Loan đao lạnh lùng vòng cung như trăng non, nhằm vào kẽ hở thẳng chém xuống, cản trở bước chân Sở Minh Duẫn xông ra ngoài.
Sở Minh Duẫn nắm chặt kiếm trong tay, thần sắc âm lãnh mà nhìn quét qua đám hắc y nhân lần thứ hai vây đến.
Hắc y nhân đang chặn trước cửa đột nhiên kêu thảm một tiếng, đầu một nơi thân một nẻo, trong nháy mắt đầu người lăn xuống mới nhìn thấy Sở Minh Duẫn đã dồn ép đến trước người, tốc độ này trong phút chốc gần như quỷ dị, gần như không người nào thấy rõ hắn hành động như thế nào. Vậy mà chỉ mình hắn đơn độc đột phá từ bên trong vòng vây trùng điệp, liều mạng mà chém vật trở ngại trước người, ở trong vòng vây xé ra một kẽ nứt liền xông ra ngoài.
Cái này gần như là bỏ qua phòng thủ. Một tên hắc y nhân liếc mắt ra hiệu, mấy tên còn lại nhất thời tâm lĩnh thần hội (ngầm hiểu trong lòng), quơ đao chém lên, tức khắc đao ảnh dệt thành một tấm lưới gió thổi không lọt.
Giữa ánh đao chằng chịt thân hình kia đột nhiên ngừng lại, một thanh trọng đao ngay bên cạnh tàn nhẫn mà chém vào vai, dường như không cảm giác được đau nhức, Sở Minh Duẫn không trở ngại chút nào giơ tay nắm lấy cổ của đối phương, trở tay đem hắn vứt ra đằng sau vung tới trên đao, trọng đao kia lưỡi dao thuận thế nặng nề mài qua xương cốt trên vai, máu tươi bốn phía.
Sở Minh Duẫn hờ hững xoay người lại, chiết phiến đàn mộc hương trong tay áo trượt ra, nháy mắt rơi vào lòng bàn tay chuôi phiến nứt toác, phiến tinh thiết lõm vào bay như mũi tên bắn ra bốn phía, xuyên thấu cổ họng, hắn không rảnh nhìn nhiều, xoay người một kiếm đánh xuống, mũi đao trong tiếng nổ vang phá nát cánh cửa điêu khắc, phía sau huyết nhục ngang dọc, vụn gỗ trước mắt phân tán, hắn một bước bước vào trong sân.
Thiên địa yên tĩnh.
Gió vừa mới thổi tan đám mây, mây phá nguyệt ló ra, ánh trăng sáng vằng vặc hào quang rực rỡ rơi xuống đầy sân. Thây người ngã xuống đầy đất, mà Tô Thế Dự đứng ở giữa, đưa lưng về phía hắn, sam y trắng bệch, khắp người thanh lãnh, nhưng ngay cả một chút mùi máu tanh cũng không nhiễm, chỉ là giữa ngón tay đẹp đẽ có một đạo phong mang sắc bén như lưu quang chợt lóe, ngược lại ẩn trở về trong tay áo.
Sở Minh Duẫn bất giác dừng bước, ngưng mắt nhìn thân ảnh y, còn nghe được trái tim trong lồng ngực đập chưa bình ổn, mới phát giác đầu ngón tay mình run rẩy, bỗng nhiên trầm mặc.
Quan tâm sẽ bị loạn.
Người trước mắt, xuất thân danh tướng chi gia, là Ngự Sử đại phu Đại Hạ quốc, trên vạn người, ty đoạn sinh tử (điều khiển, cắt đứt sinh tử), sâu không lường được, một chút nguy hiểm này làm sao đủ để uy hiếp tính mạng của y?
Nhưng người trước mắt,… Là người trong lòng.
Nguyên lai đã từng trải qua sinh tử, chẩm thi ngọa cốt (đầu gối lên thi thể thân nằm trên xương cốt, ý chỉ đã từng làm bạn ăn ngủ với thi thể) lâu như vậy rồi, lại vẫn sẽ cảm thấy sợ, còn có thể sợ thành bộ dáng như vậy.
“Lúc tới vẫn chưa phát hiện có người theo dõi, nghĩ đến bọn họ hẳn là đã thủ trước tại chỗ này. Trước mắt tuy rằng đã giải quyết toàn bộ, nhưng ngươi ta vẫn là nhanh trở về, miễn cho bị phát hiện.” Tô Thế Dự xoay người lại.
Sở Minh Duẫn tra kiếm vào vỏ, nhấc tay áo lau đi máu trên cằm, một lúc lâu mới mở miệng: “… Ngươi so với ta nghĩ còn lợi hại hơn.”
“Làm sao vậy?” Tô Thế Dự đi đến trước mặt hắn, ánh mắt từ thương tổn trên bả vai hắn chuyển qua trên mặt, không khỏi đạm thanh nở nụ cười, “Làm sao lại biến thành bộ dáng này, lẽ nào cho là ta đã chết…”
“Câm miệng.” Sở Minh Duẫn thấp giọng ngắt lời y.
