“Làm sao vậy?” Tô Thế Dự thả xuống khẩu cung, nhìn về phía thị vệ bộ dạng chật vật.
“Thuộc hạ vô năng, để Linh Lung cô nương bị người bắt đi.” Thị vệ ôm đầu vai đau đớn, xấu hổ không chịu nổi.
Tô Thế Dự hơi nhíu lông mày, “Biết thân phận của người đến sao?”
“Vâng, đối phương nói thẳng là người Thái úy phủ, hơn nữa thuộc hạ đuổi theo, cuối cùng xác thực tiến vào Thái úy phủ.”
Tô Thế Dự nghe vậy sững sờ, trái lại càng nhíu chặt lông mày, ánh mắt không khỏi rơi vào cái tên quen thuộc bên trên lời khai, nhất thời không mở miệng.
Cửa thư phòng liền tại lúc này đột nhiên bị đẩy ra, Tô Bạch nhanh chân vọt vào, gấp giọng mở miệng: “Công tử, tra được!”
Tô Thế Dự ngẩng đầu lên, “Xác định điều tra rõ?”
“Chắc chắn sẽ không sai, công tử bàn giao muốn điều tra mấy cái tuyến cuối cùng đều chuyển đến cùng một nơi! Chứng cứ xác thực!” Tô Bạch thở một hơi, “Bất quá nói ra cũng thật khó khiến người tin tưởng.”
“Là ai?”
“Tây Lăng vương.”
“Tây Lăng vương Lý Thừa Hóa?” Sở Minh Duẫn lập lại một tiếng, ngược lại thấp giọng cười cười, “Trực giác của hắn ngược lại thật sự là chuẩn.”
“Chủ thượng, thủ lĩnh dặn dò thuộc hạ về tới trước bẩm báo, hắn đang xử lý chuyện Nghiêm Diệp, đại khái phải trì hoãn một hồi.” Ảnh vệ nói.
Sở Minh Duẫn gật gật đầu, giơ tay lên một cái, ảnh vệ liền không một tiếng động lui xuống. Ánh mắt của hắn lơ đãng đảo qua thiếu nữ phi y (trang phục màu đỏ) quỳ gối trong sảnh, tự tiếu phi tiếu mở miệng: “Làm sao, nghe được Tây Lăng vương, bắt đầu luống cuống rồi?”
Linh Lung ngẩng mặt lên, đối với hắn lộ ra một nụ cười nghi hoặc, “Sở đại nhân nói, nô nghe không hiểu, nô chỉ là không hiểu đại nhân vì sao phải đem nô mang đến.”
“Ngươi đoán là bởi vì cái gì?”
Linh Lung suy nghĩ một chút, cẩn thận mở miệng nói: “Nô đối Tô đại nhân cũng không hai lòng, Tô đại nhân cũng đối nô vô cùng tốt, nô không thể vứt bỏ —— “
Tiếng nói sau bị ép thành một tiếng hô khẽ, mũi kiếm lạnh lẽo điểm trên mi tâm nàng, thấm ra sát ý ác liệt thấu xương, Linh Lung cả người cứng ngắc, một cử động cũng không dám.
Sở Minh Duẫn ngồi dựa trên thượng vị, một tay cầm kiếm, khẽ cười nói: “Ta còn chưa từng lăng trì qua nữ nhân, ngươi không ngại tới làm người thứ nhất chứ?” Trên tay khẽ động, lưỡi dao xé gió phá tan làn da tuyết trắng, một dòng máu đỏ tươi dọc theo gò má nàng lăn xuống.
“Đại nhân tha mạng!” Linh Lung giọng nói run rẩy, “Nô chỉ là một vũ cơ nho nhỏ, cho dù vì đại nhân phục vụ, cũng không làm cái gì, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ!”
Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình mà nhìn nàng, không nói gì.
Yên tĩnh vô cùng quỷ dị, Linh Lung run sợ trong lòng, mồ hôi lạnh từng tầng từng tầng từ trên lưng toát ra, chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn như đao muốn đem nàng mổ ra tinh tế đánh giá, khiến nàng không chỗ ẩn thân.
