Edit: Cá
Không khí rất chi là xấu hổ, thậm chí còn có người cười ha ha, Lý Hách nhìn chằm chằm miếng gà Lục Trĩ cầm, cuối cùng bày tỏ bản thân muốn một phần mỳ chua cay và gà rán.
Dù sao cũng xấu hổ sẵn, vậy thì cứ ăn đi rồi nói tiếp.
Tìm được chỗ Lý Hách liền ngồi xuống ăn nhoàm nhoàm.
Hu hu hu, thực sự quá ngon, sự việc ban nãy ra sao anh cũng quên rồi, nhớ không rõ nữa.
Rất anh Mỹ thực trong trí nhớ đã nhảy lên hot search weibo.
Một blogger cắt ghép đoạn livestream hôm qua của Lý Hách tại quán và hiện trường anh đến xin lỗi lại rồi đăng lên, cực kỳ lôi cuốn sự tò mò của mọi người.
Trong video, Lý Hách một bên ăn mỳ chua cay như hổ đói một bên nói mỳ này không thể ăn, còn húp sạch nước mỳ, anh vẫn cố chấp nói tuy mỳ mềm nhưng không thể ăn.
Lý Hách ăn gà rán toàn cắn miếng to bự, không nhịn được mà nói nó quá giòn.
Sau đó là chuyển cảnh Lý Hách đứng trước quầy hàng Mỹ thực trong trí nhớ nói xin lỗi, sau đó là đoạn đối thoại hài hước của chủ quán và kết thúc khi Lý Hách gọi món.
Khán giả tưởng xin lỗi là xong, ai ngờ Lục Trĩ còn không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng là Lý Hách nói: “Có thể cho tôi một phần mỳ chua cay và gà rán không?”
[Ha ha ha ha ha ha!]
[Xấu hổ quá đi mất.]
[Ngoạ tào, blogger mỹ thực chắc đang trốn trong wc mà khóc lóc ròi.]
[666, rất chi là thú vị.]
[Nghe tôi nói nè blogger ới, chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, dù sao cũng xấu hổ hết đường ròi mè.]
[Cười ngất ha ha….]
……….
Mỹ thực trong trí nhớ một lần nữa được cư dân mạng biết đến, hành động của Lý Hách đã làm cho kênh video và weibo của Lục Trĩ tăng thêm rất nhiều fans, thật sự là tự nguyện marketing giúp Mỹ thực trong trí nhớ mà.
Bố Phùng Thịnh nào ngờ bản thân làm những việc này lại giống như tự tay marketing giúp Mỹ thực trong trí nhớ đâu, ông ta cầm điện thoại xem vòng bạn bè đang khen ngợi tiệm, ngoài khen Lục Trĩ còn khen Lý Lượng đóng gói nhanh nhẹn và cả Phùng Thịnh, còn nói Phùng Thịnh học tập tay nghề Lục Trĩ rồi sau họ đến ăn sẽ càng nhiều món ngon.
Hôm nay khi quầy hàng đóng cửa, Lục Trĩ chuẩn bị về thì gặp người phụ trách cuộc thi đang cười ha ha đến chỗ cô, Lục Trĩ không nói gì, ngồi trên xe điện ba bánh của Lý Lượng, ông ta đi đến với thái độ tốt lạ thường.
Người phụ trách nói: “Cô xem, quầy hàng có cần đổi vị trí hay không, bây giờ khách chủ yếu là đến quầy cô, tôi cảm thấy vị trí phía sau này thiệt thòi cho mấy người rồi.”
Lục Trĩ: “Không cần.”
Người phụ trách sốt ruột, bây giờ trên mạng có rất nhiều cư dân mạng để ý tới Mỹ thực trong trí nhớ biết chuyện ông ta trước kia đổi vị trí: “Tôi không phải vì muốn ăn mỳ chua cay hay gà rán đâu, thật sự không phải.”
Phùng Thịnh ăn gà rán đi đến: “Tiệm chúng tôi mà đổi lên phía trước, khách xếp hàng đông thì không phải sẽ chiếm diện tích lớn sao.”
