Quận Chúa, Đừng Náo Thiên Hạ Nữa!

Chương 7: Ý tưởng độc chiếm



“ Nữ hoàng, người ngàn vạn lần không được gặp mặt những người trong giang hồ đó.”

“ Vạn công công, nếu sợ không cần theo ta, cứ ở lại trong hoàng cung.”

“ Ông trời tôi ơi, cái mạng già này thì thiết gì. Nhưng người là kim thần ngọc thể không thể mạo hiểm như vậy. Giả sử có chuyện gì xãy ra thì giang sơn này sẽ đi về đâu đây?”

“ Vạn công công, ta biết nhà ngươi đã đi theo phụ hoàng ta bao nhiêu năm, lòng trung thành ta cũng hiểu rõ, nhưng nếu ngươi cứ cản chân ta thì đừng trách ta không biết kính già yêu trẻ. Ta làm gì ta hiểu rõ, chưa tới phiên nhà ngươi quản giáo.”

“ Cho dù hôm nay người có đêm nô tài đi chém đầu, nô tài cũng quyết không để người đi đến cái nơi nguy hiểm ấy.”

“ Ngươi, cho là ta không dám!!!”

Tuyết Phong híp mắt nhìn lão thái giám đang trước mặt mình dây dưa. Chuyện là hôm nay sau khi thiết triều, nàng có hẹn với đám người trong giang hồ mọi chuyện đều đã sắp xếp đâu vào đó. Nhưng không ngờ lão công công này nhất quyết không cho nàng rời khỏi hoàng cung nửa bước. Dây dưa nãy giờ cũng đã qua một khắc, nếu trước mặt nàng không phải là người đã đi theo phụ hoàng hơn nữa đời người thật sự nàng đã đem lão đi chém rồi.

Theo trí nhớ mà nàng tiếp nhận thì vị vạn công công này đã đi theo phụ hoàng từ ngày phụ hoàng còn là một hoàng tử, biết bao nhiêu biến động đã qua nhưng người này thủy chung vẫn không rời phụ hoàng nửa bước. Mà bản thân chủ thể cũ của thân thể này cũng rất là kính trọng vị lão công công này, ngày còn nhỏ có thời gian vẫn đến chơi đùa cùng người này.

Hít một hơi nén lửa giận trong lòng xuống, Tuyết Phong lần nữa nhìn vị lão công công cũng đã gần bốn lăm mà hiện tại giang tứ chi ôm chặt lấy cửa xe ngựa quyết không cho nàng lên.

“ Vạn công công, ngươi trước hết buông tay, ôm cái kiệu to như vậy không mỏi tay hay sao? Người nhìn xem, đi theo ta có hơn ba trăm ngự lâm quân, quân số nhiêu hơn bên kia rồi, hơn nữa ta cũng có tính toán của ta mới đi gặp bọn họ, bện cạnh ta cũng có rất nhiều người đảm bảo an toàn cho ta, ngươi yên tâm là được rồi.”

“ Nhưng là…” vị vạn công công nghe Tuyết Phong nói vậy liền đưa mắt đi nhìn xung quanh, lực tay níu kiệu cũng buông lỏng, nghiêng đầu nhìn về phía sau xe.

Nhân lúc này Tuyết Phong nhúng người nhảy lên cửa xe, tiện tay ném vạn công công cho một hộ vệ đứng đó không xa, hộ vệ đánh xe thấy vậy cũng nhanh chóng điều kiển xe chạy ra khỏi cửa cung.

Mọi hành động dều nhanh chóng dứt khoát mà đồng nhất cho nên đợi đến khi vạn công công hoàn hồn thì bóng xe ngựa đã sớm khuất bóng. Lão công công thấy mình không bảo vệ được nữ hoàng liền ngồi khóc bù lu bù loa phải nhờ các tiểu thái giám nâng về.

Mà lúc này ngồi trên xe, Tuyết Phong thở ra một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái đuôi này rồi. Từ ngày hôm qua vị lão công công này lúc nào cũng nhãi nhãi bên tai nàng, nàng thật muốn phát điên.

“ Tuyết Phong, không ngờ nàng cũng nhân từ quá nhỉ. Để một nô tài nhãi nhãi bên tai, bức đến muốn phát điên mà vẫn không hạ lệnh xử phạt.”