Cảm giác áp bách càng ngày càng nặng, ngay khi nàng cơ hồ sắp thở không nổi, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi:
“Con bà nó họ Sở ngươi làm gì vậy? Đối với nữ nhân vẫn hung ác như thế, ngươi phát điên a!”
Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn Đỗ Việt một cái, thu hồi kiếm, lại tiếp tục nhíu mày nhìn về phía Linh Lung, “Thấy thế nào khuôn mặt này cũng không bằng ta, thật không biết Thế Dự tại sao có thể để ý ngươi.”
Linh Lung kinh ngạc đến không trả lời được, Đỗ Việt mới vừa ngồi xuống một bên nhất thời vui vẻ mà nở nụ cười, “Nguyên lai nàng chính là vũ cơ biểu ca lĩnh về phủ kia a.” Y nâng lên chén trà tràn đầy phấn khởi nói, “Có lẽ là biểu ca ta đặc biệt vừa ý điệu vũ kia của nàng đâu? Ai họ Sở, không bằng ngươi cũng bái sư đi học khiêu vũ, nói không chừng biểu ca y cảm thấy ngươi đặc biệt sẽ đem ngươi thu làm thiên phòng (vợ bé), về sau ngươi và nàng còn có thể xưng tỷ muội đâu ha ha ha…”
Sở Minh Duẫn lành lạnh mà nghiêng đầu liếc mắt một cái, “Ngươi ngứa người đến lợi hại?”
Đỗ Việt vội vã lặng lẽ liếc nhìn bốn phía.
“Tần Chiêu không ở đây.” Sở Minh Duẫn vô tình dập tắt y mong đợi.
Đỗ Việt nhất thời thu nụ cười, đứng lên vỗ vỗ ống tay áo chợt “A” một tiếng, “Ta nghĩ ra rồi dược của ta ở trong dược lư vẫn chưa ngao xong đây, đi trước, không cần tiễn!” Nói xong quay đầu bỏ chạy, ghế tựa còn chưa kịp ấm áp.
Đại sảnh sau lưng hắn triệt để yên tĩnh lại, Sở Minh Duẫn cũng không để ý tới Linh Lung nữa, mi gian hơi nhíu lại xuất thần, đầu ngón tay trắng thuần như có như không mà rơi vào trên bàn, trống trải nhẹ vang lên.
Linh Lung cúi thấp đầu, mơ hồ cảm thấy được hắn là đang chờ người nào đó, trái tim phảng phất treo ở giữa không trung không có tin tức, dày vò cực kỳ. Không biết đợi bao lâu, đầu gối Linh Lung quỳ đến tê dại đau đớn, chợt nghe phía trên Sở đại nhân dừng nhịp tay, có tiếng bước chân tự xa mà gần vang lên từ phía sau.
Từng bước từng bước, giống như đạp ở trong lòng nàng, Linh Lung không nghĩ ngợi được nhiều, xoay người lại nhìn lại, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, “… Đại nhân!” Nàng không kìm lòng được muốn dựa vào gần, duỗi tay ra còn chưa kịp chạm vào một mảnh bào giác bỗng có trường kiếm hạ xuống xuyên thẳng vào mà, đem động tác trên tay chặn sạch sẽ, thanh âm lạnh như băng từ phía trên truyền đến:
“Ai cho phép ngươi ôm y?”
Đầu ngón tay run lên, cuối cùng chậm rãi thu hồi lại. Linh Lung tiểu tâm dực dực giương mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt vị Thái úy đại nhân kia từ lâu không ở trên người mình.
Tô Thế Dự ngay khi kiếm rơi xuống đã dừng bước, đứng cách Linh Lung vài bước ở phía xa, trên mặt trước sau như một là tiếu ý nhạt nhẽo, “Sở đại nhân.”
Sở Minh Duẫn lấy tay nâng cằm, yên lặng nhìn y, “Ngươi là tới mang vũ cơ này đi?”
Tô Thế Dự liếc mắt nhìn thiếu nữ phi y bên cạnh, không trả lời mà hỏi lại: “Sở đại nhân cảm thấy thế nào?”
