Editor: Tuyền xù
Beta-er: White Silk-Hazye
— — Trên đời này, cái gì cũng có, nhưng chính là không có Thường Thắng Tướng quân* thật sự. Người sống trên đời, sẽ có lúc không may mắn. — —
* Ý nói người luôn luôn thắng cuộc.
Rất nhiều chuyện xảy ra đều vô cùng bất ngờ, hơn nữa không có cách nào có thể đoán trước được.
Không có người nào có thể đi năm mươi bước mà cười người đi một trăm bước cả, cũng không có người nào có thể làm tốt được ngay ở bước đầu tiên, phải nghĩ thật tốt cần phải đi một trăm bước này như thế nào.
Mặc dù, có vài người thông minh nghĩ như thế này như thế kia, có thể nhìn xa trông rộng, tầm nhìn lâu dài mà tính toán mọi việc, nhưng dù sao cũng là một người bình thường, có cẩn thận mấy cũng sẽ có sơ sót, cũng sẽ có lúc suy nghĩ không chu đáo, hay lúc sơ ý không cẩn thận. Cũng chính là thứ gọi là: kế hoạch biến hóa khó lường, người tính không bằng trời tính.
Bởi vì, trên đời này, cái gì cũng có, chỉ không có Thường Thắng Tướng quân. Người sống trên đời, sẽ có lúc phải chịu thua thiệt. Sở dĩ một ít người trong xã hội vô cùng thông minh và giỏi về tính toán, cũng bởi vì họ đã từng phải chịu thiệt thòi, trải qua điều đó, về sau họ từ từ học được sự khôn ngoan, mỗi một lần chịu thua thiệt và thất bại, đều là một lần được sự khó khăn dạy dỗ, cũng sẽ để cho họ càng trờ nên trưởng thành hơn.
Có người nói, phải cảm ơn người đã từng tổn thương đến chúng ta, vì họ đã để chúng ta học cách để trưởng thành.
Nhưng dù sao chúng ta cũng không phải là Thánh mẫu, phải thật lòng cảm ơn người đã từng tổn thương mình, thử hỏi có mấy ai có thể làm được?
Đúng là người đã tổn thương chúng ta khiến cho chúng ta hiểu chuyện và trưởng thành hơn, cái chúng ta cần phải cảm ơn chính là trải qua quá trình bị tổn thương mà chúng ta có thể có kinh nghiệm để thoát khỏi khỏi bóng tối, mà không phải đơn giản chỉ là đi cảm ơn người đã tổn thương đến chúng ta như vậy.
Kinh nghiệm, mãi mãi quan trọng hơn so với chuyện của chính mình.
Nguyễn Bắc Thần và Nguyễn Thiểu Dật cũng không phải là người hào phóng như vậy, tổn thương người của bọn họ, đừng nói đến hai tiếng cảm ơn, bọn họ không chỉnh chết đối phương, cũng coi như là khách khí lắm rồi, chứ nói gì đến cảm ơn. Nhưng tại sao hai người bọn họ vẫn thông minh như vậy? Là bởi vì bọn họ rất rõ ràng, tầm quan trọng của kinh nghiệm, mặc dù vô cùng căm hận người đã làm tổn thương mình, bọn họ cũng sẽ bình tĩnh phân tích quá trình của sự việc bằng lý trí, rút ra kinh nghiệm độc đáo.
Nguyễn Hàn Thành cũng như vậy, nhưng Nguyễn Hàn Thành khi làm việc càng quả quyết hơn những người khác.
Anh kế thừa tính cách tốt của cha của mình là Nguyễn Việt, đối mặt với kẻ địch và sự nguy hiểm tiềm ẩn, tuyệt đối không hề mềm lòng, mỗi một việc mà anh làm, cũng sẽ không để lại bất kỳ mối tai họa nào, nói cách khác, người đối địch với người của anh, nhất định anh sẽ không tiếc thứ gì mà nhổ cỏ tận gốc đối thủ, tránh cho việc mầm mống tai họa được lưu lại đó sẽ núp trong bóng tối chờ thời cơ trả thù mình.
Tính tình khác nhau, đương nhiên thái độ làm việc và phương thức hành động không thể giống nhau.
Khi Giản Trang tỉnh lại, đúng lúc trời chiều đã sập tối, cách thời điểm Triệu Bội Bội xảy ra tai nạn xe cộ, vừa vặn là ba giờ trước.
Sau khi cô tỉnh lại rồi, thân thể cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua là lúc xảy ra tai nạn xe cộ thì tâm lý bị kích thích, thêm vào cảnh máu tanh ở trước mặt đánh vào thị giác khiến cho khí huyết của cô tích tụ, tim đập hỗn loạn, một lúc cũng không tốt lên được, liền ngất đi.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, truyền hai bình glucose thì cô cũng từ từ tỉnh lại.
