Hôm sau trời vừa sáng, tiểu tỳ nữ liền bước lên thuyền hoa, được thị nữ dẫn tới gặp Tô Thế Dự, vừa nói là tâm ý Lan Y cô nương đưa tới, vừa đưa lên một túi thơm được thêu rất tinh mỹ.
Tô Thế Dự gật đầu nhận lấy, niết nhẹ rồi giấu túi thơm vào trong một cái túi như tờ giấy, y thanh sắc bất động, giương mắt đối diện ánh mắt thị nữ một bên. Thị nữ theo lên thuyền này dáng dấp xa lạ, nàng cung kính cụp mắt, gần như không thể nhìn rõ mà gật gật đầu. Tô Thế Dự lúc này sáng tỏ, khách khí cảm tạ tiểu tỳ nữ, lại không nhiều lời.
Lúc quay người trông thấy Sở Minh Duẫn nghiêng người dựa vào mép thuyền, mặt không biểu tình nhìn y ở bên này, lúc thấy y nhìn lại, liền quay đầu đi giục lái thuyền.
Mái chèo phá sóng biếc, một ngày xuôi dòng đi trăm dặm.
Gió từ cửa sổ che kín tràn vào, mang theo tiếng nước róc rách. Trong khoang yên tĩnh, chợt trên bàn cờ vang lên thanh âm quân cờ rơi xuống một tiếng cạch, lư hương thụy thú phun ra từng sợi khói dài nhỏ, nhàn nhạt dung nhập vào không khí.
Sở Minh Duẫn khép sách lại đặt trên bàn thấp, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh. Tô Thế Dự lại đang tự mình đánh cờ, giữa ngón tay kẹp một quân cờ trắng trơn bóng, bộ dạng cụp mắt trầm tư, nhưng đã hồi lâu lại không hạ cờ xuống. Hắn quét mắt nhìn bàn cờ, cũng không phải thế cục gì khó khăn, đưa mắt dời đến trên mặt Tô Thế Dự, bỗng nhiên nghĩ đến đối phương có thể đang đăm chiêu việc kia.
Dù sao từ xưa ngọc bội đính ước, túi thơm truyền ý.
Khó dằn tâm hoả, lửa cháy gần như muốn lan ra khắp đồng cỏ, ngay cả phế phủ cũng muốn thiêu bỏng. Sở Minh Duẫn quấn chặt hàng lông mày, hồi lâu sau, thân hình nghiêng qua trực tiếp gối lên trên đùi Tô Thế Dự. Tô Thế Dự cả kinh hồi thần lại, quân cờ ‘Xoạch’ một tiếng rơi vào trên boong thuyền, giòn tan lăn ra xa. Y cúi đầu đối diện tầm mắt Sở Minh Duẫn, yên lặng, lại bất đắc dĩ cười nói: “Sở đại nhân là mệt nhọc sao?”
Sở Minh Duẫn rũ mắt xuống, mơ hồ ‘Ừm’ một tiếng liền muốn ôm lấy hông y. Tô Thế Dự ngồi thẳng một chút tránh né hắn đụng vào, đè xuống tay hắn, “Nếu mệt vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi mới tốt, nằm ở nơi này cũng sẽ không thoải mái được đến đâu đi. Còn nữa, “y dừng một chút, hơi do dự, vẫn là khẽ đẩy nhẹ đầu Sở Minh Duẫn, “Đầu gối của Tô mỗ, thực không phải gối đầu của người khác.”
“Ngươi không thích cùng người khác tiếp xúc, lời này nếu như nói trong quá khứ, không chừng ta còn sẽ tin.”
Sở Minh Duẫn nhân thể một tay chống đất ngồi dậy, đối diện y, câu lên khóe môi ý cười như có như không “Ôm cô nương trở về thì được, cho ta mượn gối một lát cũng không được, Tô đại nhân phân biệt đối xử cũng thật là rõ ràng.”
“Lan Y là chân không thể đi, nếu là đặc biệt mời ta, ta tiễn nàng trở về cũng là việc phải làm.”