Tô Thế Dự hơi kinh ngạc mà nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, sau đó giơ tay lên từng chút một lau sạch sẽ vết máu bắn tung tóe trên mặt hắn, bàn tay chạm vào một mảnh lạnh lẽo.
Sở Minh Duẫn nắm chặt tay y, dừng trong nháy mắt, đem y kéo vào trong lồng ngực ôm chặt lấy.
Tô Thế Dự vội nghiêng đầu tránh né thương tổn trên bả vai hắn, ngửi thấy mùi máu nồng đậm, nhíu chặt lông mày, giây lát, rồi lại nhịn không được từ từ cong lên khóe môi, Tô Thế Dự ôm lại Sở Minh Duẫn, ôn thanh nói: “Ta không sao.”
Sở Minh Duẫn siết chặt cánh tay, rũ mắt trầm mặc không nói, cuối cùng mở miệng nói: “Ngươi ngoại bào ô uế.”
“Bởi vì trên người ngươi dính đều là máu.” Tô Thế Dự giật giật ngón tay, tràn đầy xúc cảm dính nị của máu, “Trở về thay y phục đi.”
Sở Minh Duẫn thật dài buông tiếng thở dài, vùi đầu trên bả vai y, “Ừm.”
Trong khách điếm vẫn như cũ trống vắng không người, bên trong khách phòng hoa đèn nhẹ vang lên.
Tô Thế Dự đem bình thuốc băng vải bày ra, nghiêng đầu nhìn Sở Minh Duẫn đã cởi ra ngoại bào. Vết thương tổn trên bả vai hắn theo động tác lúc cởi y phục lại bị lôi kéo đến tràn ra huyết, tiên diễm như một đoạn hồng tuyến, dọc theo da thịt trắng nõn chậm rãi chảy xuôi, sắc mặt Tô Thế Dự hơi thay đổi, lúc này mới nhìn rõ miệng vết thương máu thịt be bét, cơ hồ sâu thấy được tận xương, “Tại sao lại bị thương thành như vậy, trong phòng có cao thủ?”
Sở Minh Duẫn ngồi ở bên giường, lơ đễnh lau đi máu, “Không có a.”
“Vậy sao ngươi…”
Sở Minh Duẫn nâng mí mắt nhìn y, nhếch môi cười nói: “Xông đến có hơi gấp một chút, nhưng còn không phải là vì ngươi?”
“Ta khi nào cần ngươi tới cứu?” Tô Thế Dự nhíu chặt lông mày, “Đao kiếm trong chớp mắt khó định, ngươi chú ý tới chính mình là được, không cần thiết phân tâm về phía ta.”
Sở Minh Duẫn nghe vậy ánh mắt hơi động, mở ra con mắt khác trầm mặc trong phút chốc, lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra mà cười nhẹ nói: “Thế Dự, ta đều bị thương ngươi còn muốn giáo huấn ta, cũng không biết ôn nhu một chút.”
Tô Thế Dự liếc nhìn hắn một cái, không trả lời, chỉ đưa tay ra, Sở Minh Duẫn đem cánh tay đưa cho y, chếch con ngươi liếc nhìn Tô Thế Dự trong chốc lát, bỗng nhiên nhíu mày, sắc mặt ẩn nhẫn mà nhỏ giọng nói: “… Đau, Thế Dự, ngươi nhẹ chút…”
Tô Thế Dự chậm rãi nhấc mắt nhìn về phía người đang làm nũng, một tay vẫn nắm cổ tay Sở Minh Duẫn, một tay khác mở bình thuốc, “Ta còn chưa đụng tới ngươi.”
Sở Minh Duẫn không dừng lại chút nào mà nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, một suối tóc đen nương theo trượt xuống, tôn lên sắc mặt trắng bệch, ta thấy mà yêu, “Trong lòng đau, ai, thật là khổ sở…”
Tô Thế Dự không nhịn được khẽ cười thành tiếng, buông tay ra cầm chiết phiến một bên, học theo động tác Sở Minh Duẫn trước sau như một không nhanh không chậm nâng lên cằm của hắn, cười nói, “Vậy nếu không ngại đến khóc một cái cho ta nhìn?”
Sở Minh Duẫn liền từ từ mở mắt ra, khẽ cắn môi, khóe mắt đuôi lông mày đều câu lên, cười đến đặc biệt trêu ghẹo người, ngân nga nói: “Ồ ——? Tô đại nhân, còn có ham muốn như vậy?”
Chiết phiến “Ba” một tiếng gõ trên đầu, Sở Minh Duẫn an an phận phận ngồi, một bên vò đầu một bên mặc cho Tô Thế Dự băng bó.
Ánh nến lay động, nửa ngày yên tĩnh. Sở Minh Duẫn bình tĩnh nhìn mi mục Tô Thế Dự buông xuống, mi mắt thật dài dừng ở trên mặt một cái bóng nhỏ vụn, hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Thế Dự, ngươi gả cho ta đi, có được hay không?”
Tô Thế Dự rõ ràng sững sờ, kinh ngạc giương mắt, đối diện mâu sắc thật sâu của Sở Minh Duẫn, thần sắc nghiêm túc cực kỳ, nửa điểm tiếu ý cũng không có. Cảm xúc khó mà nói rõ chợt lóe lên nơi đáy mắt, Tô Thế Dự thấp mắt tiếp tục quấn lấy vải băng, cười nhạt nói: “Ta là một nam nhân, xuất giá thì thành cái gì.”