Lục Trĩ: “Có lý.”
Phùng Thịnh: “Đúng chứ, chúng ta mà lên trước thì khách xếp hàng phải làm sao giờ.”
Người phụ trách: “……”
Lý Lượng: “Mặc kệ ông tới vì cái gì thì tên vẫn nằm trong sổ đen thôi.” Dứt lời, cắn miếng gà rán rồi nói tiệp: “Bà chủ nhỏ này, khi nào chúng ta cho lên món mới nữa nhể?”
Lục Trĩ nghĩ ngợi: “Không lên món mới nữa, chờ tiệm sửa sang xong khai trương thì đẩy ra món mới sau.”
Bọn họ bán ở chỗ này không giống bán ở tiệm, ở tiệm ngày nào cũng giới hạn số lượng còn ở đây sẽ giới hạn thời gian bán hàng, vậy nên ai nấy cũng mệt mỏi. Lục Trĩ không nghĩ đến việc cho lên món mới nữa, nếu không thì bận càng thêm bận.
Lý Lượng: “Vậy cũng tốt, mỳ chua cay và gà rán ăn mãi không chán, rất ngon nghẻ.”
Người phụ trách vẫn luôn há miệng không nói được câu gì, mãi mới tranh được một câu: “Tôi cũng muốn ăn.”
Hôm sau Lục Trĩ dậy sớm hơn thường ngày một xíu, cô đến tiệm xem tiến độ thi công, sau bếp đã hoàn thành, mở rộng căn bếp rất đẹp, còn phía trước vẫn đang hoàn thiện, có một khu riêng bầy bán tương nấm hương thịt bò.
Từ giờ Lý Lượng sẽ không phải đứng trong chỗ chật chội nữa, mở rộng diện tích rất hợp lý.
Lý Hữu: “Bà chủ nhỏ à, cuộc thi của cô kết thúc thì vừa lúc thi công xong đấy.”
Lục Trĩ đã sắm sửa bàn ghế sẵn, bát đũa cũng đổi mới một loạt, thực đơn vẫn áp dụng kiểu cũ, dù sao cũng sẽ đẩy đồ ăn mới liên tục nên làm thực đơn hơi bất tiện chút, còn lại thì rất ổn, chắc cô sẽ thiết kế thực đơn lại.
Chu Mỹ Lệ đến: “Chị đang định đến quầy bên kia mà nghĩ lại đến tiệm trước, xem qua chút.” Chị ấy nhìn trang trí trong tiệm nói: “Bà chủ nhỏ này, cửa hàng mở rộng không nói, phong cách trang trí này đẹp đấy, khi nào em khai trương thế?”
Lục Trĩ: “Cuộc thi bên kia kết thúc, nghỉ ngơi mấy ngày rồi em quét dọn chút, sau đó sẽ khai trương.”
Chu Mỹ Lệ: “Thế em có ra món mới không?”
Lục Trĩ: “Hôm qua Lý Lượng cũng hỏi em, nhưng ở quầy bận nên em không ra nữa, chờ tiệm bên này khai trương thì đẩy món mới sau. Đúng lúc hôm qua em mới nghĩ ra món.”
Chu Mỹ Lệ cười rất tươi: “Món gì thế?”
Lục Trĩ: “Bánh bao thịt.”
Chu Mỹ Lệ: “Chị thích món này nè, chờ em khai trương chị đến xếp hàng vậy.”
Lục Trĩ: “Em có việc muốn nhờ chị ạ, tiệm mở rộng nên khách chắc sẽ đông hơn, trong tiệm lo nhiều không hết việc, chị có thể giúp em tìm thêm người làm nữa không ạ? Người giống Lý Bành, thông minh, thật thà, nhanh nhẹn là được, làm tạm thời trước ạ.”
Chu Mỹ Lệ: “Tìm người cũng không dễ, để ý chú ý giúp em.”
