“Các ngươi vào đây!” Cố Ly quát lên, bốn Mễ bị dọa, luống cuống chạy vào. Thường ngày Cố Ly không phải như vậy, một khi như vậy thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
“Chăm sóc Tê Tê.” Cố Ly dặn dò Đại Mễ Tiểu Mễ.
“Giang Mễ, trước đó đại sư tỷ đưa đồ cho ta đâu?”
Cố Ly hỏi. Trước khi Dịch Già Thần Như rời khỏi có để lại cho nàng một vài thứ, nàng để Giang Mễ cất.
Giang Mễ ngay lập tức hiểu đồ Cố Ly nói là gì, nàng lấy ra một túi da hưu từ trong tay nải, nói:
“Tiểu thư nói cái này?”
“Đúng vậy!” Cố Ly nhận lấy, mở ra tìm một bình lưu ly nhỏ, trong bình là một dịch thể màu xanh nhạt. Cố Ly đi đến bàn bên cạnh, từ từ mở bình nhỏ một giọt dịch thể màu xanh bên trong vào một món ăn.
Các nha hoàn đều hiếu kỳ nhưng không dám quấy rầy Cố Ly.
Trong tíc tắc, giọt màu xanh trên rau biến thành màu đen. Cố Ly chớp mắt vài lần, lặng lẽ cắn răng, một chữ cũng không nói.
Từ khi đại sư tỷ Dịch Già Thần Nhứ bị ép uống 'Hư không' dẫn đến mất hết nội lực, Chưởng Viện đã cứng rắn quyết định bào chế ra thuốc giải 'Hư không'. Nhưng ngay cả Huyết Tằm sư phó mệnh dạnh Quỷ Kiến Sầu cũng không có cách nào hóa giải 'Hư không'. Sau này Chưởng Viện lấy lui làm tiến, nhờ Huyết Tằm sư phó chế ra nước thuốc có thể phát hiện 'Hư không'. Khi nàng rời thư viện thì vẫn chưa bào chế ra, lần này Huyết Tằm sư phó mang đến cho nàng một lọ, để nàng mang theo đề phòng bất trắc. Rốt cuộc nàng và người khác không thù không oán, ai lại vì hại nàng bỏ ra nhiều tiền mua 'Hư không', nếu thù hận quá lớn vậy chỉ cần trực tiếp độc chết nàng, chẳng phải giải quyết rồi sao?
Nhưng mình nghĩ được thì người khác cũng nghĩ được, ai lại nghĩ ra và bằng lòng tiêu một số tiền lớn để mua 'Hư không' phế võ công của nàng thì chỉ có thể là người nhà của mình!
“Giang Mễ.” Cố Ly gọi.
“Dạ, tiểu thư.” Giang Mễ vẫn canh giữ bên cạnh.
“Ngươi đến phủ trưởng công chúa báo tin, bảo họ ngay lập tức đến đón Tê Tê.” Giang Mễ theo Cố Ly một khoảng thời gian, hiểu rõ tính cách của Cố Ly. Nhìn Cố Ly nghiêm túc ra lệnh nàng chẳng dám nói lời vô nghĩa, dứt khoát đi làm là được.
Cố Ly nhìn sang Tần Tê lúc này đang chậm chạp đi tới:
“Không sao, ta đưa muội hồi phủ.”
Tần Tê cũng nhìn ra có điều không thích hợp, nàng kéo tay Cố Ly:
“Ly tỷ tỷ, tỷ phải đi với muội.”
Cố Ly gật đầu, nàng tất nhiên sẽ đi, chỉ là trước khi đi, nàng còn chuyện phải làm.
Giang Mễ rất nhanh quay lại:
“Tiểu thư, viện đã bị người canh giữ, không ra được!”
Gương mặt như ngọc của Cố Ly vẫn trầm tĩnh như nước:
“Các ngươi xem chừng Tê Tê, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được ra ngoài.
“Dạ.” Bốn Mễ hiểu tình hình có biến, tất cả đều nghiêm túc. Đại Mễ Tiểu Mễ canh giữ bên cạnh Tân Tê, Hương Mễ đứng giữa phòng, Giang Mễ giữ cửa.
Bên ngoài có người gõ cửa, Cố Ly ra dấu Giang Mễ đi mở cửa, ngoài cửa là Thu Nguyệt: “Giang Mễ tỷ tỷ, ta tới thu dọn chén đũa.” Thu Nguyễn nói chuyện rất e dè.