Tuyết Phong giật mình phát hiện Huyết Mị không biết từ bao giờ đã ngồi trước mặt mình. Tên này liệu có phải là người, vô thanh vô tức mà tiến vào, nàng lại không hề phát giác.

“ Có phải hay không cảm thấy ta rất lợi hại, thế nào hâm mộ?” Huyết Mị cười quỷ mị nhìn người trước mặt. Hắn phát hiện, cô nàng này thật sự rất hay ngẩn người, hắn cũng không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ này suy nghĩ cái gì nữa.

“ Tự xướng. Vạn công công là người đi theo phụ hoàng cũng đã ba chục năm lại cứu phụ hoàng một mạng, cho dù về tình hay nghĩa ta đều không thể hạ tay với lão được. Hơn nữa lão hồ đồ cũng là vì an toàn của ta mà suy nghĩ, ta làm sao mà động thủ được.” Tuyết Phong đưa mắt liếc Huyết Mị một cái rồi đưa mắt ra ngoài cửa rèm không thèm để ý đến hắn nữa.

Tuyết Phong thật không hiểu nổi tên này, hắn rốt cuộc rảnh đến mức độ nào, tính cách hoàn toàn ngược lại với những thông tin mà Hắc Phong tra được về tên đệ nhất sát thủ này. Theo lời đồn con người này lãnh khốc đến vô tình, tâm tình thất thường, hành tung quỷ mị, phàm là đối tượng mà hắn muốn ám sát chưa một ai có khả năng trốn thoát. Vẻ bề ngoài là một bí ẩn, nhưng mọi người nói về người này thì dùng hai chữ yêu nghiệt.

Nhưng nàng cũng phải công nhận người này sinh ra chính là yêu nghiêt, hắn có mái tóc dài đen tuyền như suối lượn, nhẹ nhàng lướt sau lưng hắn,phần tóc phía trước che khuất một bên mắt trái,mắt còn lại sắc mị, sâu thăm thẳm như vực sâu không đáy, ánh mắt như được phủ một lớp băng không hề mang theo độ ấm,màng mi đen dài cong vút lại càng tô điểm cho sự lãnh khốc trên khuôn mặt tuấn mĩ chấn động lòng người,đôi môi đỏ tươi như máu không có độ cong nhưng vẫn có sức hút huyền bí.

Tuyết Phong đưa mắt đánh giá lại Huyết Mị một lần nữa, ngoài vẻ bề ngoài đúng ra tính cách một chút cũng cũng không giống. Mỗi lần gặp nàng là cứ thao thao bất tiệt, mặc dù luôn là tự độc thoại nhưng quả thật là nói luôn miệng. Đôi khi nàng tự hỏi có phải nguyên ngày hắn bị cấm nói nên mỗi lần gặp nàng mới như máy phát thanh mà nói liên thuyên.

“ Này, nãy giờ có nghe ta nói gì không vậy.” Đang hăng say nói chuyện bỗng nhiên Huyết Mị đem tầm mắt nhìn lại tiểu nữ hoàng trước mặt mình, quả nhiên lại ngẩn người.

“ Muốn đánh giặc thế nào là chuyện của ta, ngươi quan tâm làm gì.” Nghe Huyết Mị hỏi, Tuyết Phong lãnh nhạt đáp lại một câu rồi xoay đầu nhìn nơi khác.

“ Không tồi, ngẩn người mà vẫn có thể nghe được những gì ta nói…”

“ Nữ hoàng đã tới nơi.” Vốn là tính tiếp tục câu chuyện ban đầu nhưng tiếng bẩm báo của hộ vệ bên ngoài đã cắt ngang câu nói của Huyết Mị, mà Tuyết Phong nghe thấy liền vén rèm tiến ra, bỏ mặc Huyết Mị vẫn đang cao hứng.

“ Cô nàng này sao có thể vô tâm đến mức này chứ.” Huyết Mị đi theo Tuyết Phong ra ngoài vẫn không quên kèm thêm một câu trách móc.

Nơi mà mọi người tụ họp là một tửu quán khá lớn trong kinh thành, tuy nhiên nơi đây cũng không quá nhộn nhịp. Tửu quán có hai tầng thông với nhau, toàn bộ đều đã được ngự lâm quân bao quanh, bên trong có hơn hai trăm kiếm hiệp cùng nhân viên của tửu quán thì không có một người ngoài nào.

“ Nữ hoàng giá lâm.”

“ Nữ hoàng thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

“ Bình thân.”