Hắn cười nhẹ một tiếng, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Thế Dự, “Thế nhưng ta dự định giết nàng, ngươi bỏ được hay không?”
Tô Thế Dự thần sắc nhàn nhạt, “Ta cam lòng thì thế nào, mà không bỏ được thì lại làm sao?”
“Ngươi nếu cam lòng, ta sẽ giết nàng.” Sở Minh Duẫn nhìn chằm chằm Tô Thế Dự, không buông tha bất kỳ một thần sắc bé nhỏ nào trên mặt y, “Ngươi nếu không cam lòng, vậy ta liền lột da nàng, khô huyết, lại từng chút một rút gân róc xương.”
Linh Lung nghe thấy sợ hãi run lên.
Tô Thế Dự chống lại tầm mắt của hắn, trầm mặc chốc lát, cuối cùng tránh né tầm mắt không chút nào gợn sóng mà mở miệng: “Bất quá chỉ là tên thích khách thôi, Sở đại nhân nếu có ý định, ta không mang đi cũng không có gì.”
Lời y nói vừa dứt, Linh Lung toàn thân hơi ngưng lại, miễn cưỡng giống như cô đọng, thần sắc kiều khiếp hoảng loạn từ trên mặt tất cả rút đi, nàng chậm rãi nhấc mắt nhìn về phía Tô Thế Dự, nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân lúc nào thì biết được?”
Tô Thế Dự chưa mở miệng, Sở Minh Duẫn liền trước một bước cười lạnh thành tiếng, “Ngự Sử đại phu người nào cũng không tin, làm sao có khả năng không đi thăm dò nội tình của ngươi?”
Linh Lung dường như không nghe thấy, như trước nhìn y, “Khi nào biết được?”
Tô Thế Dự nghiêng người đối diện nàng, “Ngày đó lúc ngươi dâng vũ, ta liền đoán được.”
Khuôn mặt xinh đẹp kia trong nháy mắt trở nên tái nhợt, Linh Lung sâu sắc mà cúi thấp đầu, giơ tay khẽ vuốt qua tóc mai mình, ngón tay run rẩy vuốt nhẹ vài lần. Ánh mắt của nàng đột nhiên chuyển tàn nhẫn, nhổ xuống cây trâm hồng ngọc đột nhiên đứng dậy đánh về phía Tô Thế Dự, dùng một loại tốc độ cùng cường độ tuyệt đỉnh chỉ có thích khách nắm giữ, được ăn cả ngã về không bất ngờ gây rối loạn, cực nhanh lại vô cùng ác độc.
Trước mắt chỉ thấy được quang ảnh lóe lên, trâm gài tóc cắt thành hai đoạn rơi trên mặt đất, Linh Lung ngã trên mặt đất, che ngực ho ra một vũng máu tươi. Tô Thế Dự thân hình không nhúc nhích, chỉ giơ tay dùng cổ tay ngăn trở tay Sở Minh Duẫn, đem sát chiêu kia cản lại một nửa.
Sở Minh Duẫn nghiêng con mắt liếc y một cái, bỗng nhiên ngoắc ngoắc ngón tay y, thấy Tô Thế Dự không phản ứng liền trực tiếp nắm chặt tay y, mười ngón tay quấn quýt lại giữ chặt, kéo đến vị trí trước ngực mình.
Tô Thế Dự ánh mắt khẽ nhúc nhích, ngược lại hoàn toàn ẩn đi tâm tư mặc hắn động tác, nhìn về phía người trên đất, “Theo ta được biết, ngươi còn một muội muội nhiều bệnh, là vì nàng nên mới liều mạng như vậy sao?”
Trước mắt Linh Lung một trận biến thành màu đen, trong hỗn độn lóe ra một tia thanh minh ngay khi bắt lấy danh xưng kia chợt hoảng sợ, “Đại nhân, cầu ngài không cần…”
“Nàng không thể chống đỡ nổi qua tiết sương giáng, lúc đi mắt vẫn mở, có lẽ là muốn gặp ngươi.” Tô Thế Dự thấp mắt nhìn nàng, thở dài, “Lúc Tây Lăng vương đưa ngươi tới, không có nói cho ngươi biết sao?”
