Thanh âm của người kia cất cao mười mấy độ, giọng nói bén nhọn run rẩy gào thét về phía phòng khách.
Giọng nói chói tai giống như một thanh kiếm sắc bén hung ác xé rách không khí, phá tan sự yên tĩnh của căn phòng, mang theo cơn giận dữ từ đại sảnh đánh thẳng vào phòng khách.
Cả tòa nhà 900 mét vuông vang vọng tiếng gào thét, toàn bộ căn phòng hoa lệ dường như cũng run rẩy theo bầu không khí.
Nữ quản gia đứng bên cạnh bàn trà bất ngờ bị tiếng thét chói tai này làm giật mình, cơ thể mất khống chế run lên một cái, khó hiểu nhìn về phía cầu thang bên kia đại sảnh. Kết quả nhìn thấy thiếu phu nhân mặc quần áo rộng thùng thình của bà bầu, ưỡn bụng tức giận đùng đùng nhìn bà ta chằm chằm, mở miệng nói: "Nhìn cái gì vậy! Bà không nghe thấy lời tôi nói sao? Còn chưa có già mà lỗ tai đã điếc rồi hả? Cô ta vào đây bằng cách nào? Bà ăn của ai cầm tiền của ai? Ai cho bà đưa người phụ nữ này vào đây?"
"Thiếu phu nhân, là như như thế này, là cho phép. . . . . ." Trên gương mặt nữ quản gia vẫn còn vẻ khó hiểu, vội vàng cúi người khom lưng chào người đối diện, lo lắng giải thích.
Nhưng vừa mới nói ra được một nửa, câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng đã bị người kia cáu kỉnh cắt đứt: "Không cần giải thích, nói nói nhảm nhiều như vậy có ích lợi gì, bà lập tức đưa người phụ nữ này ra khỏi nhà tôi!"
"Việc này không được, đây là ——"
"Là cái gì! Lời của tôi cũng không nghe phải không? Quản gia Giang, đừng quên là ai đã đưa bà vào đây cho bà cơm ăn đấy! Mau đuổi người phụ nữ này ra khỏi nhà tôi, ngay lập tức!" Đứng ở cửa cầu thang Triệu Bội Bội một lần nữa thô bạo cắt đứt lời nói của quản gia, chỉ vào Giản Trang đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, tay còn đang cầm nước trái cây dương dương tự đắc giơ lên uống, hung dữ ra lệnh: "Nếu không đuổi người phụ này đi, bà cũng không cần làm công việc này nữa!"
"Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Bên này, Triệu Bội Bội ngang ngược vừa dứt lời, từ trong hành lang đại sảnh phía đông truyền đến một tiếng quở nhẹ không vui. Giọng nói truyền tới nghe có chút lớn tuổi, là một giọng nói chói tai nhưng lại mang một chút khàn khàn của phụ nữ. Giọng nói này cũng cực kỳ khó nghe, giống như là âm thanh của kim loại sắc bén cào qua giấy ráp.
Sau khi bên kia truyền đến giọng nói của một bà lão, bên này Triệu Bội bội đang vô cùng tức giận xù lông xù cánh nhất thời giảm xuống còn một nửa, vẻ dữ tợn trên gương mặt nhanh chóng thay đổi, giống như đeo một chiếc mặt nạ, nhanh chóng chuyển thành dáng vẻ hòa nhã hiền lành, giọng nói thoáng hòa hoãn đi một chút, thanh âm chói tai cũng thấp xuống, không lạnh không nóng kêu lên một câu: "Ôi mẹ, ngài mới từ Tướng phòng* ra sao?"
*Tướng phòng: Phòng chơi mạt chược
Hành lang bên kia vang lên tiếng bước chân, một thân hình thấp lùn, mỡ chất đống quanh bụng, bà lão có vóc người béo phệ từ trong hành lang đi ra, đứng bên cạnh góc tường trong đại sảnh, lấy tay vuốt lại tóc mai lộn xộn, giọng nói còn mang theo một chút tức giận, bất mãn nói: "Bội Bội à, tiệc sinh nhật đang tốt đẹp, sao lại ầm ỹ lên như vậy? Vừa rồi là muốn ai cút ra ngoài? Quản gia đã làm sai điều gì sao?"