“ Tạ nữ hoàng.”

Tuyết Phong ngồi tại trung tâm của tửu quán, bên cạnh là Huyết Mị sau lưng là hai hàng hộ vệ, xung quanh là hai trăm kiếm hiệp phân bổ ngồi các bàn bên cạnh.

“ Trước khi đi vào vấn đề chính, nữ hoàng ta có lời cảm tạ các vị nghĩa hiệp đang có mặt tại đây đã hưởng ứng lời chiêu mộ của ta. Mong mọi người sẽ cố hết sức mình để bảo toàn giang sơn.

Còn về chiến lược khi đến doanh trại ta sẽ bàn cụ thể. Ba khách điếm xung quanh đều đã được bao toàn bộ, mọi người cứ việc nghỉ ngơi, ba ngày sau sẽ bắt đầu đi đến doanh trại.

Ở đây có hơn hai trăm người, vậy mọi người chia thành mười hai đội, mỗi đội chọn ra một đội trưởng quản lý. Khi làm việc ta sẽ trực tiếp làm việc với mười hai người này, sau đó họ sẽ phổ biến lại với các thành viên khác.

Để dễ sắp xếp mọi người xếp đội theo vũ khí sử dụng đi. Được rồi, mọi người tự quyết với nhau, ta ở trên lầu có gì trực tiếp lên đó tìm.”

Dứt lời đám người Tuyết Phong đứng dậy lên lầu, theo sau là một nam và một nữ.

Nam thanh nữ tú, dáng vẻ hấp dẫn mê người.

Vị công tử kia vóc người vô cùng hoàn hảo, bộ dáng lại anh tuấn tiêu sái, phượng mâu lạnh nhạt mà cuốn hút, đôi môi tựa tiếu phi tiếu quyến rũ lòng người,cả người tỏa ra khí thế huyền bí hiếm có làm các cô nương nhìn thấy chàng đều đỏ mặt, hận không thể làm nương tử của chàng.

Còn cô nương đi cùng lại thanh tú kiều mĩ đến động lòng người, nàng vận một bộ bạch y điểm xuyết huyết ngọc, kiêu nhan quyến rũ pha nét yêu mị, mắt phượng đung đưa rung động theo hàng mi dài, cái miệng nhỏ mím môi cười nhẹ làm tất cả nam nhân gần đó đều hồn xiêu phách lạc.

Hai người này là kim đông ngọc nữ a, quả thật rất xứng đối.

“ Đại kiến Minh chủ Võ lâm, Minh chủ phu phân đại giá quang lâm a!” Ngay khi đám người đặt chân đến phòng bao, một âm thanh trong trẻo, nũng nịu liền vang lên còn đâu khí thế uy nghiêm ban nãy.

“ Ai gia, tiểu công chúa của chúng ta đây là đang giận lẫy sao? Tỷ tỷ nói muội nghe này Tuyết nhi, vốn cách đây một tuần chúng ta hay tin đã nhanh chóng chạy tới đây. Nhưng là cho dù tới cũng không cách nào có thể đi vào cung được. Phải nói hoàng cung rơi vào tay Tuyết nhi không còn vô dụng như xưa a, chốn ai muốn đều có thể đi.” Vị cô nương thấy Tuyết Phong bày ra bộ mặt giận dỗi, hai tay ôm ngực, mặt nhếch lên nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến bọn họ thì liền tiến lên lôi kéo cô ôm vào lòng.

“ Thật không?” Tuyết Phong nghiêng đầu, đem ánh mắt nghi ngờ quăng qua vị công tử đứng không xa.

“ Diệp Tử nói thật.” Nhận thấy ánh mắt của tiểu công chúa thì vị công tử có chút xấu hổ đáp lời. “ Cung thì còn vào được nhưng mà tẩm cung của Tuyết nhi thì không có cách nào vào được.” Aiii, nói ra thật là mất mặt mà, đường đường là một minh chủ võ lâm mà ngay cả một trận pháp của tiểu công chúa cũng không phá được.

“ Tuyết nhi, nói cho Thanh ca ca cùng Diệp tỷ tỷ xem, trận pháp của muội từ khi nào lại lợi hại như vậy, trước đây muội đâu có hứng thú với mấy thứ này?” Diệp Tử nhìn tiểu tổ tông trong lòng biết con bé cũng đã xiu xiu lòng liền đánh trống lãng.