Giang Mễ quay đầu nhìn Cố Ly, nhìn thấy Cố Ly gật đầu nàng liền tránh qua một bên để Thu Nguyệt đi vào.
Thu Nguyệt đem cơm nước còn dư cất vào trong hộp đựng, rời khỏi phòng. Giang Mễ chưa kịp đóng cửa đã nhìn thấy tám bà thô kệch từ cửa viện đi vào.
“Ý các ngươi là sao?” Đến lúc này Giang Mễ đã hiểu, trước đó động tay động chân trong cơm nước của tiểu thư, sau đó cho người tới bắt. Hay cho Cố gia, quả là danh gia vọng tộc!
Mụ bà cầm đầu mặt không cảm xúc nói:
“Ly tiểu thư, nô tỳ chỉ biết phụng mệnh hành sự, những chuyện khác nô tỳ không biết. Nếu Ly tiểu thư muốn biết thì đến từ đường sẽ rõ.”
Cố Ly nói:
“Các vị có thể để ta đưa quận chúa rời đi sau đó đến từ đường không?”
Mụ bà cầm đầu:
“Ly tiểu thư, nô tỳ không dám chống lại mệnh lệnh, mời Ly tiểu thư nhanh chóng đến từ đường.”
Cố Ly thở dài nói:
“Điệu bộ này của các ngươi không giống như mời người.”
Mụ bà cầm đầu ngoài cười trong không cười, nói:
“Ly tiểu thư, xin đừng làm khó chúng nô tỳ.”
“Nếu ta cứ làm khó các ngươi thì sao?” Sắc mặt Cố Ly càng ngày càng lạnh lùng hơn.
Mụ bà ngẩng đầu nhìn Cố Ly, cho dù càng trở nên lạnh lùng nhưng vẫn xinh đẹp khiến người khác không thể dời mắt. Kẻ gây họa vốn dĩ không nên lưu, nam nhân nào có thể qua được mỹ sắc?
“Nếu Ly tiểu thư không đi, chúng nô tỳ không khách sáo nữa.” Tám mụ tử cao lớn vạm vỡ đồng loạt bước tới, Cố Ly căn bản không ra tay, chỉ một cước khiến tám người ngã chỏng vó. Cố Ly xoay người nhìn đám hạ nhân không dám tiến tới, gọi:
“Thu Nguyệt.”
Thu Nguyệt nơm nớp lo sợ bước ra:
“Ly tiểu thư.”
“Ngươi đi nói với quan gia người đều nằm ở Thanh Tuyết Uyển, hãy phái người tới khuân đám người này đi, ta chướng mắt!”
“Dạ.” Thu Nguyệt vừa nghe liền lập tức chạy đi.
“Tiểu thư, nô tỳ ra cửa xem thử.” Giang Mễ một lần nữa bị gương mặt máu đầy oai phong của Cố Ly mê mẫn, nhưng không quên mình còn nhiệm vụ phải làm, lúc này định tiếp tục ra cửa xem xét báo tin.
“Không cần.” Cố Ly phất tay, “Chúng ta phải rời khỏi đây.” Nếu đã trở mặt, Cố Ly không sợ nhưng trước mắt nàng phải che chở năm cô nương này rời đi, không thể lơ là.
Trong phòng, sau khi vượt qua cơn đau ban đầu thì bây giờ Tần Tê lại hoàn toàn không sao. Nàng xuống giường bước ra, nhìn đám người trên mặt đất liền vỗ tay:
“Ly tỷ tỷ giỏi quá!”
Chủ tử xem náo nhiệt, không hề chê chuyện lớn, còn khen ngợi hành động của Cố Ly.
“Muội không sao?” Cố Ly nhìn thấy Tần Tê vui vẻ trở lại nàng muốn hóa đá.
“Muội không sao.” Tần Tê kéo tay Cố Ly: “Ly tỷ tỷ, lần này chúng ta không thể không đi, đúng không?” Đã đánh nhau thế này không thể nào tiếp tục ở lại.
“Đi thôi.” Cố Ly nhìn thấy Tần Tê không sao cũng yên tâm, nàng dặn dò Hương Mễ và Giang Mễ thu dọn đồ đạc của mình. Ngay từ đầu nàng không mang gì đến cho nên rời đi cũng chẳng mang theo gì. Hơn nữa lần này đi... có lẽ sẽ không trở lại nữa. Nhưng trước khi rời đi cũng nên tham gia 'bữa tiệc'.