Sau khi Giản Trang tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy có rất nhiều người đứng trước giường bệnh của mình – Ba Giản và mẹ Giản, anh hai Giản Ninh... Trong lúc này người bên nhà ngoại đều đến đông đủ. Cô vừa tỉnh lại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, phản ứng có chút chậm chạp, đảo mắt nửa vòng nhìn một bên khác của đầu giường, cũng thấy người của nhà họ Nguyễn đứng đầy, hiếm khi ông cụ của nhà họ Nguyễn Nguyễn Việt, Nguyễn Hàn Thành, Nguyễn Bắc Thần, Nguyễn Thiểu Dật đồng thời có mặt cùng một lúc, bình thường có gọi điện thoại cũng không chịu gặp mặt nhau, hôm nay lại đến đầy đủ.
Giản Trang nghĩ như vậy, khuôn mặt có chút tái nhợt lại hiện lên một chút ý cười nhàn nhạt.
Hành động này của cô khiến cho mọi người ở đây kinh ngạc, bởi vì phản ứng đó của nàng nằm ngoài dự liệu của họ.
Sau khi Triệu Bội Bội được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói với người nhà hai bên là do cô chịu kích thích lớn, trong lòng không thể chịu đựng được làm cho hệ hô hấp không thể hoạt động bình thường, hàm lượng oxi trong máu giảm dẫn tới việc bị choáng, mới dẫn đến việc ngất xỉu. Gương mặt còn nghiêm túc nói sau khi bệnh nhân tỉnh lại có khả năng ý thức sẽ dừng lại ờ lúc ngất xìu đó, sau khi tỉnh lại có thể xuất hiện cảm xúc nôn nóng, có lẽ sẽ có một số hành vi mất khống chế, hàm ý sâu xa trong lời nói đó là muốn nhắc bọn họ nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.
Mọi người tập hợp lại trước giường bệnh, trong lòng mỗi người cũng đã suy nghĩ đến dự tính xấu nhất, kết quả... Không nghĩ tới sau khi Giản Trang tỉnh lại, vẻ mặt đầu tiên của cô không phải là thắc mắc, mà là bình tĩnh nhìn xung quanh một vòng, môi đang mím lại bỗng nhiên thả lỏng hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như là đang mỉm cười.
Cô ấy còn cười được sao?
Ai cũng không ngờ được người ngất xỉu khi tận mắt chứng kiến cành tai nạn xe cộ vô cùng thê thảm như vậy, sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là mỉm cười.
Người phản ứng đầu tiên chính là Nguyễn Hàn Thành, anh là chồng trên danh nghĩa của Giản Trang, hợp tình hợp lý mà đứng ở vị trí tốt nhất là sát bên đầu giường của Giản Trang, nhìn thấy Giản Trang tỉnh lại, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cương nghị lập tức giãn ra rất nhiều, giống như là một cây tùng liễu lớn, cả người rất tự nhiên dựa nghiêng về phía Giản Trang một chút, lòng bàn tay mang theo vết chai rõ ràng ở hai tay, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay phải của Giản Trang đang lộ ra ở bên ngoài chăn, giờ phút này giọng nói lạnh lùng cứng rắn đã bớt đi sự lạnh lùng và hà khắc, dịu dàng khác thường, hỏi cô: “Cơ thể của em khá hơn chút nào không? Bị choáng rồi ngất đi, có cảm thấy chỗ nào khó chịu hay không?”
Hành động săn sóc tỉ mỉ của Nguyễn Hàn Thành làm cho mọi người ở chỗ này đều rét lạnh một phen.
Đương nhiên là ba Giản với mẹ Giản đều vô cùng vui mừng, cũng theo đó mà hé miệng nở nụ cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào con gái của mình, chờ Giản Trang trả lời.
Người nhà họ Nguyễn đứng ở một bên khác và Giản Ninh đều có vẻ mặt khác nhau, hai con mắt sáng trong màu nâu của Giản Ninh có chút sâu xa, nửa con ngươi hơi rũ xuống, lông mi dày ở giữa không trung nhẹ nhàng run lên, hình như có vẻ lo lắng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như gương, biểu hiện cũng không rõ ràng.
Ngược lại người nhà họ Nguyễn, Nguyễn Việt rất vui vẻ vì đó là con trai của mình, thấy Nguyễn Hàn Thành thật sự quan tâm đến vợ của mình, ông rất vui mừng, cũng cảm thấy có thể có được cái để bàn giao với người nhà họ Giản, thân thể đứng thẳng lên theo bản năng.
Ngược lại với sự hả hê vui mừng của Nguyễn Việt, trên vẻ mặt dịu dàng của Nguyễn Bắc Thần là ý lạnh như sương rét, trong đôi mắt phượng hẹp dài cũng không có bất kỳ ý cười nào, càng không có chút lo lắng nào, trầm tĩnh không hề lay động, giống như bất kể chuyện gì xảy ra ở trước mặt cũng không thể quấy nhiễu đến anh.