“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y, hơi nheo mắt lại, cười khanh khách nói: “Tô ca ca?”
Tô Thế Dự không khỏi tay run một cái, tỉ mỉ mà đánh giá vẻ mặt hắn, “… Ngươi làm sao?”
“Ta đang ghen tỵ.” Sở Minh Duẫn thấp giọng nói, chẳng qua lại nghiêm túc thuật lại, nửa điểm cười trêu tức cũng không có.
Chỉ là lại nói trắng ra một câu, giống như quân cờ vừa nãy đột nhiên rơi vào trái tim, vội vàng không kịp chuẩn bị, gõ vào trong lồng ngực nhiều tiếng vang vọng, chữ chữ sinh run rẩy. Tô Thế Dự xem nhìn vào đáy mắt hắn, nhìn thấy một đôi đồng mâu tỏa ra ánh sáng lung linh, sâu sắc chiếu ra cảnh núi non sông suối ngoài cửa sổ chiếc thuyền, nhưng nhiều nhất, vẫn là bộ dáng chính mình đang kinh ngạc.
Trăn trở suy nghĩ đột ngột kết thúc. Tô Thế Dự trầm mặc chốc lát, đạm thanh cười nói, “Lan Y bất quá là cùng ta hứng thú hợp nhau, bằng hữu mà thôi.”
“Chỉ là bằng hữu?” Sở Minh Duẫn không nghe ra tâm tình mà nở nụ cười.
Tô Thế Dự thở dài, “Tính tình của nàng ấy cũng không hợp ý ta, ngươi tự ý hạ cái phán đoán gì vậy?”
“Vậy ngươi vừa ý loại nào?” Sở Minh Duẫn hỏi.
Tô Thế Dự nghe vậy lại hiếm thấy mà trầm tư chốc lát, tiện đà nhàn nhạt mở miệng: “Cái này cũng chưa từng nghiêm túc cân nhắc qua. Bất quá lúc trước vẫn luôn dự định chờ triều cục lại an ổn sẽ thành gia, không chọn nữ nhi quan lại, tùy tiện tìm một nữ tử dịu dàng có tri thức hiểu lễ nghĩa là được rồi.”
“… Quả nhiên là tác phong của ngươi.” Sở Minh Duẫn bỗng nhiên đè lại vai y, thân cận đi lên nhìn thẳng y, “Nhưng ta không cho phép. Tô Thế Dự, ta muốn cùng ngươi dây dưa cả đời.”
Tô Thế Dự cũng nhìn hắn, không tránh không né, “Ngươi muốn dây dưa như thế nào?”
“Ngươi nếu thú thê ta nhất định sẽ đi thiêu huỷ hỉ đường, chặn giết thê tử ngươi, đem ngươi đoạt về.” Từng chữ giống như chuyện cười, lại miễn cưỡng hiện ra cố chấp ngột ngạt đến cực điểm.
Tô Thế Dự cụp mắt, cười nhẹ, “Vậy nếu đó là người trong lòng ta thì sao?”
Nếu là người trong lòng y, còn có thể không nhẫn tâm chia rẽ hay không, đem y giam giữ bên người, khiến y chìm trong thống khổ.
Bỏ được sao.
Vô cớ trầm mặc, vành môi Sở Minh Duẫn mân chặt, một lúc lâu sau mới không hề chập trùng mà hỏi một câu, “Vậy ngươi có người trong lòng sao?”
Tô Thế Dự ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt hiện lên một nụ cười, y nói: “Hiển nhiên là có.”
Sở Minh Duẫn ngẩn ra, triệt để đổi sắc mặt, ấn ngã Tô Thế Dự xuống đất nghiêng người đè lên, mặt mày lãnh như lưỡi dao, “Là ai?”
Tô Thế Dự cũng không giãy dụa, dù vội vẫn ung dung mà nằm cười nhìn hắn, “Không đoán thử xem sao?”
“Cũng như nhau cả thôi, là ai cũng không đáng kể.” Sở Minh Duẫn cười lạnh thành tiếng, lại yên lặng liếc nhìn y chốc lát, bỗng nhiên nói: “Ta nếu cứ như vậy hôn xuống, ngươi dự định làm thế nào?”