Nàng cứng lại ở đó, một lúc lâu một lúc lâu sau, hạ xuống một giọt nước mắt.
“Tây Lăng vương chỉ nói cho ta, muộn nhất ba tháng, hắn cần mạng đại nhân ngài.” Linh Lung chậm rãi nói.
Tô Thế Dự cau mày suy nghĩ, Linh Lung liếc nhìn y cùng với Sở Minh Duẫn nắm lấy tay nhau, bàn tay dính đầy máu tươi bất giác siết chặt y phục, đem phi y nhuộm thành một màu sắc rực rỡ, nàng cười khổ tự lẩm bẩm: “… Có phải bạch sam hay không, lại có cái gì khác biệt đâu?”
Tô Thế Dự nghe vậy trầm mặc trong nháy mắt, cười cười nói: “Rất thích hợp với ngươi.”
Linh Lung kinh ngạc mà ngửa đầu nhìn y, không nhịn được cũng cười, nước mắt lại càng thêm không ngừng được mà trượt xuống. Nàng đối Tô Thế Dự quỳ xuống, dùng lễ tiết vô cùng trịnh hướng y dập đầu, nghẹn ngào dẫn theo nụ cười nói: “Linh Lung kiếp này không có được phúc lớn này, nếu có kiếp sau… Nguyện làm nô tỳ cả đời phụng dưỡng bên cạnh đại nhân!” Nói xong toàn thân va vào thính trụ, một mảnh huyết sắc tràn ra.
Trầm mặc theo máu tươi lan tràn, thanh y tỳ nữ canh giữ ở ngoài sảnh tự giác đi vào thu thập thi thể, quét dọn sạch sẽ sau đó cúi đầu chờ Sở Minh Duẫn phân phó nên xử lý thế nào.
Trong quá trình bọn họ trò chuyện Sở Minh Duẫn vẫn luôn hạ thấp mắt, từng tấc từng tấc mơn trớn lòng bàn tay đến đốt ngón tay Tô Thế Dự, chăm chú đến dường như khắp thế gian không còn vật gì khác. Mãi đến tận khi Tô Thế Dự muốn rút tay về, hắn đột nhiên tăng thêm khí lực nắm đến gắt gao, cũng không ngẩng đầu lên mà đối tỳ nữ lạnh giọng dặn dò: “Đi ra ngoài.”
Tỳ nữ chờ đợi tất cả đều kinh hoảng lui ra, hắn mới nâng mắt lên nhìn về phía Tô Thế Dự, “Chết rồi, đau lòng sao?”
Tô Thế Dự mâu sắc hơi thu lại, chậm rãi nói: “Vì giết ta nên trong cơ thể nàng có kịch độc, cho dù không có hôm nay cũng không sống qua ba tháng, như vậy cũng coi như bớt chút thống khổ.”
Sở Minh Duẫn diện vô biểu tình nở nụ cười, hỏi: “Vậy ta thì sao?”
Tô Thế Dự sửng sốt một chút, ngược lại cười nhạt, “Sở đại nhân hà tất tự hạ thân phận cùng so với nàng.”
“Ở trong mắt ngươi, không phải đều giống nhau sao?” Sở Minh Duẫn tiến lên một bước, hô hấp cơ hồ có thể đúng lúc tiếp xúc nhìn vào đáy mắt y.
Tô Thế Dự không khỏi lui về phía sau một bước, khoảng cách còn chưa kịp kéo ra, ngược lại như là triệt để chọc giận Sở Minh Duẫn mà bị một phen kéo vào trong ngực, động tác theo bản năng tránh thoát gặp phải cứng rắn áp chế, cuối cùng bị áp lên cột trụ sau lưng.
