Triều đình phái đi bảy ngàn sĩ tốt chinh phạt phản đảng Hoài Nam, bây giờ binh qua không nhúc nhích mà tung tích hoàn toàn không có, huống hồ vẫn là cùng phản đảng đồng loạt biến mất không còn tăm hơi. Trong lúc nhất thời có thiên vạn loại suy đoán nối tiếp nhau trong lòng mọi người, duy có một loại suy đoán chạm không đến lại mông lung trống rỗng nhiều lần chợt lóe, dần dần rõ ràng, vô cùng sống động.
“Lạc Tân làm phản!”
Trong điện một lời chắc chắn, Nhạc Vũ Hiên ra khỏi hàng, tiếp tục nói: “Bệ hạ, tất cả những thứ này đã quá rõ ràng. Quân đội Đại Hạ ta huấn luyện nghiêm chỉnh, xưa nay đều là thấy hổ phù hành động, nếu như không phải người nắm giữ hổ phù hạ lệnh, làm sao sẽ xuất hiện tình huống toàn quân đều mất tích?”
Bách quan phần nhiều là gật đầu phụ họa. Lục Sĩ cũng đồng tình nói: “Xác thực, cho dù là ban đêm gặp phải tập kích, hơn bảy ngàn người, cũng nên phải có vài người còn sống. Chớ nói chi đến phản đảng, biến mất như vậy thật sự là khiến người ta không tìm được manh mối.”
“Nếu nói là Lạc Tân làm phản, vậy cũng không sao tìm được manh mối.” Nhạc Vũ Hiên nói, “Hắn ở Trường An mấy ngày nay khổ cực ngụy trang, nói không chừng chính là vì tranh thủ tín nhiệm, thật ra là trộm đi cơ mật từ triều đình cùng quân đội cho phản đảng Hoài Nam.”
Mấy thần tử không nhịn được nói, “Đã sớm nói hắn là dư nghiệt Hoài Nam vương, mang về bổ nhiệm chính là dẫn sói vào nhà!”
“Đúng vậy, huống hồ bên trong bộ binh của chúng ta tất cả đều là quân mật, cũng không biết đã cho hắn biết được bao nhiêu. Một khi bị phản đảng nắm giữ, hậu quả kia thật là không thể tưởng tượng nổi!”
“Làm sao tất cả lại đều nhận định là Lạc Tân phản loạn rồi, ” Binh Bộ Thị lang Hứa Dần bỗng nhiên mở miệng, “Cho dù nói thế nào, Lạc Tân là người do Tô đại nhân tự mình từ Hoài Nam mang về.” Ngữ khí hắn bất âm bất dương, trong ngôn từ lại khư khư một loại ám chỉ.
Tô Thế Dự thần tình lạnh nhạt, không chút nào gợn sóng liếc mắt nhìn một cái, cũng không mở miệng.
Mấy quan chức theo Tô đảng vội vàng thay y biện bạch, “Bệ hạ minh giám, bộ dáng kia của Lạc Tân thực sự là mê hoặc lòng người, Tô đại nhân cũng chỉ là vô tội bị lừa a!”
Có quan chức Sở đảng cười lạnh, “Nhân vật như Tô đại nhân vậy, cũng sẽ giống chúng ta đơn giản nhìn nhầm sao?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Lục Sĩ rất là bất mãn, lên tiếng nói: “Ngươi là muốn nói Tô đại nhân mưu đồ thả Lạc Tân vào triều? Có phải là còn muốn nói chuyện của Lạc Tân Tô đại nhân cũng có trách nhiệm?”
“Lục đại nhân bình tĩnh đừng nóng.” Hứa Dần nói, hắn nhìn về phía Sở Minh Duẫn, “Việc nhà binh, trong triều đình này ai cũng không rõ ràng bằng Sở đại nhân, không biết Sở đại nhân thấy thế nào đây?”
Hắn lời này ném đến vô cùng xảo diệu, trước mắt hai phe mặc dù đối chọi gay gắt, nhưng mà Tô đảng dù sao cũng là bị liên lụy rơi vào thế yếu, Tô Thế Dự liền lặng lẽ không nói, lúc này chỉ cần Sở Minh Duẫn một câu chèn ép, Tô đảng tất nhiên vô lực chống đỡ.
