Edit: Cá
Ông nội Chu sớm đã quăng ông bạn già ra sau đầu, cả người thần thái sảng khoái, vui tươi hớn hở suốt buổi sáng, mỗi ngày đến Mỹ thực trong trí nhớ ăn dường như đã trở thành một thành tựu.
Hôm nay ông nội Chu vẫn xếp hàng bên ngoài Mỹ thực trong trí nhớ như thường, ông đứng đằng trước nghe được mấy người phía sau đang nói gì mà video, gì mà app, rồi gì mà trong tiệm chuẩn bị bán rong biển, cải bẹ…..
“Lần này tiệm mở bán số lượng lớn á, nghe nói mỗi tài khoản có thể mua được sáu phần, chắc chắn tui sẽ cướp được cho coi.”
“Mấy món khác cũng giảm giá, lát vào ăn tui phải hỏi bà chủ nhỏ cho rõ mới được.”
“Tính bà chủ nhỏ tốt thật á trời gì cũng đáp ứng.”
Ông nội Chu đang tra xem app rồi video là cái gì, tốn chút sức mới biết để mua hàng của Mỹ thực trong trí nhớ ra sao, sau đó chờ khi sản phẩm đăng lên ông sẽ mua ngay.
Ông nội Phùng chậm chậm đi lại: “Ha ha ha ha ha, đây không phải lão Chu à, chúng ta lâu rồi không gặp hề.”
Ông nội Chu kiêu ngạo: “Đừng nghĩ tôi sẽ giúp ông mua một phần.”
“Ông ông ông…….”
“Đích tôn của tôi nói quả thật không sai.”
Ông nội Chu vô cùng đắc ý: “Lần đầu tiên tôi đến Mỹ thực trong trí nhớ, ăn niêu cháo tôm, ông chắc không biết niêu cháo tôm này ngon tới nhường nào hề, nay tôi đến đây ăn lại lần nữa.”
Ông nội Phùng tức giận, nếu không phải thấy ông nội Chu xếp hàng phía trước thì ông nhất định sẽ không chủ động nói chuyện, bây giờ nghe ông nội Chu nói vậy thì đành nuốt nước miếng quay người trở về, thậm chí còn cảm thấy bản thân ban nãy không nên qua đây.
Không ăn thì không ăn, chờ lần sau ông sẽ đến xếp hàng tiếp!
Tôn Y ra ngoài cố gắng nâng cao tông giọng: “Bà chủ nhỏ nói, hôm nay trong tiệm làm món lương bì [*], nhưng chỉ có hai mươi phần, do được người khác tặng nên bà chủ nhỏ chỉ làm hôm nay, ngày sau không bán.”
[*] Lương bì là món mì lạnh được làm từ mì sợi lớn, rau mùi, giá đỗ, dưa chuột thái lát… Sau này, món ăn được biến tấu cho thêm đường, giấm, ớt để tăng thêm hương vị. Món này tuyệt nhất khi được ăn vào những ngày nóng với hương vị thanh mát và hấp dẫn đến khó cưỡng. Lương bì có nguồn gốc từ tỉnh Thiềm Tây và sau này bắt đầu trở nên phổ biến ở Thượng Hải và các thành phố khác của Trung Quốc.
Lương bì là Chu Mỹ Lệ tặng qua, Lục Trĩ ăn không hết nên dứt khoát làm một ít đưa cho Chu Mỹ Lệ, phần còn lại làm hai mươi phần để bán, khá hợp lý.
Bước chân ông nội Phùng chợt ngừng, sau đó lập tức cười ha hả nhìn ông nội Chu: “Lão Chu này, lần trước đều do tôi sai, lát ông đóng gói đồ ăn về, lương bì cũng đóng gói một phần, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện hề?”
Ông nội Chu: “Không được không được, tôi ăn một phần lương bì là vừa.”
Ông nội Phùng tức giận thổi râu: “Tôi với ông thân thiết đã lâu!”
Ông nội Chu: “Tôi nghe nói ông cùng người khác đi câu cá chơi cờ rất vui vẻ, tôi không ăn với ông đâu, nói chuyện gì thì để hôm khác.”
Ông nội Phùng: “………” Hôm khác nói? Hôm khác ai muốn nhận sai chứ?
Trong bếp, Lục Trĩ đang quay video.