Nhìn dáng dấp bà lão ít nhất cũng đã 50 tuổi, vẫn còn mặc sơ mi cổ tròn tay dài kiểu Hàn Quốc vô cùng mốt, kiểu dáng và màu sắc cũng không hề cổ hủ, trang phục của người Hàn Quốc vốn mang mầu sắc tươi sáng, chỗ cổ áo có cài một chiếc châm hình hoa hồng màu vàng óng, trên mái đầu đen nhánh một cọng tóc trắng cũng không có, hai bên thái dương cũng không có lấy một cọng tóc trắng, xem ra bà ấy đã hấp dầu nhuộm tóc thành màu đen. Trên mi mắt của bà lão còn thoa một lớp phấn màu xanh nhạt, một thân quý phụ so với thời gian đầu mới tới thành phố khác biệt một trời một vực.
Triệu Bội Bội tà nghễ liếc nhìn Tạ Quế Cầm đứng ở đối diện, mặc dù bà lão này là mẹ ruột Hứa Kiến Nghiệp, nhưng trên mặt cô ta không hề có một chút tình cảm kính yêu nào, khuôn mặt mềm mại nghiêm nghị, thái độ lạnh nhạt đối với Tạ Quế Cầm, không mặn không nhạt nói: "Mẹ à nơi này không có chuyện của ngài, chỉ là một chút chuyện riêng của con thôi, sẽ nhanh chóng xử lý tốt, ngài không cần lo lắng. Mẹ có thể ra vườn hoa ngồi một chút, uống ly trà ăn điểm tâm sáng, sau đó hẹn mấy người bạn cũ tới đây bồi ngài cùng nhau đánh mạt chược. Về phần ở đây xảy ra chuyện gì, mẹ cũng không cần hỏi tới đâu." Cô ta không giống với Lý Vận, thân phận của cô ta không hề thua kém Hứa Kiến Nghiệp, cô ta không có bản lĩnh hay bối cảnh lớn gì, nhưng lại có một người chị gái diện mạo xinh đẹp đầu óc xuất chúng, làm chủ tịch một công ty đại chúng. Có chị gái là chỗ dựa, cô ta không hề sợ bà lão này!
Lúc Hứa Kiến nghiệp cưới cô ta, bà lão này sảng khoái đồng ý như vậy, không đơn giản chỉ vì cô ta mang thai đứa bé của Hứa Kiến Nghiệp, mà còn do bối cảnh gia đình của cô ta rất tốt, có một người chị gái làm kinh doanh. Mẹ ruột Hứa Kiến Nghiệp cũng là một người phụ nữ giỏi tính toán, không tiền không thế, sinh ra ở nông thôn không có con cháu như Lý Vận, so với một cô gái xinh đẹp kiều diễm, lại đang mang thai có thể giúp đỡ về mặt sự nghiệp cho Hứa Kiến Nghiệp như cô ta, đương nhiên là lựa chọn cô ta sẽ càng có lợi, xem như là lựa chọn sáng suốt. Cho dù Tạ Quế Cầm biết rõ cô ta quyến rũ con trai mình, là người thứ ba phá hoại gia đình người khác, cũng sẽ đứng về phía cô ta.
Lúc trước đây cũng chính là lý do cô ta cố tình vác bụng bầu tới cửa khiêu khích Lý Vận, bà ta đã sẵn sàng đứng trước mặt che chở cho cô ta.
Triệu Bội Bội nở một nụ cười lạnh nhạt, sau khi hờ hững nói với mẹ chồng xong, một lần nữa xoay người nhìn về phía phòng khách, ra lệnh cho quản gia: "Mau ném người phụ đang ngồi trên ghế sa lon kia ra ngoài, bà tốt nhất không nên để tôi nói tới lần thứ ba, nếu không bà ngay lập tức cút đi cho tôi, tiền lương tháng này một phân tiền cũng đừng mong nhận được! Tôi không có nói đùa đâu, nếu bà còn muốn cho con trai mình học đại học, nhanh chóng làm đi!"