Thế nhưng Sở Minh Duẫn nghe vậy cau lại lông mày, không nhịn được liếc mắt một cái, “Xuất chinh thảo phạt người là ta chọn, ngươi cảm thấy ta có thể thấy thế nào?”
Hứa Dần nhất thời thay đổi thần sắc, há miệng không trả lời được, đành phải lúng ta lúng túng mà lui về vị trí.
Nhìn không thấu loại thái độ giữa lưỡng đảng này, trong bách quan lại không người dám tự ý mở miệng. Vừa mới tranh chấp kịch liệt trên điện đảo mắt đã yên tĩnh, sương mù từ ngự lô (bếp lò) lượn lờ không một tiếng động.
Lý Duyên Trinh ngồi ngay ngắn phía trên, đau đầu vô cùng quét nhìn bên dưới, nửa ngày, rốt cục mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, “Hứa ái khanh nói cũng có đạo lý, Sở ái khanh không ngại nói một chút đi.”
“Thần không có cái nhìn gì.” Sở Minh Duẫn dứt khoát nói, thấy mọi người hai mặt nhìn nhau, lại tiếp tục mở miệng nói, “Hoài Nam đến cùng tình trạng làm sao ai cũng không rõ ràng, thay vì mất công tốn sức tranh chấp suy đoán, còn không bằng nhanh chóng quyết đoán đối sách.”
Lời hắn vừa dứt, Tô Thế Dự khẽ thở dài, đi tới trong điện quỳ xuống, “Lạc Tân nếu là thần tiến cử, hiện nay sự tình xảy ra như vậy, thần tự nhiên khó tránh trách nhiệm. Thần nguyện tự mình đến Hoài Nam, điều tra rõ nguyên do sự việc, mong rằng bệ hạ chấp thuận.”
Sở Minh Duẫn quay đầu nhìn về phía y, ánh mắt chìm nổi bất định.
Suy tư chốc lát, Lý Duyên Trinh đành phải gật gật đầu, “Được, như vậy trẫm cũng liền an tâm, chỉ là phải khổ cực Tô ái khanh bôn ba lao lực.”
“Là chức trách của thần.” Tô Thế Dự bình thản nói.
Sở Minh Duẫn bỗng nhiên ra khỏi hàng, vén bào quỳ xuống sát bên Tô Thế Dự, nói, “Nếu Hoài Nam thế cục rung chuyển bất ổn, phản đảng lại hành tung không rõ, mong rằng bệ hạ chấp thuận thần và Tô đại nhân cùng đi, chỉnh đốn chiến sự Nam Cảnh.”
Tô Thế Dự kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn, Sở Minh Duẫn vẫn nhìn phía trên, thần sắc như thường, chỉ là sau khi được đáp ứng hơi nhếch khóe môi.
Triều hội tán đi, bọn họ mới ra khỏi kim điện, Tô Thế Dự liền mở miệng hỏi: “Thủ hạ Sở đại nhân tướng tài đông đảo, vì sao bỗng nhiên muốn đích thân đến Hoài Nam chỉnh binh?”
“Ngươi lúc đó chẳng phải cũng muốn đích thân đi sao?” Sở Minh Duẫn cười nói, hắn liếc nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên tựa như cảm khái, “Chỉ là không nghĩ tới, Tô đại nhân cũng thật là nửa câu cũng không có ý tứ muốn giữ lại Lạc Tân.”
Tô Thế Dự cười nhạt, “Nhạc đại nhân nói vốn là tình huống có khả năng nhất, ta vì sao phải giữ hắn?”
“Ồ ——?” Sở Minh Duẫn ý tứ hàm xúc không rõ mà nở nụ cười, “Ta sớm biết việc phải tự mình làm khó có thể tín nhiệm người nào, chỉ là không nghĩ tới Tô đại nhân ngay cả người tự mình tuyển chọn ủy thác cũng tin không nổi.”