Tuyết Phong híp mắt nhìn vị tỷ tỷ đang ôm mình khẽ bĩu môi, làm như không ai biết rằng người này đang đánh trống lãng a.

Diệp Tử có chút chột dạ, đem ánh mắt cầu cứu nhìn sang tướng công nhà mình.

Thanh Hiên cúi đầu nhìn tiểu nương tử đang cầu cứu lại nhìn sang tiểu công chúa, khẽ thở dài. Đem cô ôm đặt lên đùi, nhấn đầu cô vào ngực, giọng điệu ôn nhu trên đỉnh đầu cô khẽ hỏi.

“ Tuyết nhi, có mệt mỏi không?” Đứa trẻ này là bọn họ nhìn lớn lên, tính cách sao có thể không hiểu. Ngay cả một giang sơn đè lên đôi vai hỏi sao có thể không mệt mỏi.

Tuyết nhi, có mệt mỏi không?

Một câu hỏi rất ôn nhu, rất nhẹ nhàng nhưng lại như một thứ gì đó rất nặng đánh động đến tận đáy lòng của Tuyết Phong. Mệt mỏi không?! Mệt chứ! Sao có thể không mệt.

Nàng đến đây đã hơn một tuần, nổi nguôi ngoai, nhớ thương từ kiếp trước vẫn chưa dứt. Ở nơi đó có bà nội, có ba mẹ nuôi, có chồng chưa cưới, có người bạn thân, nay một người nàng cũng không thể gặp lại. Lại đến thế giới này, phụ hoàng, mẫu hậu, các ca ca ai cũng không còn, giang sơn mấp mé, triều chính bận rộn, hậu cung rối loạn, sau lưng nàng còn một đệ đệ còn phải bảo vệ.

Mệt mỏi, uất ức Tuyết Phong đột nhiên muốn quay về đúng độ tuổi của thân thể này, vùi đầu thật sâu vào lòng Thanh Hiên, lên tiếng khóc thật lớn. Đem mọi uất ức, khó chịu, nhớ thương, những điều khó nói tất cả hóa thành dòng nước tràn mi.

Tiếng khóc đầy uất ức, mệt mõi làm cho mọi người ở đây ai cũng ngẫn người.

Tiểu công chúa của bọn họ cuối cùng cũng quay về đúng độ tuổi của mình rồi, hằng ngày nhìn cô quyết đoán, cứng rắn đem mình thành người lớn, ai ai cũng đau lòng. Ngay khóc được là tốt rồi.

“ Ngoan không phải uất ức, có ca ca cùng tỷ tỷ luôn bên muội.” Trên đầu lại truyền đến giọng nói ôn nhu, nhẹ nhành.

Mà lúc này trong lòng Thanh Hiên, Tuyết Phong cũng đã ngừng khóc nhưng vẫn vùi đầu sâu trong lòng Thanh Hiên. Mọi người ai cũng nghĩ tiểu công chúa này vẫn còn ấm ức, khó chịu, mà không ai biết rằng nàng là mất mặt nên không ngẩn đầu lên. Nói gì thì nói linh hồn nàng cũng đã hai mươi tuổi sao lại có thể làm ra cái chuyện mất mặt như vậy đây.

“ Tuyết Phong, đây không phải là mắt cỡ nên không ngưỡng mặt lên đây.” Huyết Mị đứng một bên nhìn thấy lỗ tai đang ngày càng đỏ của nàng thì liền đoán được tình hình, đứng một bên cười nhạo nàng.

Tuyết Phong đêm mắt trừng Huyết Mị một cái rồi tiếp nhận khăn ấm của Diệp Tử lau mặt.

“ Huyết Mị, cung chủ Huyết Nguyệt lâu, đệ nhất sát thủ sao hôm nay lại có hứng thú tham gia cuộc gặp mặt của triều đình với giang hồ đây. Hơn nữa ngươi không cảm thấy mình đang vô lễ trước mặt hoàng tộc hay sao?” Ngay từ đầu Thanh Hiên đac nhận thấy người này, tuy bình thường người này hành động đều đeo mặt nạ cho nên ít ai biết được mặt thật của hắn(HM), hắn(TH) cũng là tình cờ mới thấy được. Chỉ là người này từ ban đầu đều đi bên cạnh Tuyết nhi, vẻ mặt phi tiếu tựa như đang đi dạo, mà Tuyết nhi cũng không đề phòng người này, hai người này có quan hệ như thế nào đây.