"Đang là giữa trưa em ở đây ầm ỹ cái gì?" Khi Triệu Bội Bội đang kéo cao âm cuối cùng thì trong phòng tắm phía sau phòng khách truyền đến tiếng nói, rốt cuộc nam chủ nhân chân chính của biệt thự đã mở cửa từ trong phòng tắm bước ra ngoài.
Hứa Kiến Nghiệp mặc quần áo lịch sự nhàn nhã bước mấy bước đi tới giữa phòng khách, dưới chân hắn đeo một đôi giày da cá sấu màu đen, bên dưới mặc một chiếc quần tây màu nâu sẫm, trên người mặc áo sơ mi màu hồng nhạt. Áo sơ mi chỉ cài mấy nút, cổ áo lật ra bên ngoài, lộ ra hầu kết trên cổ và một vùng da thịt màu lúa mạch bên dưới cổ hắn. Hôm nay hắn mặc quần áo rất thoải mái, không còn dáng vẻ của một Tổng giám đốc nắm trong tay quyền sinh quyền sát, vừa khéo lộ ra cơ bắp khiến hắn tăng thêm mấy phần hấp dẫn. Hắn là một người đàn ông đẹp trai, đặc biệt là mang dáng vẻ bình dị gần gũi, lại càng toát ra vẻ hấp dẫn của một quý ông.
Sau khi hắn đi tới phòng khách, quản gia Giang lập tức lui qua một bên.
Hắn đứng trong phòng khách, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Giản Trang đang ngồi trên ghế sa lon.
Giản Trang vừa thấy ánh mắt của hắn quăng tới lập tức đứng lên, nghiêng người chào hỏi Hứa Kiến Nghiệp: "Anh Hứa, tôi đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật ngài, quà tặng tôi đã chuẩn bị xong, đang để trong túi xách. Tôi đã chuẩn bị hai phần quà tặng, một phần là cho ngài, phần còn lại cho em bé chưa ra đời. Không ngờ hôm nay tôi đến đây lại khiến cho phu nhân của ngài không vui như vậy, thật xin lỗi, quà tặng để lại đây, bây giờ tôi lập tức đi ngay."
Hứa Kiến Nghiệp vừa xuất hiện, cô lập tức nói ra mục đích đến đây, mới vừa rồi dáng vẻ dù núi thái sơn có đổ cũng không đổi, trong nháy mắt gương mặt lạnh nhạt đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hèn mọn không biết làm sao, khom lưng, giọng nói ngắt quãng yếu ớt, giống như đã gây ra một chuyện lớn, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Cô nói cái gì vậy? Chuyện này căn bản không hề liên quan tới cô. Lần này là do tôi không thu xếp tốt, mấy ngày trước nhờ có đề nghị của cô, mới có thể kịp thời nộp bản vẽ của công trình lên. Do tôi một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế, nhiều đêm làm thêm giờ, đến nỗi đầu óc mơ hồ, quên không nói với vợ tôi một câu khiến cô phải tới đây, thật xin lỗi, lần này là lỗi do tôi không xử lý tốt chuyện này, người nên nói xin lỗi phải là tôi mới đúng." Hứa Kiến Nghiệp vừa nhìn thấy Giản Trang uất ức như vậy, vội vàng đi tới trước mặt Giản Trang, cầm hai cánh tay của cô đỡ cô đứng thẳng lên, lông mày đẹp như ngọn núi giương lên, vẻ mặt hổ thẹn, thành khẩn nói xin lỗi: "Cô không cần tức giận, cũng không cần đi, là tôi mời cô tới đây, sáng nay khi tôi gọi điện cho cô, còn nói sẽ đón tiếp cô. Nhưng cô vừa tới, đã để cho cô bị đối xử như thế này, quả thực là do tôi làm không tốt. Buổi sáng vội vàng tham gia lễ khởi động, buổi chiều chạy về chuẩn bị bánh sinh nhật. . . . . . Mong cô bỏ qua cho, tôi thay vợ tôi nhận lỗi với cô. Như vậy được không, cô có thể ở lại đây không?"
"Nhưng. . . . . . Phu nhân của ngài hình như không vui, tôi nghĩ cô ấy cũng sẽ không đồng ý." Tuy sống lưng của Giản Trang đã đứng thẳng, nhưng đầu vẫn cúi gằm không ngẩng đầu nhìn lên.