Ngoài điện sương mù bắt đầu tán đi, cành liễu phất phơ. Tô Thế Dự hơi nhíu lại con ngươi, cười nói, “Thẳng thắn mà nói, con mắt xem người của ta không được coi là tốt.” Y dừng một chút, hời hợt chuyển đề tài, “Bất quá nói đến việc Hoài Nam, chung quy cũng có chút phương diện tốt. Phản đảng bí mật bất động, chiến sự tạm nghỉ, Tây Lăng vương có thể tạm thời tự bình ổn, thế cục ổn định lại, chỉ mong thẳng đến khi chúng ta đến Hoài Nam cũng sẽ không tái xuất náo loạn gì.”
Sở Minh Duẫn tự tiếu phi tiếu nói: “Dù cho trước không có náo loạn, sau khi chúng ta đến Hoài Nam cũng nên có.”
Tô Thế Dự nhìn về phía hắn, “Sở đại nhân nói có ý gì?”
“Tô đại nhân còn dự định đi theo đoàn xe sao?”
Tô Thế Dự không hiểu nói, “Không phải nên như thế nào?”
“Đoàn xe đến lúc đó có quân tốt mở đường, quan phủ đón chào, có thể nhìn thấy cũng bất quá chỉ là cái biểu tượng người khác muốn cho ngươi thấy.” Sở Minh Duẫn chậm rãi nói.
“Vậy Sở đại nhân có tính toán gì không?”
“Ngươi trước đáp ứng ta?” Sở Minh Duẫn cười tủm tỉm nói.
“Ngươi nói trước xem.” Tô Thế Dự nói.
Sở Minh Duẫn dừng bước, quay người đối diện Tô Thế Dự, “Để đoàn xe như thường lệ lên đường, mà chúng ta che giấu thân phận khởi hành đi đầu.” Hắn nghiêng người dựa sát vào, nhấc tay để lên bả vai Tô Thế Dự, đầu ngón tay trắng thuần vòng qua một luồng tóc đen trên bả vai y, câu lấy khóe môi thấp giọng nói, “Chỉ có hai người chúng ta, thế nào?”
Giọng mang nồng đậm ý cười, âm cuối ám muội kéo dài.
Tô Thế Dự giương mắt, đối diện ánh mắt hắn liễm diễm.
Dưới hành lang đại điện, cung nữ tiểu tâm dực dực khẽ gọi vài tiếng ‘Nương nương’, Khương Viện mới chậm chạp đem tầm mắt thu hồi từ trên cặp thân ảnh ở đàng xa kia. Thần sắc tối tăm không rõ trong chốc lát, nàng không một tiếng động nở nụ cười, cất bước tiếp tục đi đến tuyên thất điện.
Trong điện sa mạn khép kín, yên tĩnh không một tiếng động, Lý Duyên Trinh thả lỏng thân thể dựa vào trên ghế, thần thái mệt mỏi, thấy nàng đến chỉ vẫy vẫy tay, cũng không nói lời nào. Khương Viện tâm lĩnh thần hội vòng tới phía sau hắn, động tác êm ái giúp hắn bóp vai, cũng cau mày, không nói một lời.
Lý Duyên Trinh buồn bực quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: “Trẫm là phiền não Hoài Nam không được an bình, nhưng mà dáng vẻ ấy của nàng, ngược lại giống như còn có chuyện so với trẫm còn phiền não hơn?”
Khương Viện do dự nháy mắt, từ từ lắc lắc đầu.
“Đến tột cùng là làm sao vậy?” Lý Duyên Trinh nói.
Khương Viện nhìn hắn một chút, lại tiếp tục thấp rũ mắt xuống, “Thần thiếp cũng chỉ là từ góc nhìn của phụ nhân, không biết có nên nói hay không…”
Lý Duyên Trinh hoàn toàn bị gợi lên hứng thú, ôn hòa nói: “Cứ nói đừng ngại.”
Hơi trầm ngâm, nàng cẩn thận mở miệng: “… Bệ hạ, có hay không cảm thấy Tô đại nhân cùng Sở đại nhân vượt qua có chút gần rồi không?”