Mấy hôm sau, khách xếp hàng trước quầy vẫn đông như thường, có khách còn hỏi Lục Trĩ có thể thêm mỳ chua cay và gà rán vào thực đơn chính trong tiệm không nhưng cô từ chối vì trong tiệm đã có vài món na ná rồi.
Tan quầy cô về nhà tắm rửa rồi nằm trên sô pha xem phim, trong khoảng thời gian này quá bận nên cô cũng lâu chưa xem phim.
Chu Thành An đứng bên ngoài gõ cửa, Lục Trĩ đi ra thì thấy một thân tây trang giày da của anh, trang phục này khiến cô ngẩn người trong chốc lát. Đến khi Chu Thành An nói chuyện thì cô mới tìm lại được sự quen thuộc trên người anh.
Anh đưa cây trâm bạc cho Lục Trĩ: “Lần trước không mua được cây trâm ngọc, đây là trâm bạc tôi tặng khai trương cửa tiệm mới.” Dừng chút nói: “Bà chủ nhỏ nếu không muốn nhận thì đồ ăn cô làm tôi cũng rất ngại khi nhận đấy.”
Trâm bạc thiết kế rất tinh xảo, Lục Trĩ do dự một chút mới nhận: “Mỹ thực trong trí nhớ khai trương lần hai anh nhất định phải đến nhé, tôi để cho anh vị trí tốt, có món mới là bánh bao thịt nữa.”
Chu Thành An: “Được, vậy cảm ơn bà chủ nhỏ!”
Lục Trĩ quay vào mang dưa hấu ra đưa cho Chu Thành An xong anh mới về nhà.
Cô ngồi trên sô pha ngắm nghía cây trâm bạc anh tặng, không biết đang nghĩ gì, từ ngày xuyên đến thế giới này cô vẫn luôn cài một cây trâm màu nâu trên tóc, dù tiện tay mua cũng vẫn rất đẹp. Lục Trĩ nghĩ sau kiếm được tiền thì sẽ mua cây trâm tốt hơn, nhưng lại quá bận nên quên mất chuyện này, không nghĩ đến Chu Thành An lại tặng cô.
Lục Trĩ cầm điện thoại gửi tin nhắn cảm ơn anh sau đó mới thông báo ngày khai trương tiệm trong nhóm chat.
[A a a a a a a, khai trương sắp khai tưởng.]
[Tui rất nhớ cá hương nhồi thịt!!!!]
[Bà chủ nhỏ không bán mỳ chua cay và gà rán nữa ư:(((((]
[Bà chủ nhỏ ơi, em nhất định sẽ đến sớm xếp hàng, chị có đẩy ra món mới không ạ??]
[Bà chủ nhỏ nói món mới là bánh bao thịt đoá ha ah ahah aha]
[Tui thích, I like it.]
Cuộc thi câu chuyện về giấc mộng mỹ thực kết thúc, mấy người Lục Trĩ nghỉ ngơi vài ngày rồi bắt tay vào dọn dẹp cửa tiệm để chuẩn bị khai trương.
Sáng sớm ba người đứng trong tiệm, mỗi người một cái tạp dề đang cầm giẻ lau bàn bếp, lau kính, ba thân ảnh bận rộn ngẫu nhiên sẽ có tiếng cười đùa, giỡn nhau rất ấm áp.
Lý Lượng: “Khai trương lần hai tốt thật, lần đầu khai trương tôi còn chưa làm ở đây đâu, sau này tiệm chúng ta sẽ ngày càng phát đạt.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Trĩ nhớ lại khi vừa khai trương, chỉ viết thực đơn xong là khai trương luôn, hiện tại lại khác, Phùng Thịnh cũng xuyên đến và có Lý Lượng gia nhập.
Lục Trĩ: “Được rồi, sau chắc chắn sẽ đắt khách.”
Lý Lượng: “Vậy nên mai khai trương, cơm trưa bà chủ nhỏ làm phong phú chút nhó, nhiều bánh bao thịt chút nhớ!’
Phùng Thịnh mới cảm động trước Lý Lượng: “Em thấy cậu ta nói rất đúng hi hi.”