"Điểm này cô yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt. Cô là bạn bè của tôi tới nhà chúc mừng sinh nhật tôi, chẳng lẽ tôi có thể để cho cô bị người khác đuổi ra ngoài? Cô phải biết, đây là nhà tôi." Lời hắn nói vững vàng, ngụ ý là, nơi này là nhà hắn, do hắn làm chủ.
Nhỏ giọng nói với Giản Trang xong, Hứa Kiến Nghiệp quay đầu, ánh mắt không vui trực tiếp phóng ra tứ phía, lạnh lùng quét đến người Triệu Bội Bội, chất vấn cô ta: "Em làm cái gì vậy, em không nhìn ra cô ấy là khách anh mời tới sao? Là anh dặn dò quản gia Giang tiếp đón cô ấy, có vấn đề gì em trực tiếp tới tìm anh là được, không nên hơi một tí là giở tính nhỏ nhen ra, chất vấn cái này, chất vấn cái kia, khiến cả nhà gà bay chó sủa. Nhìn xem vừa rồi em làm loạn lên như vậy, còn ra cái thể thống gì (cái này là mình chém )! Hôm nay, cô Giản là khách anh mời tới, vừa rồi em thất lễ với người ta, tự mình tới nói xin lỗi với cô Giản đi."
". . . . . ." Đứng ở bên đó gương mặt Triệu Bội Bội trở nên cứng đờ, hiển nhiên không ngờ Hứa Kiến nghiệp sẽ nói với mình như vậy, trước kia hắn chưa bao giờ có dáng vẻ này, tháng thứ nhất sau khi kết hôn, hắn rất nuông chiều cô ta, mặc kệ cô ta nói gì cũng đều nghe theo. . . . . . Dù là thỉnh thoảng cãi nhau với mẹ chồng, khiến cho gia đình ầm ỹ không vui, Hứa Kiến Nghiệp cũng chưa bao giờ nặng lời với cô ta, nhưng hôm nay. . . . . . Chỉ vì một nhân viên nhỏ, vì một người ngoài mới quen biết không lâu, hắn cứ như vậy nghiêm nghị trách mắng cô ta!? Còn cho rằng cô ta đang giở tính tình nhỏ nhen, lại còn. . . . . . Còn bắt cô ta nói xin lỗi với Giản Trang.
Xin lỗi Giản Trang?
Hừ, không bao giờ!
Triệu Bội Bội nện gót dày xuống nền nhà bước từng bước một về phía trước, nhìn thẳng Hứa Kiến Nghiệp, ánh sáng trong con ngươi đột nhiên sáng hơn rất nhiều, từ đáy mắt toát ra ngọn lửa phẫn hận bừng bừng. Cô ta không chịu yếu thế nói: "Tại sao em phải xin lỗi cô ta? Cho dù phải nói xin lỗi, thì cũng phải là cô ta nói xin lỗi em! Ông xã, anh đừng quên, khi em đến phòng họp tìm anh, người phụ nữ này đã nói chuyện với em như thế nào. Cô ta không hề có một chút tôn trọng nào đối với em... tại sao em phải nể mặt cô ta? Còn nữa, từ khi nào mà hai người đã bàn bạc xong với nhau? Cô ta tới nhà chúng ta, em là vợ của anh tại sao lại không biết chuyện này? Đến quản gia cũng biết vậy mà em lại không biết, anh đang cố ý gạt em sao? Từ lúc nào mà quan hệ của anh và cô ta đã tốt đến mức này? Sinh nhật của anh cũng muốn mời cô ta tới đây, quan hệ của các người xem ra rất hòa hợp!"
Triệu Bội Bội nói lời này, đã không còn đơn thuần chỉ là chuyện cãi nhau giữa Giản Trang và cô ta, mà là âm dương quái khí mỉa mai mối quan hệ này.