Ôm lấy cánh tay mình chặt đến mức như là trói buộc, lại giống như muốn ghìm sâu vào huyết nhục, Tô Thế Dự tan mất khí lực tùy ý hắn ôm lấy, không nhìn thấy mặt của hắn, chỉ có thanh âm thật thấp dán vào bên tai vang lên: “Nàng chạm qua nơi nào của ngươi…?” Ngón tay Sở Minh Duẫn lạnh lẽo, mơn trớn bên tai y, dọc theo vai y từng tấc từng tấc đi xuống, từng chữ hỏi vào trong tai y, “… Nơi này?… Hay là nơi này?”
Rõ ràng cách tầng quần áo, lại như minh hỏa dán vào vân da, thiêu đốt đến mức y run rẩy khó dừng.
Tô Thế Dự đè lại tay hắn còn muốn từ eo du tẩu đi xuống, trong giọng nói rốt cục không thể nhịn được nữa mà lộ ra chút tâm tình, “Ta và nàng không phải loại quan hệ đó.”
Sở Minh Duẫn nắm chặt lại tay y, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn qua bên mặt y, “Sinh khí?”
“…” Tô Thế Dự thở dài, bình tĩnh nói: “Không có.”
Hắn thật dài mà “Ồ” một tiếng, ngữ điệu thượng thiêu, âm cuối dường như mang ý cười, Sở Minh Duẫn nói: “Đến tột cùng là đầu của ngươi làm bằng cục đá, hay tâm ngươi cũng làm từ cục đá?”
Tô Thế Dự nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên mặt dựa vào thính trụ đỏ thắm, lặng lẽ không nói.
Sở Minh Duẫn từng chút một nắm chặt cánh tay, lại vẫn là không đủ, vẫn là bất an, ngay cả tim đập cũng ngại quá lạnh, muốn đem người trong lòng ngực xiết vào trong lồng ngực mới bổ khuyết vào khoảng không. Hắn không tự chủ cọ xát gò má Tô Thế Dự, rũ mắt xuống, thấp giọng như thì thầm: “Có lúc ta thật hận không thể thẳng thắn giam ngươi lại, quản ngươi làm sao bày mưu tính kế thâm tàng bất lộ, đánh gãy gân chân gân tay ngươi, dùng xích sắt khóa lại, ngươi nếu dám nghĩ đến người khác ta liền đem ngươi làm chỉ nhớ rõ tên của ta…” Ngữ khí một phần lại tăng thêm, lời nói đến cuối cùng đã có ý tàn nhẫn, hắn chợt dừng một chút, lại ôm chặt một ít, cúi đầu đem mặt chôn sâu vào hõm cổ Tô Thế Dự, âm thanh tựa như cũng nhiều hơn mấy phần oan ức khổ sở, “… Nhưng ta lại không nỡ.”
Làm sao cũng không nỡ, thấy ngươi cau mày cũng cảm thấy đều là lỗi của ta.
“Thế Dự.”
“Thế Dự.”
Sở Minh Duẫn từng tiếng niệm tên y, từng chút một dọc theo bên gáy của y hôn qua, “Ta rất nhớ ngươi, rất muốn gặp ngươi, nhớ ngươi sắp điên rồi.”
Lời nói có bao nhiêu triền miên, đau đớn có bao nhiêu trằn trọc, căn bản kiềm nén không nổi.
Nơi tầm mắt hắn không nhìn thấy, Tô Thế Dự chậm rãi giơ tay lên, như là cũng muốn ôm hắn vào trong ngực, nhưng cuối cùng ngay khi chạm đến một góc áo bào của hắn trong nháy mắt lại buông xuống, dường như khắp người mất đi khí lực.
“Ta thủy chung đoán không ra suy nghĩ của ngươi.” Tô Thế Dự nhẹ giọng nói.
“… Câu này nên là ta nói với ngươi.”
Tô Thế Dự hơi trầm mặc, chốc lát chậm rãi mở mắt ra, “Án cấu kết vơ vét của cải xây dựng Kiến Chương cung ta có thể coi như không biết.” Y ngừng lại một chút, bổ sung: “Đây là ranh giới cuối cùng. Ngươi cũng rõ ràng đây là tử tội, về sau vẫn nên thu liễm chút.”
