúc quan trọng, còn phải xem có lót bên trong áo hay không.
Đã không có lót trong áo hay chăn, còn cần gì mặt mũi.
Nhưng Lục Mặc hạ mình, chủ động lấy lòng Lưu Vĩ Hồng vì tình thế bức bách, không có nghĩa là ông ta thật lòng vui vẻ. Tâm lý của Lục Mặc rất bình thường, không méo mó, không hề là loại người thích ngược cuồng.
May mắn là Lưu Vĩ Hồng không lên mặt gì cả, nếu không, Lục Mặc sợ rằng mình chịu không nổi sẽ phất tay bỏ đi.
- Chủ tịch thành phố, mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng khách sáo mời Lục Mặc ngồi xuống.
- Ha ha, Bí thư Lưu, đừng khách sáo, mời ngồi.
Lục Mặc không muốn ngồi xuống ngay, lại khách khí với Lưu Vĩ Hồng mấy câu rồi mới ngồi xuống đi văng, cũng không ngồi giữa, mà ngồi một bên, tạo ra một khoảng trống rất lớn.
Không cần nói cũng hiểu, ông ta mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống bên cạnh.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống cạnh Lục Mặc.
Trình Viễn gấp rút châm trà cho Lục Mặc, lại đem tách trà của của Lưu Vĩ Hồng lại đặt nhẹ nhàng trước mặt Lưu Vĩ Hồng.
- Chủ tịch thành phố, hút một điếu đi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, lấy bao thuốc lá Trung Hoa ra kính cẩn đưa cho Lục Mặc.
Trình Viễn vội vàng châm lửa cho hai vị lãnh đạo, thấy Lưu Vĩ Hồng không còn căn dặn gì, mới chậm rãi lui ra.
Cửa phòng làm việc khép lại. Nhiêu Triệu Nghị nhìn Trình Viễn vài lần, dường như muốn nhắc nhở cậu ta một chút, ngẫm nghĩ lại không nói gì cả, nhẹ nhàng lắc đầu, quay về phòng làm việc của mình.
Đây là văn hóa văn phòng. Có nhiều việc, anh có lòng tốt nhắc nhở người khác, người ta lại không cảm kích, không khéo trong lòng còn bực tức, cảm thấy anh cậy già lên mặt, thích dạy đời.
Có nhiều lúc, nói nhiều không nhất thiết được người hoan nghênh.
Những kinh nghiệm đó, phải dựa vào sự từng trải của chính Trình Viễn, người còn trẻ thì phải va vấp thôi.