Hương Mễ và Giang Mễ nhanh tay lẹ chân còn có Đại Mễ và Tiểu Mễ hỗ trợ, ngay lập tức thu dọn xong vật tùy thân đi ra. Về phần đồ Cố gia đưa, Cố Ly không mang theo.
Đoàn người Cố Ly vừa định đi thì một đám gia đinh canh giữ của Cố gia xông vào Thanh Tuyết Uyển, ở trong sân bao vây họ, Cố Hạo Chi đi tới, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Mang người đi trước!” Cố Hạo Chi dặn dò, mấy tên gia đinh đến khiêng tám mụ bà đi.
“Ly Nhi, ngươi thật sự muốn Cố gia xào xáo không yên phải không?” Cố Hạo Chi cau mày hỏi. Hắn nhận được tin tức Võ Hiền phi phái người đến ban thưởng cho Cố Ly liền cấp tốc chạy về, kết quả Trần Kỳ đã đi rồi. Hắn nghe nói lão phu nhân bị Cố Ly chọc tức đổ bệnh, vội chạy đến Hoa Vinh Trai, kết quả nhìn thấy Thu Nguyệt chạy đến truyền lời, lão phu nhân hộc máu tại chỗ.
Người này là phụ thân của mình, không hỏi rõ ngọn ngành phải trái trắng đen đã bắt đầu chỉ trích mình. Đã không thích mình vậy sao trước đây phải đón nàng về? Mà cũng đúng thôi, một nam nhân không hề quan tâm chuyện mẫu thân nàng bị độc chết thì có thân tình gì với nàng? Thứ người này muốn, chẳng qua là một con cờ xinh đẹp biết nghe lời mà thôi.
“Không sai.” Cố Ly cười nói: “Cố gia một ngày còn ta sẽ không thể yên ổn. Phụ thân hãy ở từ đường cắt đứt quan hệ của ta và Cố gia.” Trong lòng nàng không quá khó chịu. Có lẽ từ trước tới nay với gã nam nhân này, với Cố gia nàng chưa từng ôm ấp quá nhiều hi vọng.
“Ngươi... ngươi... ngươi, nghịch nữ! Danh tiếng trăm năm của Cố gia đều hủy bởi ngươi!” Cố Hạo Chi không ngờ Cố Ly dễ dàng nói lời đoạn tuyệt quan hệ vào lúc này. Hắn tức đến cả người run rẩy.
“Danh tiếng trăm năm của Cố gia thì đã sao?” Cố Ly cười thoải mái một cách kỳ lạ. Thoải mái đến ngay cả Tần Tê ở bên cạnh cũng sợ ngây người: Hóa ra Ly tỷ tỷ có thể cười như vậy! “Nếu phụ thân đã nói ta như thế, nếu ta không hủy nó đi chẳng phải rất có lỗi với kết luận của ngài?”
Cố Hạo Chi giơ tay tát xuống nhưng bị Cố Ly bắt lấy cổ tay. Mặc dù là nam nhân nhưng Cố Hạo Chi cũng chỉ là thư sinh nho nhã yếu ớt, hắn cảm giác cổ tay của mình hoàn toàn không thể nhúc nhích. “Phụ thân lại muốn đánh ta sao? Người vốn không có tư cách này.” Cố Ly buông tay hắn ta, khẽ nói: “Món nợ của mẫu thân, ta sẽ từ từ đòi lại.”
Câu nói cuối cùng này khiến cho Cố Hạo Chi lạnh cả người, hắn nhìn Cố Ly như nhìn thấy quỷ: “Ngươi nói cái gì?”
Cố Ly tiếp tục nói: “Ta phải đi, xin phụ thân nhường đường.” Nàng dẫn theo Tần Tê và bốn Mễ định rời đi nhưng đám gia đinh canh giữ không có mệnh lệnh của Cố Hạo Chi thì không nhường đường.
Lúc này Tần Tê đứng trước mặt Cố Ly, lạnh lùng nói:
“Các ngươi dám cản đường bổn quận chúa?”
Những lời này nhắc nhở Cố Hạo Chi, hắn bước đến nói:
“Phụng An quận chúa, ngài rời đi vi thần không dám cản nhưng Cố Ly là nữ nhi của vi thần, nàng không thể đi.”