“Ngươi nguyện ý không?” Ngữ khí thanh thanh thản thản, nghe không ra tâm tình gì, nhưng hiển nhiên Sở Minh Duẫn không dự định để cho y qua loa cho có lệ gạt vấn đề này đi.
Tô Thế Dự quấn tốt băng vải, dừng một chút, mới nói: “Vô duyên vô cớ, tại sao lại nhắc đến cái này?”
Sở Minh Duẫn cầm lấy tay y, cọ cọ mu bàn tay của y lên mặt, ánh mắt trong trẻo, từ từ nói: “Ta sớm đã không còn người nhà, cái này không thành vấn đề, sớm đã thành thói quen, nhưng là Thế Dự, ngươi gả cho ta mà nói, ngươi chính là nhà của ta.”
Tô Thế Dự hơi run, theo bản năng muốn nghiêng đầu dịch ra tầm mắt, Sở Minh Duẫn bỗng nhiên giơ tay xoa mặt của y, y không thể động đậy, chỉ có thể mắt thấy Sở Minh Duẫn mặt mày cong lên từng chút từng chút nở nụ cười, nhìn y chằm chằm nhẹ giọng nói: “Ta cũng không cần phải sợ sẽ không nhìn thấy ngươi.”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên, Tô Thế Dự cưỡng chế tâm tư, thần sắc tự nhiên hỏi: “Tại sao lại cảm thấy sẽ không nhìn thấy ta?”
Sở Minh Duẫn lại không trả lời, cúi đầu nhẹ hôn ngón tay của y, “Cùng ta thành thân đi, có được hay không?”
Tô Thế Dự nheo lại con ngươi, vẫn dùng ngữ khí không thèm để ý cười nói, “Thiên hạ này nào có hai nam nhân thành thân, ngươi sẽ không sợ bị người lên án…”
“Ta không thèm để ý.” Sở Minh Duẫn chặn lại lời y, nhìn Tô Thế Dự, từng chữ nói, “Thiên hạ này thế nhân đều không trọng yếu, ngươi nếu nguyện ý, người nào dám nhàn thoại, ta liền rút đầu lưỡi hắn, người nào dám phản đối, ta sẽ giết hắn.”
Tô Thế Dự nhẹ nhàng rút tay về, bất đắc dĩ đến cực điểm, “Sở…”
“… Không muốn sao?” Sở Minh Duẫn thấp giọng hỏi.
Tô Thế Dự trầm mặc, Sở Minh Duẫn lẳng lặng mà nhìn y, chờ câu trả lời của y.
Hồi lâu sau, Tô Thế Dự khẽ thở dài, kéo qua ngoại bào phủ thêm cho hắn, khép lại cổ tay áo nắm thật chặt, sau đó đem hắn rút ngắn một chút, nhắm mắt hôn lên.
Đây đại khái là lời cự tuyệt Sở Minh Duẫn được trải qua ôn nhu nhất.
Gió đêm du đãng, ngọn nến khẽ run, ánh trăng sáng trong như sương trắng,rơi đầy khung cửa sổ. Khách điếm vào đúng lúc này yên tĩnh đến cực hạn, thành Thọ Xuân rộng lớn cũng vô cùng yên tĩnh, trong thiên địa hùng vĩ dường như chỉ còn dư lại hai người bọn họ.
Mà người này hôn lên khóe môi hắn lực độ ôn nhu, cùng đầu lưỡi hắn dây dưa đến triền miên, như đang dùng phương thức này ngưng hẳn câu hỏi của hắn, tỏ rõ thái độ cự tuyệt.
Người trong lòng hắn.
Người trong lòng hắn cường đại như vậy, không cần dựa vào hắn, hắn không có cách nào hoàn toàn giữ lấy, không có cách nào xác nhận.
Thực sự là không có biện pháp nào.
Sáng sớm ngày kế, dưới lầu lúc ẩn lúc hiện truyền đến âm thanh huyên náo. Nắng sớm trời trong, chỉ thấy trong đại sảnh khách điếm khách nhân ngồi chật kín, phần nhiều là túm năm tụm ba tán dóc cười đùa, thỉnh thoảng còn vang lên một trận cười vang, vài tiểu nhị qua lại ở giữa bưng trà đưa đồ ăn, vội đến chân không chạm đất, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.
Sở Minh Duẫn cùng Tô Thế Dự hơi dừng chân trên thang lầu, thần sắc khó lường, bọn họ nhìn quét qua từ trên cao xuống, lại nhìn không ra những người này có cái gì dị dạng.
Chưởng quỹ ngẩng đầu trông thấy bọn họ, lên tiếng bắt chuyện: “Nhị vị khách quan, đêm qua ngủ ngon giấc không?”
Tô Thế Dự cùng Sở Minh Duẫn liếc mắt nhìn nhau, quay đầu cười nhạt, đáp, “Đa tạ quan tâm, rất tốt.”