Hắn ước lượng mình cũng không ý thức được bàn tay đặt trên bả vai Tô Thế Dự dùng bao lớn khí lực, trên mu bàn tay gân xanh đều ẩn hiện, Tô Thế Dự nhưng ngay cả lông mày cũng không từng nhăn qua một chút, vẫn cứ cười nhìn hắn, cũng không đáp lời.
Sở Minh Duẫn liền cúi người một chút đè xuống.
Nhìn thấy bên trong ánh mắt đen như mực kia chỉ chứa được bóng người của chính mình, ngửi thấy khí tức An Thần hương dần dần rõ ràng, ở trong khoảng cách quá gần, Tô Thế Dự chợt mở miệng, ngữ điệu nhàn nhạt:
“Ngươi đề nghị cùng ta đơn độc đến Hoài Nam, dọc theo đường đi như hình với bóng, chỉ vì muốn chặn ta cùng với người trong kinh thành liên lạc, thuận tiện ngươi ở trong triều hành sự.”
Cũng không phải là nghi vấn, mà là bình tĩnh. Sở Minh Duẫn thân hình cứng đờ, nhất thời không lên tiếng, Tô Thế Dự lại tự mình nói tiếp:
“Lúc trước ngươi tự xưng đoạn tụ tiếp cận ta, không phải là bởi vì yêu thích, mà là để cho tiện ngươi quang minh chính đại thu thập tình báo của ta.”
“Khi đó ngươi phân phát mỹ cơ trong phủ, cũng không phải là bởi vì yêu thích, mà là vì biết thời biết thế xử lý mật thám khắp nơi đưa tới. Mà các nàng, đại khái đều đã chết.”
Y dừng một chút, lộ ra một nụ cười sâu đậm, cảm xúc trước nay chưa từng có biểu lộ rõ ràng, như một mảnh tuyết địa trong trẻo lại như cành mai nở rộ bên trong thanh lãnh sáng rực, cùng với Tô Thế Dự trong dĩ vãng bất đồng, chỉ có âm thanh vẫn luôn ôn hòa, “Thứ bản thân ta biết, so với những thứ này càng nhiều hơn.”
Y chống lại con ngươi Sở Minh Duẫn giống như hàn đàm đóng băng, khinh khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay ôm qua cổ hắn, đem khoảng cách hiếm hoi còn sót lại giữa hai người triệt để xóa đi. Tô Thế Dự hơi nghiêng đầu, khẽ hôn lên khóe môi hắn, “Bất quá những chuyện này, ta cũng không để ý.”
Sở Minh Duẫn sửng sốt, chống đỡ thân hình không thể tin nhìn y, trong đầu càng là một mảnh trống không, không biết là mộng hay là thật.
Bàn tay ấm áp chạm đến mặt hắn, lại tiếp tục dọc theo đường nét đi xuống, Tô Thế Dự nắm cằm của hắn hôn lên.
Môi lưỡi ôn nhuyễn, hắn run lên bần bật, đè thân hình xuống nâng lên mặt Tô Thế Dự, lại không thể ức chế, bất quá chỉ chớp mắt liền biến thủ thành công, tẫn hết sức nếm thử chút trà hương giữa răng môi kia, cấp thiết cực nóng mãnh liệt, ngay cả Tô Thế Dự trong thời gian ngắn cơ hồ đều thở không nổi.
Sở Minh Duẫn tạm thời buông y ra hô hấp, lại cẩn thận dầy đặc mà hôn lên trán rồi khuôn mặt y. Ngón tay trắng thuần từ bả vai đi xuống, xương quai xanh, vai, xương hồ điệp, từng tấc từng tấc miêu tả, nhìn bao lâu, tưởng niệm bao lâu, suy nghĩ bao lâu phong tư trác nhiên, hiện nay đều ở dưới ngón tay run rẩy, nhiệt độ dần nóng.
Quần áo ngổn ngang, kéo xuống một mảnh áo.