Lý Lượng kiến nghị Lục Trĩ mỗi lần làm món mới thì nên quay video lại để anh chỉnh sửa, vậy nên nay cô làm lương bì cũng quay video. Xử lý tốt phần nguyên liệu xong cô cầm muỗng thêm gia vị vào nước dùng, cho thêm muỗng sa tế, Lý Lượng quay đặc tả cảnh này, còn bản thân lại không biết mình đang nuốt nước miếng thèm ăn.
Lý Lương: “Tôi muốn ăn quá.”
Lục Trĩ: “Phần này để cho anh, Phùng Thịnh và Tôn Y ăn trưa, lát tôi làm thêm hai phần đưa qua cho chị Mỹ Lệ nhé!”
Ông nội Chu ngồi trong tiệm gọi một niêu cháo tôm, lại thêm một phần lương bì, bỗng thấy Lý Lượng đi từ trong bếp ra, ông rất ngạc nhiên.
“Lý Lượng?”
“Ông nội Chu?”
Ông nội Chu đến đây vài lần nay mới thấy Lý Lượng, bình thường anh bận rộn phụ trách mảng khác của tiệm, vậy nên ông nội Chu tưởng anh cũng là khách đến ăn, nhưng cũng không giống, khách đến ăn cơm sao lại đi từ trong bếp ra.
Ông nội Chu: “Cháu đây là?”
Lý Lượng: “Cháu làm ở đây, ban đầu là phụ giúp bưng bê nhưng nay vừa thăng chức lên giám đốc, là Thành An giới thiệu cháu qua đây làm đó.”
Ông nội Chu: “Thành An giới thiệu cháu đến đây?”
Lý Lượng: “Đúng ạ.”
Lý Lượng dứt khoát khen Lục Trĩ một lượt: “Ông không biết bà chủ nhỏ của bọn cháu tốt ra sao đâu, tính tình dịu dàng nhưng không dễ bắt nạt, ngoài hình đẹp, khí chất tốt, nấu ăn thì khỏi bàn, ngon tuyệt đỉnh.”
Rất nhanh món ăn của ông nội Chu đã được Tôn Y bưng ra, ông đã từng ăn cháo tôm rồi vậy nên lần này ăn lương bì chút, có vị chua cay, có giá đỗ và dưa chuột kết hợp, tổng thể ngon không lối thoát.
Cũng không biết hương vị điều chế như thế nào, dường như mỗi món ăn đều có một vị đặc trưng riêng đáng nhớ, điểm chung là đều ngon tê tái lòng người.
Bình thường ông nội Chu cơm nước xong là về luôn nhưng hôm nay ông ngồi lại tại chỗ, còn nói với Lý Lượng muốn một phần tương nấm hương thịt bò, sau đó ngồi trước bàn chậm rãi ăn, cuối cùng cũng chờ đến lúc tiệm đóng cửa buổi trưa, Lục Trĩ đi từ trong bếp ra.
Lục Trĩ ngồi ở quầy thu ngân bấm bàn tính, chờ khi khách về hết thì cô sẽ làm cơm trưa, chẳng qua cô muốn để Phùng Thịnh luyện tập nhưng sợ Lý Lượng không chịu, còn Tôn Y tính cách hiền lành nghe xong chỉ cười bảo nghe Lục Trĩ hết.
Tôn Y ở chung rất tốt, cơ bản là tính cách mọi người ở chung khá hợp nhau, Lý Lượng và Phùng Thịnh thi thoảng ăn cơm buổi trưa còn thay nhau hỏi Tôn Y hai bọn họ ai tốt hơn.
Ông nội Chu nhìn Lục Trĩ cảm thấy con bé này rất xinh, khí chất tốt, làm đồ ăn cũng rất ngon, thằng cháu đích tôn kia của ông chắc chắn là có ý với con bé rồi, nếu không thì sao lại giới thiệu Lý Lượng qua đây làm chớ.
Lục Trĩ cảm nhận được ánh mắt của ông nội Chu nên nhìn qua, ông nội Chu lập tức nở nụ cười với cô, Lục Trĩ cũng khẽ mỉm cười lại với ông.
Ông nội Chu từ trong tiệm đi ra thấy lão già họ Phùng vẫn còn ở ngoài đi qua đi lại vì tức giận. Ông nội Phùng nhận chủ động xuống nước nhận sai thế mà lão già họ Chu kia lại không chịu đưa ông vào trong Mỹ thực trong trí nhớ ăn cùng.
Ông nội Phùng: “Ông không định chơi cờ với tôi nữa à?”