Sở Minh Duẫn trong nháy mắt cứng ngắc, cánh tay siết chặt vai y chợt lạnh lẽo, một hồi lâu sau cơ hồ là cắn răng nghiến lợi mở miệng: “Tô Thế Dự, ngươi cảm thấy ta là vì cái này mới muốn gặp ngươi?”
Hắn nghe thấy thanh âm mình rời rạc trầm mặc, nghe được lưu phong chập chờn bên ngoài sảnh, nhẹ nhàng tinh tế truyền vào căn phòng.
Lại một lần nữa không trả lời. Đây cũng là trả lời.
Sở Minh Duẫn buông y ra bỗng nhiên quay người, hít một hơi thật sâu, giơ tay ấn lại mi tâm cười lạnh thành tiếng, “Mấy triệu lượng, câu nói đầu tiên đã không so đo rồi, ngươi còn thật là hào phóng a.”
Tô Thế Dự lẳng lặng mà nhìn bóng lưng hắn, trong con ngươi tất cả nỗi lòng chìm nổi bất định, cuối cùng hóa thành một nụ cười không có mùi vị gì, cất bước quay người rời đi.
Sau một lúc lâu Sở Minh Duẫn mới thả tay xuống, xoay người nhìn lại, trong đình chính là trận lạnh đầu tiên tuyết rơi trên nhành mai.
Cách ngày lâm triều, Sở thái úy cáo ốm chưa tới.
Trong Sở đảng đã có ba, bốn người bị bắt giữ đến Ngự Sử đài nhận tội, trong lòng chúng thần cân nhắc, mơ hồ cảm thấy vụ án này cùng Thái úy đại nhân cũng thoát không khỏi có quan hệ, trước mắt Sở thái úy vừa vặn bị bệnh không vào triều, chẳng lẽ là thật bỏ qua lần bất bình này? Mấy cái ánh mắt giao lưu hai bên, đến cùng vẫn là không hẹn mà cùng bảo trì im tiếng bàng quan.
Thiên tử đăng điện, chỉ thấy Tô Thế Dự ra khỏi hàng quỳ xuống, hai tay giơ quá đỉnh đầu trình lên một phần công văn.
“Ái khanh quyết định kết án?” Lý Duyên Trinh một bên liếc nhìn một bên hỏi.
“Thần có tội, thỉnh bệ hạ trách phạt.” Tô Thế Dự nói.
Một câu nói đến rất có khí phách mà nện vào văn võ bá quan bối rối trên triều, Lý Duyên Trinh cũng thực sửng sốt một chút, nhấc mắt nhìn y: “Ái khanh sao lại nói lời ấy?”
“Thần hành sự bất lực, không thể tra ra chủ mưu án này.” Tô Thế Dự ánh mắt chìm nổi, “Mà Ngự Sử Nghiêm đại nhân đêm qua ở trong phủ bất ngờ bỏ mình, manh mối hắn nắm giữ cứ như biến mất vô tung vô ảnh, thần tra khắp tất cả cũng không tìm được, bất đắc dĩ, đành phải vội vàng kết án, trong tâm hổ thẹn, khẩn cầu bệ hạ trách phạt.”
“Thôi.” Lý Duyên Trinh khép lại công văn, cười nói, “Không phải đã bắt được rất nhiều trọng phạm sao, cũng đủ để trừng phạt. Ái khanh khổ cực như vậy, hà tất lại tự nặng nề trách móc mình?”
Tô Thế Dự ngoảnh mặt làm ngơ, “Thần có tội, cầu bệ hạ trách phạt.”
Lý Duyên Trinh nghi hoặc không thôi, nhìn Tô Thế Dự quỳ ở trong điện, ánh mắt bình tĩnh, lại chặt chẽ cau mày, lộ ra tia kiên quyết không cho phép dao động. Lý Duyên Trinh nhìn y trong phút chốc, thật sâu mà thở dài.
Binh bộ Thị lang Hứa Dần sau khi hạ triều chưa trở về phủ, mà là lập tức đánh xe đến Thái úy phủ.
Trong thư phòng Tần Chiêu tiếp nhận danh sách Sở Minh Duẫn đưa tới, không nhịn được hỏi: “Những người này chết là xong rồi?”