“ Tuyết Phong nhận thức ta là được, nơi này cũng không đến phiên ngươi lên mặt a. Từ khi nào thì minh chủ võ lâm lại xưng ca gọi muội với tiểu nữ hoàng vậy, đây vẫn chưa được xem là mạo phạm hoàng tộc à.” Như ngươi muốn, ăn miếng trả miếng thôi. Huyết Mị híp mắt nhìn Tuyết Phong vẫn còn ngồi trong lòng Thanh Hiên, nha đầu chết tiệt này không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân. Đột nhiên Huyết Mị hắn có ý tưởng muốn đem tiểu nha đầu này giam trong lòng mình để khỏi ngồi lung tung trong lòng người khác.

“ Mạng họ là do ta cứu mà mạng ta cũng do họ cứu về. Huyết Mị, ngươi đi làm việc của mình đi, ở đây có bọn họ ta tuyệt đối sẽ an toàn.” Tuyết Phong nghiêng đầu nhìn Huyết Mị, sao nàng có cảm giác Huyết Mị không thích Thanh Hiên, hơn nữa là trực tiếp công kích.

Trong lòng Huyết Mị đang nhức nhối bới ý tưởng điên khùng của mình lại nghe Tuyết Phong lên tiếng đuổi người. Vừa nhức nhối vừa tức giận, Huyết Mị không nói không rằng liếc mắt nhìn Tuyết Phong đang trong lòng Thanh Hiên một cái liền xoay người, nhoáng một cái liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Khinh công người này thật tốt. Tuyết Phong trong lòng thầm khen, nhưng mà sao cô có cảm giác Huyện Mị là đang giận lẫy a, thật giống con nít.

Ngoại truyện 1: Thanh Hiên, Diệp Tử cùng tiểu công chúa.

Chín năm trước.

“ Thích khách, người đâu mau bắt thích khách.”

“ Hướng Nam, nhanh mau bắt thích khách lại.”

Bầu trời một mảng màu đen, không trăng cũng không sao, khắp hoàng cung lại là một bầu không khí náo loạn. Nơi nơi đều là đuốc sáng, sáng rực cả một khoảng trời.

Từng tốp từng tốp thị vệ, thái giám, cung nữ mỗi người một cây đuốc một cái lồng, soi rọi khắp nơi đi tìm thích khách. Nửa đêm canh ba, cả hoàng cung chơi trò trốn tìm với thích khách, quả thật cũng có hương vị riêng.

Cách đó không xa, trong một căn phòng nhỏ nằm trong biệt viện chếch về hướng Đông của hoàng cung.

“ Tiểu Tinh chết tiệt, lần này mà thoát được hắn chết chắc với muội.” Một tiểu cô nương khoảng mười hai tuổi, tức giận dậm chân, lực chân vẫn cố gắng kìm nén không phát lực.”

“ Rõ ràng là đi tìm rượu ngon cho sư phụ mà sao cuối cùng lại chạy vào hoàng cung rồi.” Một âm thanh khác ôn nhu hơn, giọng nói của một chàng trai nhưng vẫn còn trong trẻo, thiếu niên này ắc hẳn khoảng mười ba mười bốn tuổi. Giọng điệu tuy đã cố chấn chỉnh như vẫn không kìm được sự sợ hãi trong đó.

“ Hiên ca ca, làm sao bây giờ, nếu để cho lão hoàng đế bắt được, chúng ta có bị bắt làm nô tỳ không?” Tiểu cô nương giơ ta bắt được tay áo của chàng thiếu niên mới có chút an tâm, lại nghĩ đến tình trạng bấy giờ không khỏi nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt.

“ Gọi sư huynh. Đừng khóc, để sư huynh tìm cách.” Nói rồi lấy khăn tay trong ngực ra lau lau những dòng nước mắt, hắn tuyệt không thích gương mặt lúc nào cũng tinh quái nghịch ngợm lại vươn vấn giọt lệ.

“ Không thích. Hiên ca ca là Hiên ca ca của muội.” Thấy thiếu niên lại chỉnh cách xưng hô, tiểu cô nương giở tính trẻ con, không còn quan tâm đây là nơi nào liền sẵn giọng gằn lên vài tiếng.