Ông nội Chu: “Ai chơi cờ câu cá chứ, tôi bận lắm, đang bận tìm cháu dâu cho thằng đích tôn nhà tôi đây.”
Ông nội Phùng: “Ông……..”
Ông nội Chu: “Thằng đích tôn nhà tôi muốn cưới cháu dâu, thằng đích tôn nhà ông thì sao, chắc đang cô đơn hả?”
Điều này khiến ông nội Phùng tức giận cực kỳ, nói gì mà về sau sẽ không chơi cờ hay câu cá với ông nội Chu nữa, còn nói nếu mua được món ở Mỹ thực trong trí nhớ cũng không cho ông nội Chu ăn, hai người gia đấu võ mồm một trận.
Chu Siêu đang chờ Mỹ thực trong trí nhớ đăng bán đùi gà kho trên app online, cậu thích nhất là đùi gà kho, bây giờ Mỹ thực trong trí nhớ cũng có, cảm giác chắc chắn ngon hơn những chỗ trước kia cậu từng ăn, vậy nên ngồi canh trên app từng phút từng giây.
Bạn cùng phòng của Chu Siêu: “Tao nói nè, chỉ là một cái đùi gà kho thôi mà mày phải ngồi chờ trước mười phút, đến game cũng không chơi cùng tao à, cùng vào trận đi mà.”
Chu Siêu: “Không chơi không chơi, đây là đùi gà kho của Mỹ thực trong trí nhớ!”
Nhắc đến Mỹ thực trong trí nhớ thì bạn cùng phòng của Chu Siêu liền nghĩ ngợi, dường như trong trường ai ai cũng bàn luận về cửa tiệm này, nghe nói còn đến đó xếp hàng dài, còn nghe nói có anh bạn thổ lộ với crush bằng món mỳ sợi thịt kho cà chua của tiệm này, anh bạn đó lúc trước theo đuổi nữ thần nhưng bị từ chối, sau nữ thần biết anh bạn đó là con nhà giàu thì hối hận, chủ động theo đuổi lại, nhưng lần nào cũng bị bơ.
Bạn cùng phòng: “Mày ăn ở đó bao giờ chưa?”
Chu Siêu: “Chưa, mới đi qua một lần nhưng người xếp hàng đông nghịt nên tao phải đi về để kịp giờ lên lớp, hay là mày giúp tao mua đê?”
Bạn cùng phòng: “Không được, tao lại không phải người thích ăn, còn không bằng làm ván game thăng cấp, haizzzzz, tao xem video trước, chờ mày mua được thì làm ván nhá!”
Chu Siêu: “Tao nghe bảo ăn ngon lắm, tao xem video nấu ăn của tiệm rồi nên chắc chắn ăn rất ngon, hơn nữa ai cũng đề cử nên ăn ở đây, không phải quảng cáo ảo đâu.”
Bạn cùng phòng: “Canh đi canh đi, tao chờ.”
Bạn cùng phòng cầm điện thoại xem video, trung hợp video là lương bì của Mỹ thực trong trí nhớ đang nổi nên bạn cùng phòng lướt trúng.
Trong video Lục Trĩ xử lí sạch nguyên liệu, bỏ lương bì, dưa chuột vào bát thuỷ tinh rồi lưu loát cầm muỗng múc gia vị đổ xuống, bạn cùng phòng xem mà nuốt nước miếng liên tục, cuối video đặc tả cảnh Lục Trĩ đổ sa tế đỏ rực xuống khiến bạn cùng phòng thèm ơi là thèm, nhanh chóng vào trang của tiệm.
Lương bì ở đây nhìn ngon quá đi, cảm giác vừa có vị chua cay cũng có vị thanh, gia vị đầy ụ.
Đợi thêm vài phút bạn cùng phòng và Chu Siêu đồng thanh la lên.
“A a a a a a a…..”
“A a a a a a a!!!!”
Bạn cùng phòng: “Chu Siêu, tao mua được đùi gà kho rồi này.”
Chu Siêu: “???”
Bạn cùng phòng đưa điện thoại qua: “Hai đứa mình đến Mỹ thực trong trí nhớ xếp hàng đê, mọi người trong bình luận nói chỉ mở bán lương bì trong hôm nay, có hai mươi phần thôi, nhưng bọn mềnh có thể ăn món khác nha!”
Chu Siêu: “Không làm ván game à?”
Bạn cùng phòng: “Có, mà phải ăn no đã, no mới có sức cày chứ.”
Chu Siêu: “…….”