Còn vẻ mặt của Nguyễn Thiểu Dật, sự đau lòng càng dâng thêm.
Đôi mắt đào hoa của anh cũng không thể cười nỗi nữa, đôi mắt sáng lạn biến thành màu sắc ảm đạm, đứng ở nơi cách xa Giản Trang nhất, dùng ánh mắt chứa ý cười xấu xa mà anh hay dùng thường ngày nhìn vào cô, đôi môi mím chặt, cuối cùng cũng không thể làm ra dáng vẻ nói nói cười cười, thỏa thích nở nụ cười phóng đãng như trước kia nữa, khóe môi mím chặt khẽ động, giống như là muốn nói cái gì đó.
Nhưng cuối cùng, ở giây tiếp theo khóe miệng đang kích động lặng yên không tiếng động bình tĩnh lại, ở trong phòng này, trước giường bệnh của Giản Trang, người có quyền lên tiếng nhất, vĩnh viễn cũng không phải là anh.
Người trong phòng, vẻ mặt của mỗi người đều vô cùng phức tạp, Giản Trang vừa mới khôi phục lại thần trí cùng ánh mắt sau khi hôm mê, rất miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy mặt của người xung quanh, còn chưa kịp nhìn kỹ, thì bất thình lình bị Nguyễn Hàn Thành nắm chặt tay làm giật mình, có chút ngây người nhìn anh, cũng không ngờ anh sẽ biểu hiện “ Dịu dàng như nước” với mình ở trước mặt mọi người như vậy!
Chậc chậc, thật là hiếm thấy!
Trước kia đối với sự lấy lòng của cô, anh cũng chưa từng động lòng mà dịu dàng như thế, cô đối xử tốt với anh, anh còn dùng giọng điệu vô cùng ác liệt để nói chuyện với cô, nhất định phải làm ra bộ dạng cay nghiệt không có tình cảm ở trước mặt của cô, như vậy mới cảm thấy không bị mất mặt. Cô biết, anh dùng cách như vậy, là bởi vì trước kia anh luôn treo người mình yêu có tên Tô Vi kia ở bên miệng, bởi vì đã sớm dương dương tự đắc tuyên bố là sẽ không thích cô, cho nên bây giờ động lòng với cô, nên không tiện nói thật.
Cái tên Nguyễn Hàn Thành này, thật là chết vì sĩ diện mà!
Chỉ là sao bây giờ lại không sĩ diện nữa đi? Lập tức trong lòng của Giản Trang suy nghĩ rất nhiều, khuôn mặt không có chút khí huyết nào còn muốn bày ra một nụ cười, kết quả là không hề biết chuyện khẽ cử động khóe môi tái xanh của mình một chút, lộ ra một nụ cười yếu ớt cực kỳ cứng nhắc: "Không phải anh phụ trách dẫn đầu đội ngũ đến Shangrila sao? Sao lại về đây rồi?" Còn muốn mạnh mẽ trêu chọc anh một chút, chế nhạo anh một hồi, kết quả cô vừa mở miệng nói, nghe thấy giọng nói của mình liền giật nảy mình, giọng nói khàn khàn không giống ai, giọng nói mềm mại trẻ trung giống như trong nháy mắt già đi 30 tuổi!
"Đừng vội mở miệng nói chuyện, uống chút nước trước đi." Nguyễn Hàn Thành cũng bị giọng nói của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng vươn tay ra lấy ly nước ở trên tủ phía đầu giường qua, đưa đến bên môi của Giản Trang, lo lắng nói tiếp: "Bác sĩ nói lúc đó em nộ khí công tâm (đau khổ phẫn nộ mà hôn mê), lại bị kinh sợ, hô hấp không đều nên mới té xỉu, nếu như không phải người xung quanh làm sơ cứu cho em, có thể em đã bị ngạt thở mà chết rồi."
"......" Oa, nộ khí công tâm (đau khổ phẫn nộ mà hôn mê), tình tiết trong tiểu thuyết võ hiệp đó! Trong lòng Giản Trang cười thầm, con ngươi màu trà trong vắt như nước nhìn Nguyễn Hàn Thành ở bên cạnh mình, trong mắt thoáng hiện lên ý cười.