Hứa Kiến Nghiệp đối với cảm xúc không yên sau khi mang thai của Triệu Bội Bội nhẫn nại đã lâu, nay đột nhiên nghe thấy Triệu Bội Bội hoài nghi mình như vậy, khuôn mặt anh tuấn lập tức căng thẳng, đường cong trên gương mặt căng cứng giống như lõi thép, ngữ điệu nói chuyện còn nghiêm khắc hơn hồi nãy: "Em lại suy nghĩ lung tung rồi? Em có biết tại sao Giản Trang lại muốn tới đây không? Bởi vì lần đó ở trong phòng hội nghị cãi vã với em cô ấy cảm thấy vô cùng áy náy, muốn nhân dịp này tự mình tới cửa hỏi thăm tạ lỗi với em, sinh nhật lần này là anh mời cô ấy tới đây để chúc mừng thì thế nào? Nếu cô ấy trực tiếp vào nhà, nếu không phải thời điểm thích hợp, có phải em sẽ cho rằng cô ấy đặc biệt đến tìm em khiêu khích đúng không? Em nên thay đổi cái tật xấu hay tùy tiện chỉ trích, hoài nghi người khác đi? Bác sĩ nói phụ nữ trong lúc thai mang thai, cảm xúc thay đổi hay nổi giận nóng nảy, thật là một chút cũng không nói sai. So với lúc trước em bây giờ thay đổi quá nhiều!"
"Em. . . . . . Ý của anh là hiện tại em nói những lời này, em la hét với cô ta là bởi vì em đang mắc “Tổng hợp những triệu chứng của phụ nữ có thai” rồi hả?" Gương mặt trắng noãn của Triệu Bội Bội tức giận đến phát run, gương mặt lạnh lẽo nhìn Hứa Kiến Nghiệp, lại nhìn về phía Giản Trang đang cúi đầu không nói đứng bên cạnh hắn, tức giận ở trong lòng càng tăng lên, âm thầm nguyền rủa dáng vẻ uất ức nhún nhường hiện tại của Giản Trang, giả bộ cái gì mà giả bộ, không phải vừa rồi còn bình tĩnh như thường ngồi ở trên ghế sa lon uống nước trái cây sao? Thế nào mà khi Hứa Kiến Nghiệp vừa mới đi ra là lập tức con mẹ nó đã đổi sắc mặt rồi hả ? "Được, dù hiện tại bởi vì em mang thai nên cảm xúc không ổn định, rất dễ nóng nảy mất khống chế, nhưng anh cũng đừng quên, em đang mang thai con của anh. Chớ quên, là ai đã ra sức ở trên người em cố gắng như vậy, mới xuất hiện đứa bé này! Nếu không phải là anh, em cũng sẽ không mang thai!" Triệu Bội Bội biết Giản Trang không phải hiền lành gì, sáng suốt thu tay lại không hỏi tới quan hệ của hai người, nhưng trong lòng vẫn còn tức giận, một bụng lửa giận phát tiết không ra ở trong ngực cô ta phun trào khắp nơi, cô hết sức khống chế mình, nhưng cũng không lấy lại được dáng vẻ mềm mại hờn dỗi như ngày thường, lời nói ra không có nửa phần nũng nịu, giọng điệu lạnh thấu xương giống như gió bắc.
"Tốt lắm tốt lắm, vợ chồng hai người các ngươi, hôm nay chưa nói hai câu là đã cãi nhau? Cũng đừng quên, hôm nay là sinh nhật Kiến Nghiệp, là một ngày nên vui mừng." Tạ Quế Cầm đứng ở bên kia đại sảnh không nhìn nổi, khi thấy con trai mình bị người phụ nữ khác chèn ép, nhưng cũng không thể khiến Triệu Bội Bội tiếp tục tức giận, chọc tức cháu trai trong bụng, nếu không phải là Triệu Bội Bội đang có thai, bà ta đã sớm xông tới giúp đỡ con trai mình nói chuyện, nhưng bây giờ Triệu Bội Bội đang trong bụng giọt máu của nhà họ Hứa, đương nhiên là phải tươi cười với Triệu Bội Bội, thuận theo lời con dâu nói: "Bội Bội à, con bỏ qua đi, không nên tức giận Kiến Nghiệp, đàn ông mà, sao có thể thể hiểu được tâm trạng của người mẹ, thời gian khi phụ nữ mang thai, tính tình sẽ thay đổi, ngay cả khẩu vị cũng lập tức thay đổi theo." Tạ Quế Cầm vội vàng đi tới đứng bên cạnh Triệu Bội Bội, trên khuôn mặt già nua từ từ nổi lên nếp nhăn nở một nụ cười nịnh hót, lấy lòng Triệu Bội Bội :"Bây giờ nể mặt mẹ, đừng so đo với Kiến Nghiệp, phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng, cũng đã 6 tháng rồi, đứa nhỏ trong bụng đã thành hình, lời nói tức giận lúc này, cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng. Chuyện quả thật là do Kiến Nghiệp làm không tốt, mẹ thay con dạy nó!"