Chàng thiến niên thấy vậy liền hoảng hốt đem tay bịt cái miệng nhỏ nhắn kia lại, tay còn lại vòng qua eo nhấc tiểu cô nương lên xoay người ép cô lên vách tường bên cạnh, cách xa cái cửa một khoảng phòng ngừa thị vệ phát hiện.

Đồng thời cúi đầu xuống nghiêm giọng khẽ quát “ Tử nhi không được náo.” Do muốn hạ giọng đến nhỏ nhất cho nên hiện tại chóp mũi hai người hầu như không có khoảng cách. Hiện tại trong tình trang khẩn cấp hai người không nhận ra tư thế của hai người…khụ khụ, muốn bao nhiêu mờ ám có bấy nhiêu mờ ám.

Nhưng mà hiện tại hai người ai còn để ý đến mờ ám hay không mơ ám, toàn bộ tinh thần đều chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài hoàn toàn không nhận thấy sau lưng bọn họ từ lâu đã được thắp sáng. Giữa phòng có một chiếc bàn tròn trên bàn có một lòng đèn nhỏ đã được thắp sáng, bên cạnh đó là một bàn tay bé nhỏ đáng chống lên bàn để giữ cái cổ đang mỏi nhừ.

Trên gương mặt vẫn còn mang vẻ ngoái ngủ, nhưng hai mắt to tròn, đen nháy vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động và cả cuộc đối thoại của hai người kia. Nhưng mà hiện tại là nửa đêm canh ba a, bé rất rất là buồn ngủ, mặc dù rất muốn xem hai vị tỷ tỷ, ca ca kia muốn làm gì nhưng là…ngáp một cái…bùn ngủ rồi.

Vốn dĩ căn phòng rất yên tĩnh đến ổi cây kim rơi cũng nhanh thấy tiếng, cộng thêm hai người đang rất thận trọng nghe nhóng từng tiếng động nên tiếng ngáp kia không thể không lọt vào lỗ tai họ được. Hai người hốt hoảng quay đầu lại, đập vào mắt hai người là một tiểu nữ oa khoảng ba, bốn tuổi, trên thân mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, tóc đen nhánh dài thả qua vai, làn da trắng hồng như cánh anh đào, môi nhỏ chum chím, mũi nhỏ thon dài, là một tiểu tiên nữ a.

Cả người nhỏ bé tùy ý dựa vào cạnh bàn một tay chống cằm một tay ôm một chiếc gối vải, hai mắt to tròn long lanh ánh nước đang nhìn chăm chăm về hướng họ, thấy họ quay lại đôi mắt ấy ánh lên nét cười nhưng mà chưa kịp cười thì lại ngáp thêm một cái nữa, mắt híp lại làm hai dòng nước mắt theo đó tràn mi lăn trên đôi gò má.

Ba người sáu mắt nhìn nhau, không khí lắng động, cả căn phòng tràn ngập không khí quái dị. Cuối cùng vẫn là tiểu nữ oa chịu không nổi lên tiếng.

“ Hai vị ca ca, tỷ tỷ nếu còn đứng đó các thị vệ ca ca sẽ bắt đi đó. Muội muốn ngủ rồi, hai người muốn trốn thì lên giường mà trốn.Thị vệ ca ca sẽ không tiến vào nội gian.” Nói rồi nữ oa đứng lên tắt nên tiến vào nội gian, bên trong có viên Minh Dạ châu nên không cần lồng đèn.

Hai người nghe tiểu nữ oa nói vậy cũng cảm thấy nên trốn bên trong tốt hơn, liền tiến theo sau.

“ Tiểu cô nương…” Thanh Hiên thắc mắc nhìn nữ oa trước mắt, hắn là thắc mắc thân phận của cô. Trong cung sao lại có một tiểu nữ oa như vậy, như nếu là công chúa thì sao lại ở một biệt viện hầu như là tách biệt với hoàng cung như vậy, lại thêm không hề có cung nữ hay thị vệ canh chừng.

“ Suỵt!!!” Đang đi bỗng dưng tiểu nữ oa dừng lại sau đó nắm lấy tay hai người dắt nhanh về phía giường, đẩy họ lên đồng thời mình cũng nằm bên ngoài. Động tác rất nhanh hầu như không một chút tiếng động, sau cùng là kéo chăn phủ kín cả bọn rồi thả rèm xuống.