“Nữ nhi?” Tần Tê giả vờ ngạc nhiên nhìn Cố Ly, lại nhìn Cố Hạo Chi: “Cố đại nhân đều đối xử với nữ nhi của mình như vậy sao? Không biết các đại tiểu thư, nhị tiểu thư trong quý phủ có thường xuyên bị đám hạ nhân vây bắt, bị ngài bạt tay không nhỉ?” Con thỏ nhỏ muốn che chở người trong lòng, khí thế uy nghiêm mồm mép cũng trổ ra.
“Chuyện này...” Cố Hạo Chi trở nên nghèo lời: “Quận chúa, chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, hơn nữa đây cũng là chuyện của gia đình vi thần, Cố Ly ngỗ nghịch bất hiếu, vi thần thân là phụ thân tất nhiên phải đứng ra dạy dỗ.”
“Nếu như Cố đại nhân nói Ly tỷ tỷ ngỗ nghịch bất hiếu, có phải là do tỷ ấy không ngoan ngoãn ăn cơm nước đã bị hạ độc, không bị trúng độc để cho kế hoạch của quý phủ bị vạch trần không?” Tần Tê luôn luôn lễ độ với quần thần thế nhưng với Cố Hạo Chi này thật sự không hề nói đạo lý. Hậu viện Cố gia luôn mưu tính nàng có thể lý giải, nhưng đường đường là một viên quan triều đình lại không thể phân biệt được thị phi thế này thì không thể hiểu được.
“Hạ độc?” Cố Hạo Chi sững sờ. Hắn tới lui vội vàng, hoàn toàn không hề hay biết chuyện hạ độc này:
“Độc gì? Xảy ra chuyện gì?”
Tần Tê nhìn thấy hắn không giống giả vờ, tiện thể nói luôn:
“Xem ra Cố đại nhân không biết gì nhưng cứ đến hưng sư vấn tội. CỐ đại nhân nên trở về hỏi lại quý phủ xảy ra chuyện gì. Nhân tiện nói thêm,cơm nước bị hạ độc Ly tỷ tỷ không có ăn, lại bị bổn quận chúa ăn. Bây giờ bổn quận chúa muốn Ly tỷ tỷ hồi phủ trưởng quận chúa để hỗ trợ giải độc. Cố đại nhân không chịu thả người?”
Cố Chi Hạo cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Phụng An quận chúa trúng độc! Chẳng khác nào muốn mạng cả nhà hắn. Hắn không dám ngăn cản, vội vàng phái người chuẩn bị xe tiễn đoàn người Cố Ly và Tần Tê rời đi.
Từ khi Tần Tê bắt đầu mở miệng. Cố Ly đã không nói gì. Đến khi rời đi, thậm chí là nhìn nàng cũng chưa từng liếc mắt, nàng vốn là người lạnh lùng cả suy nghĩ và tình cảm, người của Cố gia đã sớm khiến cho nàng không còn ảo tưởng về thứ gọi là tình thân.
Lúc ở trên xe ngựa, Tần Tê hỏi: “Ly tỷ tỷ định rời khỏi như vậy sao?” Nói thật thì nàng thay Cố Ly cảm thấy bất công. Quy củ của Cố gia thật sự quá đáng, nàng không hiểu lấy võ công của Cố Ly thì tại sao lại bỏ qua cho người Cố gia một cách đơn giản như vậy? Là vì tình thân?
“Không cần gấp gáp, từ từ sẽ đến.” Cố Ly chậm rãi nói, chỉ một cái mạng nếu muốn thì lại quá dễ dàng cho bọn họ.
Trở về phủ trưởng công chúa, trưởng công chúa nghe nói Tần Tê trúng độc, lo sợ không ít. Mấy ngày nay Tần Tê và Cố Ly đều gặp chuyện không may. Trưởng công chúa cảm thấy tuổi thọ của mình sắp vì dọa sợ mà bị ngắn lại.
“Tại sao đang yên đang lành con lại bị trúng độc?” Trưởng công chúa dẫn thái y đến, lo lắng hỏi.
“Là con không tốt. Vốn dĩ người của Cố gia muốn hạ độc con.” Cố Ly tự trách không ít.
“Cái gì? Người Cố gia muốn con?” Trưởng công chúa cũng không vì lời này mà thả lỏng dù chỉ một chút, nhưng nàng nhìn Tần Tê không khác gì dáng vẻ ngày thường nên cảm thấy khó hiểu, nói: “Trúng độc gì? Sao dáng vẻ Tê Tê lại như không có gì?”