Lửa cháy lan ra đồng cỏ, cho dù là Ngự Sử đại phu luôn kiềm chế cũng khó ngừng lại, mãi đến tận khi ý thức được đầu gối Sở Minh Duẫn đã bất giác để giữa hai chân y, bàn tay kia dọc theo xương sống mà xuống, nhưng không có ý đình chỉ, mới từ trong hỗn độn tìm được chút thanh minh, vội đè lại tay Sở Minh Duẫn, âm thanh vi diệu, “Ngươi là dự định…” Tô Thế Dự cân nhắc từng câu chữ, “… Ở phía trên ta?”
“Thế Dự.” Sở Minh Duẫn hôn lên màng tai y, xúc cảm tê dại, khí tức thiêu nóng, tinh tế nói nhỏ, “Ta muốn ngươi.”
Thanh tuyến hơi khàn, gần như là nỉ non, nhiều lần đem khát cầu trằn trọc gắn bó giữa môi răng, từng tiếng gọi tên y.
Ta muốn ngươi.
Lặng im do dự, Tô Thế Dự cuối cùng chậm rãi buông lỏng cánh tay đè hắn lại.
Sở Minh Duẫn chợt đứng lên, không đợi phản ứng liền trực tiếp đem y ôm ngang lên, Tô Thế Dự hơi kinh ngạc, “Ngươi…”
“Mang ngươi trở lại phòng ta.” Khóe môi Sở Minh Duẫn liền kề sát trên trán y, dấu không được tiếng thở dốc nặng nề, “Boong thuyền quá cứng, đợi lát nữa chỉ sợ ngươi sẽ khó chịu.”
Hoa văn chạm trổ trên cửa phòng đóng chặt, hắn đặt Tô Thế Dự trên giường, tiện tay buông xuống màn trướng, chỉ tồn tại một vùng thế giới độc nhất hai người bọn hắn, dần dần phình lên thở dốc. Ngoài trướng ánh nến trên đầu giường lay động, xuyên qua màn trướng như từng rặng mây đỏ, vầng sáng dừng trên mặt Tô Thế Dự một mảnh phi sắc diễm lệ. Ngọc trâm trượt rơi bên gối, mái tóc dài màu đen tản trên giường, bóng đêm lưu động.
Sở Minh Duẫn từ trong ám cách dưới giường lấy ra một hộp gỗ chạm trổ hoa văn, vừa xoay tròn liền tràn ra mùi thơm ngọt ngào của mỡ cao. Tô Thế Dự nhất thời sáng tỏ, không khỏi kinh ngạc mà nhìn hắn, “… Ngươi tại sao có thể có thứ này?”
Sở Minh Duẫn nghiêng đầu nhìn y cười, “Người hối lộ ta thứ độc đáo cũng không ít, ta nơi đó còn có rất nhiều.” Hắn cúi người thở dài một tiếng, mồ hôi ẩm ướt nơi thái dương cọ qua Tô Thế Dự, âm thanh cũng phát khàn, “Ngươi theo ta dùng hết bọn nó, thế nào?”
Làm sao đáp lại lời nói. Đối với dáng dấp lưu luyến như vậy, ánh mắt như dòng sông lớn xuân thủy, sơn đại đi sâu vào lông mày ngươi, làm sao đáp lại lời nói.
Như nghẹn ở cổ họng, Tô Thế Dự không khỏi hơi nhắm chặt mắt lại, đổi lấy hắn cúi đầu hôn lên mi mắt.Mùi đàn hương hòa quyện vào an thần hương, quấn quýt hiện ra hương thơm trằn trọc xa xôi.