“ Tiểu cô nương…” Quả thật một loạt động tác của tiểu nữ oa này quá là nhanh đi, đợi đến khi mọi chuyện xong suôi thì hai người bọn họ mới kịp hoàn hồn.

“ Suỵt…thị vệ ca ca tới rồi.” Tiểu nữ oa đặt nhẹ ngón tay lên môi nhỏ, ra hiệu đừng lên tiếng. Lời cô vừa dứt bên ngoài liền nghe gõ cửa, tiếng động này làm hai người còn lại cứng ngắc cả người, còn tiểu nữ oa như đã biết trước.

“ Cốc, cốc, cốc... đại công chúa, người có ổn không.”

“ Oa…thị vệ ca ca ta ổn a, nhưng mà có chuyện gì sao?” Vốn là trực tiếp trả lời nhưng mà bé hiện tại rất là bùn ngủ cho nên…vừa mở miệng ra đã ngáp một cái rõ to, thật giống như vừa bị đánh thức.

“ Thưa công chúa, trong hoàng cung có thích khách, mọi người đang truy tìm, nô tài tìm kiếm khu vực bên này đã kinh động công chúa, xin công chúa thứ lỗi.”

“ A, là vậy a. Vậy thị vệ ca ca người cứ kiếm kĩ kĩ chút a. À đúng rồi, hồi chiều vội quá cho nên độc với dược ta lỡ để lẫn lộn rồi người cẩn thận chút nha. Oa…ta muốn ngủ rồi…” Nói xong quả thật nắm mắt lại ngủ để mặc hai người trong chăn không hiểu trăng sao gì cả mà người ngoài cửa cũng toát mồ hôi lạnh.

Độc dược lẫn lộn? Chính là mỗi bước đi đều có khả năng trúng độc a. Lời tiểu công chúa nói làm cho đám thị vệ chỉ dám kiểm tra bên ngoài còn bên trong thì chỉ kiểm qua sơ sơ. Dù gì công chúa vẫn an toàn có lẽ thích khách không trốn ở đây.

Đợi đám thị vệ rời đi hết là đã hai khắc sau, vốn hai người Thanh Hiên chỉ tính nằm chờ đám người đó rời đi rồi tìm cách rời đi. Nhưng không ngờ thị vệ tìm kiếm lâu quá, hơn nữa bọn họ lần đầu xuống núi lại gặp phải chuyện kinh thiên động địa như vậy đã sớm mệt dứt hơi thế nên chờ được hơi một khắc cả hai đều đã chìm vào giấc ngủ say.

***

“ Uy, nếu hai người còn không dậy thì sẽ không ra khỏi hoàng cung được đâu.” Tiểu nữ oa à không tiểu công chúa thích thú lấy một cành bách thảo khẽ quét qua lỗ mũi của hai người này. Hai người này ngủ thật lâu đã gần hai canh giờ rồi mà vẫn chưa dậy. Nhưng khoảng hơn hai khắc nữa mà bọn họ không dậy sẽ không rời hoàng cung được.

“ Ân… ngột… haha…A, Hiên ca ca… chúng ta ngủ quên mất.” Hai người bị tiểu công chúa quấy mà mơ mơ màng màng thức dậy, chỉ là tiểu cô nương khi thức dậy kèm theo một tiếng thét. Nhưng mà lời chưa ra khỏi miệng đã bị Thanh Hiên bịt lại.

“ Đa tạ công chúa đã cứu giúp, lần này mạo phạm thật sự là không cố ý, chỉ là hiểu lầm, ơn cứu mạng này một ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp. Hiện tại, chúng ta sẽ lập tức rời đi không làn phiền công chúa nữa.” Thanh Hiên xuống giường kéo Diệp Tử đến bên mình chấp tay cuối mình trước vị công chúa. Hiện tại, hắn không biết nên khen nàng công chúa này tốt bụng hay nhắc nàng đừng ngốc như vậy nữa. Lần này, bọn họ là xông nhầm hoàng cung hơn nữa vẫn còn con nít nếu đây thật sự là thích khách thì nàng công chúa này hiện tại sẽ ra sao.

Thanh Hiên vốn không biết rằng từ khi hai người bước chân vào biệt viện tiểu công chúa đã biết. Xung quanh biệt việt đều sắp xếp trận pháp nếu không phải nàng cho phép hai người đã sớm là hai cỗ thi thể.

“ Hiện tại hoàng cung kiểm tra rất là nghiêm hai người không xông ra được đâu.” Tiểu công chúa tốt bụng nhắc nhở họ một câu.