“Là hư không.” Cố Ly nói rất đơn giản.
Sắc mặt của trưởng công chúa thay đổi, hiển nhiên nàng hiểu rõ 'hư không'.
“Người Cố gia dùng loại độc này đối phó con? Thật sự quá ác độc!”
Sau khi bắt mạch, thái y liền nói:
“Tác dụng của hư không là phế đi nội lực của người luyện võ, nhưng đối với người không có nội lực thì hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.”
“Thái y, trước đó ta đã truyền nội lực cho Tê Tê nhưng không có tác dụng gì.” Đây mới là điều Cố Ly quan tâm nhất. Nếu như sau này Tần Tê không thể tiếp nhận nội lực của nàng, vậy thì nàng giúp Tần Tê giảm bớt nỗi đau của Viêm độc thế nào đây. Tuy rằng Huyết Tằm sư phó nói Viêm độc của Tần Tê sẽ không tái phát nhưng lỡ như thì sao?
Thái y nói:
“Ly tiểu thư, cơ thể quận chúa... quả thật không thể nhận thêm nội lực nhưng viêm độc trong người quận chúa cũng không nhiều lắm, sau này có thể hóa giải hết độc tính.” Thể chất của Tần Tê khá đặc thù cho nên lúc ban đầu mới có phản ứng với 'hư không'.
Cố Ly không hề thả lỏng vì lời của thái y, nàng là người tập võ, cũng từng thấy đại sư tỷ Dịch Già Thần Như trải qua đau đớn và gánh chịu hiểm nguy thế nào để một lần nữa khôi phục nội lực, Đối với nàng mà nói, phế đi nội lực thì chẳng khác nào lấy mạng nàng, nghĩ đến những điều đó xảy ra trên người Tần Tê, lòng nàng rất đau.
Tần Tê nhìn thấy vành mắt Cố Ly đỏ lên, vội nói:
“Ly tỷ tỷ, tỷ không cần lo cho muội, muội không luyện võ cho nên không bị gì cả.”
“Ta biết.” giọng của Cố Ly nghẹn ngào, xuống núi đã lâu, mặc dù bản thân rơi vào đường cùng nàng cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt này.
Tần Tê đau lòng, sắp khóc đến nơi, nàng thật vô dụng. Nhìn thấy dáng vẻ của Cố Ly nàng cũng không biết khuyên thế nào mới tốt, liền dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía trưởng công chúa.
Nữ nhi của mình bị thương dù rằng Tần Tê nói nội lực không có quan trọng với nàng nhưng Cố gia đúng là hạ độc nàng. Trong lòng trưởng công chúa khó có thể bình yên. Lúc này nhận được ánh mắt của Tần Tê, trưởng công chúa miễn cưỡng đè ngọn lửa giận trong lòng, khuyên nhủ Cố Ly:
“Ly Nhi, chuyện này dù sao cũng không gây ra nguy hiểm quá nghiêm trọng. Con không cần quá để bụng. Còn về phần Cố gia, món nợ của Tê Tê ta nhất định phải đòi.”
Cố Ly nhắm mắt lại, ý thức được cảm xúc của mình khiến cho Tần Tê và trưởng công chúa lo lắng, cô miễn cưỡng cười cười:
“Con hiểu rồi.”
Mọi người nhìn thấy sắc mặt của nàng thay đổi tốt hơn nên cũng yên tâm. Tần Tê cáo trạng với trưởng quận chúa. nàng thuật lại đầu đuôi ngọn ngàng những chuyện xảy ra ở Cố gia:
“Mẫu thân, Cố gia là người xấu! Tại sao họ có thể hạ độc phế võ công của Ly tỷ tỷ?”
Trưởng công chúa nhìn Cố Ly, ánh mắt đầy yêu thương:
“Ly Nhi, nếu như Cố gia đã đối xử với con như vậy thì con đừng trở về. Chuyện này ta sẽ nói rõ với hoàng thượng, con yên tâm ở lại trong phủ trưởng công chúa này, ta sẽ che chở con.”
Cố Ly cười:
“Đa tạ điện hạ.”
“Được rồi, dằn vặt cả ngày các con cũng nên nghỉ ngơi. Ngày kia là tiết thiên thu, hãy nghỉ dưỡng thật tốt để cùng ta vào cung.”