Nói xong, còn thật sự đi qua người Triệu Bội Bội, tới trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, sầm mặt giả bộ tức giận, cau mày trực tiếp trách mắng con trai mình: "Hôm nay con muốn mời ai đến nhà này, cũng phải bàn bạc trước với Bội Bội, con nói con muốn làm một người cha, đạo lý này con còn không hiểu sao? Nhìn chuyện con gây ra xem, gây hiểu lầm ầm ỹ, nếu con mời bạn bè về nhà làm khách ít nhất cũng phải nói với Bội Bội một tiếng mới được, sao có thể tự mình làm chủ đây? Chuyện này thật sự là do con không đúng."
"Mẹ, con biết rồi, mấy ngày trước vì công trình bận rộn, con thật sự rất bận, nên quên mất chuyện này. Vốn là sáng nay cũng muốn nói với Bội Bội một tiếng , nhưng mà thư ký nói còn một hành trình, con thấy thời gian không đủ, nên trực tiếp lái xe đến công ty. Tất cả sự tình đều là lỗi của con, là trách nhiệm của con, không nên trách cô Giản, cũng không phải là lỗi của Bội Bội, vấn đề là do con. Con thừa nhận sai lầm." Sau khi Hứa Kiến Nghiệp nhìn thấy mẹ nháy mắt ra hiệu cho mình, cụp mắt xuống, giả bộ thỏa hiệp nhường nhịn, thừa nhận sai lầm.
Sau đó đi tới bên cạnh Triệu Bội Bội, cúi đầu đến bên tai cô ta nhỏ giọng nói mấy câu mờ ám, lúc này thái độ của Triệu Bội Bội mới hòa hoãn một chút, lát sau lại nở một nụ cười, trách yêu một câu: "Nhìn anh xem, hơn nữa em cũng không phải là loại phụ nữ không có sức quyến rũ, em có lòng tin có thể coi chừng anh. Nhưng mà anh nói hay lắm, chờ em sinh đứa bé ra, anh sẽ cho em vào làm ở công ty của anh chứ!"
Dứt lời, đứng bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp một lúc lâu, cô ta mới lười biếng nện bước nhỏ đi tới trước mặt Giản Trang, nâng cánh tay ngọc lên, cách lớp quần áo khẽ vuốt ve bụng mình, giọng nói không mặn không nhạt từ trong miệng phun ra: "Nhìn cô vì con trai của tôi mà mua quà tặng, đặc biệt đến xin lỗi, chuyện lúc trước cãi nhau coi như xong, tôi sẽ không so đo nữa. Nếu không ngại, mời ở lại ăn bữa cơm nhạt, đợi lát nữa chị gái của tôi cũng tới, sinh nhật nhiều người náo nhiệt mới thú vị. Chỉ là cô Giản. . . . . ." Cô nói hơi chậm lại, đột nhiên đè thấp giọng nói, dùng âm lượng nhỏ gần như nghe không được, hung ác nói với Giản Trang: "Tôi mặc kệ cô và con tiện nhân Lý Vận kia có quan hệ như thế nào, nhưng mà Giản Trang tôi cảnh cáo cô, chớ không biết xấu hổ tới giành chồng của người khác, biết không? Chỉ mình cô mà cũng muốn bắt trước bám vào đàn ông sao? Hừ, cô nên tiết kiệm sức lực đi, cô nghĩ cô có thể tính kế tôi sao. Luận đạo hạnh, cô là cái thá gì? Ngay cả một phần của tôi cô cũng không bằng. Cho nên —— chủ ý của cô là đánh vào chồng tôi!"