Nguyễn Hàn Thành nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt của Giản Trang, vẻ mặt lo lắng lập tức thay đổi, gương mặt tuấn tú lạnh lùng góc cạnh rõ ràng nhìn cô chằm chằm, trầm giọng hỏi: "Em và cô Triệu Bội Bội đó...... Là xảy ra chuyện gì? Không phải muốn tới công trình trên mặt đất à? Sao lại tới cửa hàng Bắc Quốc gặp cô ta chứ? Còn việc xảy ra tai nạn giao thông, nghe nói lúc ấy em cũng có mặt ở hiện trường, lúc đó chuyện xảy ra cách em không tới năm mét, suýt chút nữa đã đụng vào em, cho dù khi đó hai người muốn nói chuyện, cũng không cần đứng ở trên đường cái chứ. Hơn nữa, tài xế lái xe kia đã bị bắt, là vì say rượu mà lái xe, uống rượu vượt quá giới hạn cho phép, dẫn đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Điều tra lúc đầu và khẩu cung đều nói như vậy, cụ thể còn phải xem bước thẩm tra sau đã." Lúc anh nói lời này, trong giọng có ba phần hỏi thăm, hai phần không vui, và năm phần nghi ngờ.
Anh không ngốc như thế, mấy chuyện giết người trên đường như vậy anh cũng biết một ít, chỉ là không có cách nào moi ra lời nói thật ngay ngày đầu tiên, nhưng cuối cùng chuyện có đơn giản chỉ là do say rượu lái xe như vậy hay không, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa, thì có thể ra kết luận. Bởi vì...... Muốn có được chứng cứ xác thực, nhất định phải áp dụng thủ đoạn đặc biệt.
Trên thế giới này, không có bất kỳ một ai ở sở cảnh sát lấy được bằng chứng để ghi lại, mà không dùng tới tra hỏi bức cung. Chỉ có ra tay, mới lấy được sự thật.
Mà những chuyện này, anh không cần thiết phài để cho Giản Trang biết.
Nhưng đương nhiên Giản Trang gặp phải chuyện như vậy, mặc dù chưa xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn nghĩ lại mà sợ.
Người lái xe đã say rượu rồi, còn đi hết tốc độ, sau khi xe tông vào người khác, tính cả tốc độ, trọng lực và quán tính, thì có thể trực tiếp dẫn đến tử vong ngay lập tức, là một vụ tai nạn giao thông vô cùng đáng sợ. Chiếc xe kia đụng vào Triệu Bội Bội, nơi xảy ra tai nạn phát hiện máu me đầy đất, mui xe hoàn toàn bị hỏng, thảm trạng ở hiện trường vô cùng rợn người, chỉ cần nhìn thấy cái xe bị hỏng kia một chút, thì Nguyễn Hàn Thành đã lạnh cả sống lưng! Tốc độ như vậy, rõ ràng là..... là tốc độ có thể đâm chết người!
"Người phụ nữ đứng chung một chỗ với em bây giờ thế nào rồi, chính là Triệu Bội Bội đó!"
Vừa nghe đến tên của Triệu Bội Bội, trong đầu của Giản Trang lập tức hiện ra cảnh tai nạn xe cộ kinh người vô cùng thê thảm lúc trưa! Triệu Bội Bội chính là bị xe con lao tới hất văng ra ngoài! Thân hình mập mạp to lớn của Triệu Bội Bội như vậy, lại giống như một tờ giấy mỏng bay xa khoảng mười mét sau đó rơi xuống đất… Bây giờ cô ấy sao rồi? “ Bây giờ cách thời gian xảy ra tai nạn xe cộ là bao lâu vậy?”
"Khoảng 5 giờ trước. Người phụ nữ kia được đưa vào cùng lúc với em..... Nửa tiếng trước mới vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bởi vì được đưa vào kịp thời, lúc va chạm lúc rơi xuống đất cũng không có tổn thương đến vị trí trí mạng, cho nên tính mạng tạm thời được bảo vệ, nhưng mà lúc rơi xuống đất cột sống bị gãy nát, phần lưng là phần phải chịu trọng lực lớn nhất, xem như là phẫu thuật thành công có thể khôi phục, nhưng cũng không tránh được việc phải ngồi trên xe lăn, hầu như xương sống của cô ấy đã bị gãy rồi, khôi phục sau phẫu thuật, khỏe lại là điều bình thường, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cô ấy ngồi dậy, nếu như muốn đi lại giống như người bình thường...... Đời này cũng không có khả năng. Còn về phần đứa bé kia...... Đứa bé trong bụng của cô ấy đã hình thành...... Lại bị đụng đến gãy nát xương sống, theo như bác sĩ nói, lúc lấy đứa trẻ từ trong tử cung của người mẹ ra, đã chết rồi. Đó là một bé trai có bộ phận cơ thể phát triển rất bình thường, thật sự tiếc cho đứa bé kia."
------ lời ngoài mặt ------
Đọc đến đây, có lẽ các bạn đã hiểu rõ ràng một số chuyện nào đó....... Chị gái của Triệu Bội Bội cũng không phải người hiền lành gì, mua chuộc bác sĩ...... Rõ ràng đứa trẻ kia là con trai, lại ly miêu hoán thái tử, nói là một bé gái chưa phát triển hoàn toàn......