Hai người đồng ý, nhìn trưởng công chúa rời khỏi. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Tần Tê nhào vào lòng Cố Ly, trong lòng nàng vẫn còn lo sợ: “Ly tỷ tỷ, dọa Tê Tê sợ chết khiếp, cũng may là muội ăn những thứ đó, nếu như để tỷ ăn trúng hư không...” Tần Tê che miệng, chỉ nghĩ thôi nàng đã cảm thấy đau lòng.
Cố Ly triều mến xoa đầu Tần Tê:
“Là ta khinh suất.”
“Sao người Cố gia luôn muốn hại tỷ? Tại sao trước đây cứ muốn tỷ trở lại?” Tần Tê cau mày hỏi.
“Họ không nghĩ ta sẽ không nghe lời.” Cố Ly suy đi nghĩ lại, chỉ có một đáp án đó.
“Sao phải nghe lời họ? Cố gia cũng không nuôi lớn tỷ.” Tần Tê nói xong liền cảm thấy lời này của mình không đúng, nàng sợ khơi gọi chuyện đau lòng của Cố Ly, vội vàng xua tay, “Ly tỷ tỷ, muội... muội nói sai rồi.”
Cố Ly cũng không quá nhạy cảm, nghe xong hơi ngạc nhiên:
“Muội nói gì sai?”
“Muội không nên khơi gợi chuyện thương tâm của tỷ.” Tần Tê cúi đầum ngón tay đan xen vào nhau.
Cố Ly cười, ôm nàng vào lòng: “Ta đâu có nhiều chuyện thương tâm? Từ nhỏ đến lớn, nàng theo sư phụ luyện võ, tuy khổ cực nhưng bây giờ nghĩ lại đều là chuyện vui vẻ.” Giang Phong Mẫn dù không đủ tinh tế, ít chăm sóc, còn thường xuyên không đáng tin cậy nhưng đối với Cố Ly, Giang Phong Mẫn đã như thân sinh của nàng.
“Vậy thì tốt quá, sau này Ly tỷ tỷ cũng phải sống vui vẻ.” Môi Tần Tê dán lên gò má của Cố Ly.
Cố Ly cúi đầu đáp lại nàng, hôn đến Tần Tê choáng váng, chỉ có thể nằm trong lòng Cố Ly cười ngây ngô.
Cố gia, Hoa Vinh Trai.
Cố Hạo Chi hỏi lão phu nhân chuyện hạ độc. Lão phu nhân biết chuyện này không thể gạt được người trong nhà, đành nói thật.
Cố Hạo Chi đổ mồ hôi, nhưng trước mặt là mẫu thân của mình, hắn không tiện nói, chỉ cảm thán:
“Mẫu thân, ngài muốn phế võ công của Ly Nhi thì cũng nên chờ Phụng An quận chúa đi rồi hãy động thủ. Giờ đây, Phụng An quận chúa nói Cố gia chúng ta hạ độc hại nàng. Tội danh này... nặng cỡ nào!”
Lão phu nhân thoáng cái đã hơn mười tuổi:
“Lão gia, cho dù ta không động tay động chân, con cho rằng tội danh hạ độc Phụng An quận chúa không có hay sao? Ta biết con bất mãn với hành động lần này của ta nhưng con đừng trách ta. Người không có võ công ăn trúng hư không cũng không gây ra hậu quả gì, ta mới dám bỏ trong cơm nước. Ly Nhi tinh ranh cỡ nào đâu phải con không biết? Không có quận chúa ở đó, nàng có ăn hay không cũng khó nói.” Lão phu tự có mưu tính của mình. Bà đã tính toán sự có mặt của Cố Ly sẽ khiến Cố Ly buông xuống một phần phòng bị. Sự thật chứng minh bà đã đúng. Cố Ly quả thật không nghĩ tới chuyện hạ độc, bởi vì Cố Ly không ngờ Cố gia có can đảm hạ độc trong cơm nước của Cố Ly. Nhưng bởi vì cơ thể Tần Tê khá đặc biệt dẫn đến vốn không có bất kỳ phản ứng thì nàng lại bị đau bụng, do đó thất bại trong gang tấc.
Người tính không bằng trời tính.
Lão phu nhnâ cũng chỉ có thể trả lời một câu:
“Trời cao không giúp ta.”
“Mẫu thân, lời này của ngài là có ý gì?” Cố Hạo Chi nghe ra hàm ý trong lời lão phu nhân, mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy không ngừng.