“Nào có dễ dàng như vậy, ” Sở Minh Duẫn nở nụ cười, “Phải xem động tác của ngươi có thể nhanh hơn bọn họ mở miệng hay không, còn phải không khiến người ta đem lòng sinh nghi.”
Tần Chiêu đang muốn mở miệng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng tỳ nữ gõ cửa: “Đại nhân, Binh bộ Thị lang Hứa đại nhân tới chơi, đang ở tiền thính chờ ngài.”
“Người muốn bắt ta quy án còn chưa tới, hắn hạ triều không hồi phủ tới đây làm gì?” Sở Minh Duẫn mắt cũng không nâng, “Lười gặp.”
Tỳ nữ hạ thấp giọng nói: “Nói là ngài thủ đoạn cao minh, đến chúc ngài sớm ngày quét dọn Tô đảng.”
“… Chuyện gì xảy ra?” Sở Minh Duẫn ánh mắt rùng mình, “Gọi hắn qua đây.”
Tần Chiêu đem danh sách thu cẩn thận, trong chớp mắt từ cửa ngầm rời đi.
Không lâu lắm Hứa Dần đã đến, khó nén sắc mặt vui mừng mà đi qua thi lễ, không đợi Sở Minh Duẫn hỏi nhiều liền tự giác đem chuyện sáng nay trên triều nói tỉ mỉ, cuối cùng còn không nhịn được buồn bực, “… Nói đến Tô đại nhân này thực sự cũng thật là kỳ quái, chính mình tân tân khổ khổ bận rộn vụ án thì cũng tính là như vậy đi, cuối cùng bệ hạ rõ ràng đã hài lòng, y ngược lại vẫn phải tìm tội cho mình.” Hắn dừng một chút, nở nụ cười: “Đương nhiên, dù như thế nào, cũng là phải chúc mừng đại nhân ngài!”
Hứa Dần cũng không xác định Sở Minh Duẫn cùng án Kiến Chương cung có dính dáng hay không, nhưng hắn xác định một điểm: Án này kết như thế, trong triều đã nổi lên tin đồn nói bóng nói gió, dù sao một khi như vậy chỉ còn dư lại cho Sở Minh Duẫn một cơ hội thật tốt, Tô Thế Dự lại không những không mảy may động đến hắn, trái lại đem mình ném vào, có người suy đoán đây có thể hay không chính là dấu hiệu Tô gia suy yếu, Sở Tô lưỡng đảng địa vị ngang nhau, cục diện có lẽ từ đây sẽ phải thay đổi.
Hứa Dần nói xong liền chờ Sở Minh Duẫn lên tiếng, đợi đã lâu cũng không thấy động tĩnh, giương mắt nhìn thấy Sở Minh Duẫn đang thưởng thức vật gì trong tay đến xuất thần, hắn không khỏi nghi vấn lên tiếng, Sở Minh Duẫn mới diện vô biểu tình mà mở miệng: “Tô Thế Dự thế nào rồi?”
“Đại nhân yên tâm, phạt bổng nửa năm, cấm túc bảy ngày, có thể coi là một sự sỉ nhục trước nay Tô gia chưa từng có.” Hứa Dần lại cười bổ sung, “Hơn nữa hạ quan đến trước, còn có mấy tên quan viên Tô đảng uỷ thác ta thay bọn họ thăm hỏi một chút bệnh tình của ngài.”
Sở Minh Duẫn chậm rãi nhấc mí mắt, cười lạnh nói: “Nói cho bọn họ biết ta còn chưa chết là được.” Hắn hơi ngửa đầu ra sau dựa vào lưng ghế dựa, không nhịn được phất phất tay ra hiệu đối phương rời đi.
Hứa Dần nghe lời đoán ý, nhìn ra được hắn tâm tình không tốt, thức thời cáo từ rời đi.
Một phòng lặng im, Sở Minh Duẫn giơ mảnh ngọc bội bị nhiệt độ cơ thể bao bọc ấm áp trong tay lên để trước mắt, nhìn chăm chú hồi lâu, chậm rãi nắm thật chặt.