Không tự chủ được nhớ tới hình ảnh vừa rồi hai người kia sóng vai quỳ ở trên kim điện, Lý Duyên Trinh nhíu nhíu mày, không trả lời. Khương Viện trộm liếc mắt nhìn hắn, lại chậm rãi nói tiếp: “Lúc thần thiếp vừa mới đến, lơ đãng trông thấy Tô đại nhân cùng Sở đại nhân đang nói chút gì đó, hai người bọn họ cách rất gần, thiếp nhìn không rõ Sở đại nhân có phải là thực sự ôm lấy cổ Tô đại nhân hay không, cũng không dám nhìn nhiều. Mới vừa rồi, lại bất giác nhớ tới lời đồn đãi trong kinh thành Sở đại nhân đoạn tụ với Tô…”
“Ý của nàng trẫm minh bạch.” Lý Duyên Trinh đánh gãy lời nàng, ngữ khí vẫn là ôn ôn hòa hòa, Khương Viện vội vàng cấm khẩu.
Trầm mặc chốc lát, hắn khẽ thở dài, “Tô gia nhiều năm nâng đỡ trẫm, Tô ái khanh càng giống như huynh trưởng trẫm, lòng trung thành của y sợ rằng không người có thể nhìn thấu. Huống hồ Tô đảng nhiều năm vì trẫm ngăn chuyện triều chính, cùng Sở đảng âm thầm đối với y mà nói không khác nào phản quân, y chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Nhưng là…” Khương Viện còn muốn nói cái gì nữa, Lý Duyên Trinh bỗng nhiên đưa tay đặt lên tay nàng, hỏi: “Lần kia đại điển đông chí chuyện Thiên Lộc các mất trộm chìa khóa, nàng có còn nhớ không?”
Trong lòng đột nhiên nhảy một cái, Khương Viện rũ mắt che đậy tia hoảng loạn kia, “… Thần thiếp tự nhiên nhớ tới.”
“Khi đó chư vị ái khanh đều đối với nàng sinh nghi, trẫm nói tin nàng, lại tuyệt không truy cứu nữa.” Lý Duyên Trinh cầm tay nàng, “Bởi vậy, trẫm nếu đã nói tin Tô ái khanh không có hiềm nghi phản quân, về sau không cần tiếp tục nhắc đến.”
Khương Viện thấp giọng đáp: “… Vâng.”
“Công tử vì sao phải đáp ứng hắn?” Quản gia Tô Nghị nhìn chằm chằm Tô Thế Dự đang thu thập sách, khó có thể tiếp thu, “Sở thái úy kia làm việc quỷ quyệt khó lường, hắn muốn cùng ngài đơn độc đến Hoài Nam, khó bảo toàn sẽ không có âm mưu a!”
Tô Thế Dự đem từng quân cờ trơn bóng thu vào trong hộp, cười nhạt một tiếng, “Ta tự có chừng mực. Đoàn xe bên kia có Tô Bạch đi theo, ngươi không cần quá lo lắng, trong triều nếu có chuyện liên lạc như cũ là được.”
Lời này ý nghĩa dĩ nhiên là không cho sửa đổi, Tô Nghị cũng không tiện lại nói, đành phải bất đắc dĩ lên tiếng trả lời.
Tiếng người huyên náo lúc ẩn lúc hiện truyền qua cửa sổ, Tô Thế Dự nghiêng đầu nhìn lại, cách đó không xa cạnh hồ nước có một khoảnh Bích Thủy, mọi người đang bận rộn nhiều việc, “Bên kia đang làm gì?”
Tô Nghị theo đó nhìn lại liếc mắt một cái, đáp: “Công tử cũng biết, trước kia mấy loại hoa cỏ hiếm lạ này đó đều là phu nhân tự mình tìm tới chăm sóc, sau khi phu nhân qua đời bọn hạ nhân không hiểu bí quyết, nuôi không ra được bộ dáng linh hoạt như trước, đến năm nay, thật sự là không sống nổi, thuộc hạ liền sai người dọn dẹp.”
Tô Thế Dự gật đầu, ngóng nhìn sóng xanh dập dờn kia, bỗng nhiên nói: “Sau khi dọn dẹp đám cây cối kia quanh hồ cũng không cần lại nhọc lòng tìm kiếm mấy loại cỏ khi trước, trồng loại khác cũng tốt.”
“Vậy công tử muốn đổi trồng loại gì?” Tô Nghị hỏi.
“… Liên hoa đi.” Tô Thế Dự bỗng nhiên nhớ lại một chút mùi đàn hương u nhiên, bất giác lộ ra một nụ cười, “Hồng liên (hoa sen đỏ).“