Lão phu nhân hừ hừ, nói:
“Đi hỏi Nhân Nhi với Huyên Nhi đã thấy những gì ở tiệc sinh thần của Thụy Vương phi.”
Cố Hạo Chi vội vàng đi hỏi Cố Nhân, Cố Huyên đã xảy ra achuyện gì. Cố Nhân thuật lại những lời đã nói với lão phu nhân cho Cố Hạo Chi nghe, Cố Hạo Chi nghe xong giật mình nổi giận. Cố Ly lại làm ra những chuyện đáng xấu hổ kia! Còn dám uy hiếp tỷ muội trong nhà, đúng là nghịch thiên!
Cố Hạo Chi là người của Hình bộ, luật pháp của Minh Tịch quốc nắm rõ trong lòng bàn tay. Triều đại Minh Tịch lấy hiếu làm đầu. Hành động của Cố Ly nếu báo lên quan phủ thì có thể truy bắt bỏ tù, Nhưng dù sao Cố gia cũng là một gia tộc lớn, cố kỵ mặt mũi. Hơn nữa Thụy Vương cũng không muốn buông Cố Ly, hắn không tiện đem chuyện này ra công khai. Ngẫm lại ngày kia là tiết thiên thu, trưởng công chúa nhận Cố Ly làm nghĩa nữ là chuyện hiển nhiên, đến lúc đó nếu như Cố Ly không được phong thương thì chỉ dựa vào trưởng công chúa và Phụng An quận chúa che chở cũng khiến cho Cố gia khó mà xoay chuyển. Nếu đã như thế thì để CỐ Ly trở về nhận tổ quy tông có còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Cố Hạo Chi suy nghĩ sau đó viết một phong thử sai Cố Anh mang đến phủ Thụy Vương, Chính Duẫn Đế không thích hoàng tử và quần thần tiếp xúc nhiều, hắn không tiện đến phủ Thụy Vương, tiếp xúc với Thụy Vương đa phần đề do Cố Anh tiện thể nhắn hoặc truyền thư.
Buổi tối, Viên ma ma thay lão phu nhân chỉnh góc chăn, thổi tắt nến sau đó lui ra ngoài. Lão phu nhân nghĩ đến chuyện ban ngày, trong lúc nhất thời không thể ngủ được. Bà lật qua lật lại nhiều lần, rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ, trong lúc đang mơ màng thì nhìn thấy một bóng người đứng ở trước mặt mình. Lão phu nhân bất ngờ mở mắt, quả nhiên nhìn thấy một người ngồi cách bên cạnh bàn ở cách đó không xa.
Bà sợ đến suýt chút nữa la hét thất thanh thì nghe người kia nói:
“Tổ mẫu không cần hoảng, là ta.”
Giọng của Cố Ly thành công khiến cho lão phu nhân im lặng:
“Ngươi... sao ngươi lại tới đây?”
Cánh tay Cố Ly khẽ động, thoáng một cái đốm sáng từ hỏa chiết tử* trong tay thắp sáng ngọn nến trên bàn. Ánh nến tỏa sáng phủ một màu vàng lên gương mặt của Cố Ly, càng khiến nó trở nên dịu dàng tĩnh lặng.
“Cháu gái đến hỏi tổ mẫu, vì sao dùng hư không hại ta?”
*Hỏa chiết tử: dụng cụ thắp lửa ngày xưa
“Hư không... gì... gì chứ?” Phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là phủ nhận.
“Tổ mẫu lớn tuổi nên bắt đầu hay quên đúng không? Hay sống trong an nhàn sung sướng quá lâu nên cho rằng bất luận làm gì cũng không ai dám tìm đến ngài?” Vẻ mặt của Cố Ly trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Lão phu nhân chống người cố hết sức ngồi dậy:
“Ly Nhi, ta nghe không hiểu lời này của ngươi. Ngươi đến đây để làm gì?”
Cố Ly chớp mắt: “Ta họ Cố, cái họ này khiến cho ta bao dung tất cả những khó dễ mà Cố gia các người đối xử với ta. Thế nhưng tổ mẫu, mọi việc đều có giới hạn. Quá đáng sẽ không tốt.” Nàng nhích người chậm rãi đi tới. Bóng dáng nàng bị ánh nến soi chiếu trở nên to lớn khác thường: “Ngài hạ độc ta, ta có thể hiểu, nhưng ngài không nên dùng hư không.”