Thói quen chấp bút phất cầm, xương ngón tay tuấn tú đột nhiên siết chặt cái chăn mỏng dưới thân, Tô Thế Dự cắn răng nhịn xuống đau nhức leo lên tận xương cốt, cuối cùng khí lực khắc chế chính mình, miễn cưỡng ép thành một tiếng than nhẹ tinh tế. Sở Minh Duẫn nắm chặt tay y mở ra cái chăn bị y niết chặt. Khẽ hôn qua sau lại lôi kéo đặt lên bả vai mình, một tay khác hắn vòng ra sau cổ hoặc nhẹ hoặc nặng nhấn xoa, đau lòng đến sốt ruột hoảng loạn, không thể làm gì khác hơn là thấp giọng dụ dỗ, “… Thế Dự, ngoan, ” hắn liếm qua khóe mắt y, rồi nói tiếp, “Ngoan a… Thả lỏng… Ta sẽ nhẹ một chút, đừng sợ…”
Thở dốc chợt nặng nề, Tô Thế Dự nắm lấy hắn, đè xuống thanh âm run rẩy, lại bỗng nhiên nở nụ cười, “… Không việc gì.”
Hết sức ôn nhu.
“… Không việc gì.”
Nguyện hết sức tùy ngươi, không sao.
Thái dương chảy ra mồ hôi xẹt qua đuôi lông mày cùng gò má, cuối cùng bị hắn hôn mở ở giữa răng môi.
Đôi chân trắng nõn trượt ra từ chiếc chăn mỏng, căng thẳng qua đi mà lại run rẩy, giữa lúc động áp ra vài vệt nhăn nheo kiều diễm, bị hắn một phen nắm chặt, ngón tay vuốt ve mắt cá chân.
Ánh nến thiêu tẫn, hương khí đầy bếp lò, trận hoan ái cuối cùng dừng lại.
Sở Minh Duẫn khẩn trương ôm lấy Tô Thế Dự, môi kề sát trên tai y, trong con ngươi ý cười lấp lóe sáng lên như chấm nhỏ. Nửa ngày cũng không nói gì, hắn suy nghĩ đã thật lâu, trong lòng tràn đầy vui mừng, cũng không biết nói thế nào cho phải. Cuối cùng hắn mím môi không một tiếng động nở nụ cười, nhẹ vô cùng thật chậm mà mở miệng nói: “Thế Dự, ta rất vui vẻ.”
Chỉ còn dư lại câu này, ta rất vui vẻ, ngươi thích ta, ngươi là của ta, ta rất vui vẻ.
Một lúc lâu không nghe thấy trả lời, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Thế Dự nhắm hai mắt, bộ dáng đã ngủ. Sở Minh Duẫn hôn nhẹ khóe môi y, trong nụ cười mang theo vài phần tính khí trẻ con, nhắm mắt lại, ôm lấy y ngủ.
Ngay khi hắn nhắm mắt lại không lâu sau đó, Tô Thế Dự chậm rãi mở mắt ra, lo sợ nghi hoặc lại mờ mịt, nhìn chằm chằm nóc trướng phát ngốc hồi lâu.
Ngoài thuyền nước sông chảy róc rách, hồi lâu yên tĩnh, đột nhiên ngoài cửa sổ đột ngột vang lên âm thanh giòn giã. Tô Thế Dự nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy một con Hắc Vũ điểu phá tan cửa sổ, trên cẳng chân cột ống trúc truyền tin, y đưa tay mò qua ngọc trâm bên gối tung ra, ngọc trâm ngưng lực, như mũi tên một chiêu đâm trúng, Hắc Vũ điểu hí lên một tiếng ngã ra ngoài cửa sổ.
Đầu chôn ở hõm cổ hơi giật giật, giống như bị quấy nhiễu, Sở Minh Duẫn từ trong mông lung chậm rãi mở mắt ra.
Tô Thế Dự vươn mình ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng ôn thanh nói, “Không có gì, ngủ đi.”
Cũng không biết hắn là quả thực không nghe được, ôm chặt Tô Thế Dự, liền nhắm mắt lại ngủ. Tô Thế Dự lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ.
Rõ ràng y nghĩ ra hơn trăm loại biện pháp thành công để ứng phó với mưu kế của Sở Minh Duẫn, lại cố tình chọn biện pháp tổn hại mình nhất.
Y rõ ràng nguyên do vì sao, là khó kìm lòng nổi, là lòng người tham niệm, hồ đồ đến cực điểm, vốn là không thể dừng lại. Cho dù là làm một giấc mộng, cũng vui vẻ chịu đựng.