Nghe tiểu công chúa nói, Thanh Hiên mới ngẩn người, vẫn là hắn nghĩ không thấu đáo, hôm qua thích khách vẫn chưa bị bắt, lực lượng bảo vệ chắc chắn sẽ càng thêm củng cố, với võ thuật hiện tại của bọn họ mà xông ra chính là tự nắm lấy cái chết.

“ Vậy…”

“ Ai, theo muội.” Nói rồi tiểu công chúa nhảy xuống giường, đi vòng qua nội gian đến một tủ gỗ khá to, mở ra lấy một bình rượu.

“ Đây là của Thịnh bá bá, nghe đồn rằng bá bá ủ đã mấy chục năm, chắc ngon. Muội biếu cho sư phụ hai người. Bây giờ theo muội.” Nói rồi đẩy chai rượu cho hai người, trực tiếp xoay người bước đi, cũng không chờ hai người nói thêm câu nào, động tác dứt khoát rất nhanh.

Ba người bước ra khỏi biệt thự, vòng qua một vườn cây trồng toàn thảo mộc. Qua khỏi vườn là một khu nhà rất hoành tráng, trên bản có ghi ba chữ “ Thái y viện”. Tiểu công chúa không bước vào Thái y viện mà đi vong qua bên hông có một căn phòng nhỏ. Đứng trước của phòng, tiểu công chúa quay lại nhìn hai người.

“ Hai người cứ theo hai người này sắp xếp sẽ ra khỏi cung được. Sau này muốn gặp muội thì công phu phải tốt nhiều lên, muốn đưa thông tin gì cho muội thì cứ liên lặc với người này. Còn nữa, phụ hoàng muội vẫn còn rất trẻ cho nên không nên gọi người là lão.”

Dứt lời còn tặng cho Diệp Tử một cái cười thật xinh rồi xoay người gõ gõ của phòng.

“ Cốc…cốc…cốc.”

“ Mở liền, mở liền, ai đấy?” Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng trả lời, kèm theo là tiếng rơi của một vài đồ vật.”

“ Phúc bá bá là con, Phong nhi.” Tiểu công chúa nén cười, nói vọng vào bên trong.

“ Ai ui, tiểu tổ tông giờ này không ngủ lại đến đây quậy gì…hai người đây là?” Cánh của vừa mở liền bước ra một nam tử trung niên, vốn theo thói quen hờn trách tiểu công chúa một chút nhưng lại thấy thêm hai người lạ mặt.

“ Bọn họ là bạn hữu của Phong nhi. Phúc bá bá, giúp con đem bọn họ an toàn ra ngoài được không.” Tiểu công chúa theo lệ cũ liền tiến vào lòng nam tử, cọ cọ vài cái làm nũng.

“ Hôm qua là hai người bọn họ náo loạn hoàng cung đi.” Nam tử híp mắt nhìn hai người rồi đem tiểu công chúa kéo ra xa một chút.

“ Bọn họ chỉ là xông lầm a. Phúc bá bá, giúp con a.” Vẫn là meo meo làm nũng.

“ Tại sao con lại muốn giúp bọn họ, con đâu có thân quen.”

“ Tại hai người này rất đáng yêu, để họ thiệt mạng vì chuyện không đâu thật không đáng.” Làm nũng, meo meo là ta.

“ Nhưng…”

“ Bá báaaaa…” Lần này là trực tiếp cắt ngang lời, âm điệu kéo dài, thật là ngọt. Bất quá hầu như ai cũng không kháng cự được chiêu này a.

Quả nhiên.

“ Ai ai, được rồi. Chỉ lần ày thôi, mọi chuyện để bá bá lo, con về ngủ nữa đi, vẫn còn rất sớm.” Ai ui, vẫn là thua trong tay một đưa trẻ ba tuổi rưỡi a.

“ Được, mọi việc nhờ bá bá.” Tiểu công chúa cảm tạ nam nhân xong trặng cho hắn thêm một cái cười thật ngọt rồi quay sang hai người còn lại. “ Hai người bảo trọng, sớm ngày gặp lại.” Nói xong, thoắt cái đã chạy mất bóng không thấy tăm hơi đâu.

Sau này, bọn họ quả nhiên gặp mặt, mà lần này hai người đã cứu tiểu công chúa một mạng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv