Edit: Song Tử
"Tổng giám đốc Mạnh, đây là hợp đồng do công ty chúng tôi và luật sư Quý Phương Hòa cùng của soạn thảo, anh xem trước một chút. Nếu có chỗ nào không thích hợp, chúng ta có thể bàn lại."
Tất cả mọi người đều có vị trí và cương vị riêng của mỗi người, Nguyễn Thiếu Dật ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, mở to đôi mắt hoa đào rực rỡ, ánh mắt thành khẩn nhìn Hứa Kiến Nghiệp, miệng hàm chứa ý cười yếu ớt nói, vừa lấy tay ra hiệu cho Giản Trang đang ngồi bên cạnh.
Giản Trang hiểu ý lấy hợp đồng đã được chuẩn bị tốt từ trong cặp ra , đưa tới trong tay Thẩm Phương .
Thẩm Phương nhận hợp đồng cúi mắt xem xét, thản nhiên nhìn lướt qua hợp đồng trên tay, sau đó cúi người nhẹ nhàng đặt hợp đồng lên bàn trước mặt Hứu Kiến Nghiệp.
Hứa Kiến Nghiệp nhếch khóe môi, nở một nụ cười ôn hòa với Nguyễn Thiếu Dật, sau đó cầm hợp đồng lên nghiêm túc xem.
Mười phút sau. . . . . .
Sau khi Hứa Kiến Nghiệp chăm chú xem xét chi tiết các điều khoản trong hợp đồng, muốn mời Nguyễn Thiếu Dật đến tham dự hội nghị bên cạnh phòng nghỉ ngơi nói chuyện.
Không cần Hứa Kiến Nghiệp dặn dò, Thẩm Phương hiểu chuyện lập tức rời khỏi phòng họp, vì hai người chuẩn bị nước trà. Trước khi ra khỏi phòng họp, vẫn không quên nghiêng đầu hỏi Giản Trang muốn uống gì.
"Nước lọc là được." Giản Trang đang dọn dẹp mặt bàn vội vàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng trả lời.
Thẩm Phương đứng ở trước cửa gật đầu đi ra ngoài, cô cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục sửa sang lại các tài liệu đang rải rác trên mặt bàn.
Trong lúc cô đang cầm túi văn kiện sắp xếp lại các loại giấy tờ, bỗng nhiên một cây bút chì màu trắng bên trong bọc nghịch ngợm lăn ra ngoài, kêu lộc cộc xuôi theo mặt bàn lăn lông lốc vài vòng, đã lăn đến chính giữa bàn hội nghị, không đợi Giản Trang đưa tay nhặt, bút chì "Pằng" một cái rơi vào trong thùng rác bên dưới gầm bàn .
Giản Trang đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh thùng rác, khi đưa tay nhặt bút , ánh mắt lướt qua một cái, liền nhìn thấy cây bút đang yên lặng nằm bên cạnh một số bức ảnh màu đỏ, bên dưới tấm ảnh còn có mấy tờ giấy tràn ngập chữ.
Trong khi nhặt cây bút xuất phát từ tò mò, cô thuận tay lấy ra vài tấm hình cùng với mấy tờ giấy tràn ngập chữ, đặt ở trong lòng bàn tay đọc kỹ càng tỉ mỉ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, gương mặt của Giản Trang càng ngày càng trắng bệch.
Khuôn mặt thanh tú của cô dường như đột nhiên bị bao phủ một tầng sương lạnh, một tấc lại một tấc lạnh lẽo, những đường nét mềm mại trên khuôn mặt cũng dần dần cứng ngắc, bên ngoài gương mặt nhu hòa giống như đao khắc kiên cường!
Khi nhìn thấy những dòng chữ kia hô hấp của cô lập tức trở lên dồn dập.
Đến khi cô chuyển ánh mắt nhìn đến mấy tấm ảnh đang nắm trong tay, hơi thở rối loạn đột nhiên chậm lại, lồng ngực phập phồng dữ dội cũng dừng lại một chút.
Cũng trong khoảnh khắc đó, đồng tử trong đôi mắt cô đột nhiên phóng đại, chỗ sâu trong đồng tử phản chiếu hình ảnh trong tấm hình —— một người phụ nữ mặc đồng phục bệnh nhân, hai mắt mở to rỉ máu, đầu nghiêng sang một bên máu thịt be bét nằm trên mặt đất lên!
Mà người phụ nữ trong tấm ảnh không phải là ai khác, chính là Lý Vận! Nói đúng hơn là sau khi xảy ra vụ án giết người, Lý Vận đã ngã chết !
Đúng, chính là cô!
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, không chỉ hơi thở của cô dừng lại ngay cả đôi môi cũng run rẩy theo.
Sức lực trên người cô dường như đã bị ai đó rút hết, ngay cả mấy tấm ảnh cũng không nắm được. Ngón tay mất hết sức lực, toàn bộ ảnh chụp ào một cái rơi trên mặt đất.
Không có ai có thể tưởng tượng được, tận mắt nhìn thấy bản thân sau khi chết thảm sẽ có cảm giác gì .
Kinh hoàng, luống cuống, sợ hãi. . . . . . Rất nhiều cảm xúc đồng loạt xông lên, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Sau khi sống lại cô luôn muốn trốn tránh tất cả các tin tức đưa tin về những vụ án nhảy lầu. Bởi vì cô sợ nhìn thấy hình dáng khi ngã chết của mình, sợ nhìn thấy mình một thân máu tươi, óc rơi ra, khuôn mặt không còn nguyên vẹn!
Nhưng mà, càng sợ điều gì thì sẽ càng gặp điều đó! Mấy tờ giấy này, chính là báo cáo về cái chết của cô. Phía trên ghi Cục công an, Viện Kiểm Sát và Toà án liên kết điều tra nguyên nhân tử vong của cô, nguyên nhân là tinh thần thất thường dẫn đến tự sát.
Hình chụp ngày hôm đó, là đêm vụ án xảy ra.
Phía sau còn có vài báo cáo khám nghiệm tử thi của cô!
Đó từng là cơ thể của cô, cũng từng là cuộc sống của của cô! Bây giờ cô đang tận mắt nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi của mình, giống như trở lại vào đêm đó bị người ta đẩy từ trên tầng thượng xuống !
Trong đầu đang hiện lên hình ảnh của đêm đó,nhanh chóng tái hiện ngay trước mắt tất cả quá trình giống như phần mở đầu của một bộ phim điện ảnh.
Thậm chí cô đã bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát, không thể kiềm chế được tay chân, một trận lại một trận run rẩy.
"Giản Trang, Giản Trang! Cô làm sao vậy!"
Ngay khi ý thức của cô sắp sụp đổ, cơ thể của cô đột nhiên bị một người lắc lắc, một giọng nói trầm thấp vô cùng lo lắng truyền vào trong tai, đưa ý thức của cô từ sâu trong hồi ức thoát ra ngoài.
Cô kinh ngạc, sau đó lấy lại tinh thần, từ từ giương mắt lên nhìn người trước mặt : "Nguyễn Thiếu Dật. . . . . ." Cô theo bản năng thì thầm tên của người đó, giọng nói yếu ớt ngay cả chính cô cũng không cảm giác được độ rung của âm thanh.
Nguyễn Thiếu Dật khẩn trương nhìn cô, bàn tay nắm trên bả vai cô không dám bỏ ra, chỉ sợ cô lại run rẩy, "Giản Trang! Cô làm sao vậy, cô bị mất hồn? !"
"Tôi. . . . . ." Cô do dự một chút, suy nghĩ nên giải thích như thế nào .
" Đang bình thường, làm sao lại biến thành bộ dạng này rồi hả ?" Nguyễn Thiếu Dật nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô,quan sát nét mặt của cô, trầm giọng hỏi;"Có phải cơ thể của cô không thoải mái không? Cô nếu không thoải mái phải nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện, nhưng mà cô đừng như vậy làm tôi sợ ."
"Không có. . . . . . Không có gì." Qua một hồi lâu, cô mới tìm lại giọng nói của mình, nhẹ nhàng đẩy tay anh ta ra, cố gắng kéo khóe miệng bật cười, "Tôi đang chọc anh đó! Tôi làm sao có thể có chuyện gì chứ."
"Trêu chọc tôi sao?" Nguyễn Thiếu Dật sững sờ, kinh ngạc hỏi ngược lại.
" Ừ, đùa giỡn anh một chút cho vui thôi. Anh nghĩ xem, tôi có thể có chuyện gì a." Giản Trang đã hoàn toàn ổn định lại cảm xúc, hai tay mở ra, vô lại nói, "Thế nào, không được sao...? Nhìn anh anh hoảng sợ kìa."
". . . . . ." Nguyễn Thiếu Dật không nói nữa, hai mắt chăm chú sáng như đuốc nhìn Giản Trang, một lát sau, ánh mắt nhìn xuống dưới chân của Giản Trang , chú ý tới mấy tấm hình rải rác đầy đất .
Nhìn thoáng qua, tầm mắt của anh ta lập tức dời đi, ánh mắt một lần nữa trở lại trên gương mặt Giản Trang , bên trong đôi mắt hoa đào rực rỡ yên tĩnh, đáy mắt bình tĩnh giống như một dòng suối nhỏ chảy ở nơi âm u nào đó, thâm sâu khó dò, nhưng những con sóng lấp lánh lại dao động mạnh mẽ: "Được, tôi tin cô. Nhớ kỹ, có chuyện phải nói cho tôi biết, không cần phải gạt tôi."
*
Cũng may khi Giản Trang có vẻ mặt khác thường , Hứa Kiến Nghiệp vẫn còn đang ở trong phòng đơn nói chuyện điện thoại với người khác chưa đi ra, Thẩm Phương cũng không quay lại. Không có ai khác thấy biểu hiện khác thường của Giản Trang .
Sau khi xem xong toàn bộ Giản trang lập tức báo cáo một lần nữa ném vào thùng rác.
Sau đó mọi thứ diễn ra thuận lợi, sau khi hai bên xem qua hợp đồng cũng không có ý kiến gì khác với hợp đồng.
Hứa Kiến Nghiệp cầm bút máy, lực viết mạnh mẽ ký tên của mình lên bản hợp đồng, sau đó in dấu vân tay.
Nhưng ngay khi Hứa Kiến Nghiệp mới vừa ấn xong dấu vân tay, chưa kịp đưa một bản hợp đồng khác giao cho Nguyễn Thiếu Dật, cửa chính của phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Đứng ở ngoài cửa không phải là ai khác, chính là vợ yêu của Hứa Kiến Nghiệp —— Triệu Bội Bội.
Chỉ thấy Triệu Bội Bội mặc một một thân quần áo sang trọng kiểu dáng mới nhất váy lệch vai liền thân, một đầu tóc quăn được tết thành xương cá kiểu Hàn Quốc túm tròn ở sau gáy, bước đi khoan thai khí thế bức người, vác bụng to đi về phía Hứa Kiến Nghiệp đang ngồi ở giữa bàn hội nghị .
Thời điểm quan trọng như thế này, vậy mà cô ta lại xuất hiện !
Trong lúc nhất thời Nguyễn Thiếu Dật và Giản Trang trong lòng không hẹn cùng thầm kêu không tốt, ngồi thẳng người ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú vào Triệu Bội Bội, chú ý từng hành động của cô ta.
Khi Triệu Bội Bội đi ngang qua, đôi mắt quan sát quét về chỗ Giản Trang đang ngồi, rõ ràng là nhìn thấy Giản Trang rồi, nhưng lại làm như không có chuyện gì tiếp tục bước đi.
Ngày hôm qua cô ta và Giản Trang đã xảy ra tranh cãi, tất nhiên là không có cảm tình đối với Giản Trang. Nhưng lần này khi nhìn thấy Giản Trang, cô ta lại có thể không có phản ứng, vẻ xinh đẹp trên gương mặt không hề suy giảm, khóe mắt hào hứng toát ra bên ngoài vẻ phong tình, đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ tươi gợi cảm lộ ra nụ cười vui vẻ, vẻ mặt tươi cười đi tới bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp .
"Chồng à, thật có lỗi, lúc anh đang bề bộn công việc, em lại tới đây quấy rầy anh." Triệu Bội Bội nở nụ cười dịu dàng ngồi bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp, ngoài miệng thì nói xin lỗi, nhưng tay lại bưng ly trà của Hứa Kiến Nghiệp lên uống một ngụm nhỏ, sau đó nói: "Uống ngon thật đấy."
"Bội Bội, tại sao hôm nay em. . . . . ."
Hứa Kiến Nghiệp mới vừa mở miệng hỏi, lập tức bị Triệu Bội Bội cười duyên ngắt lời: "Ôi chao, ông xã, đây chính là bản hợp đồng của công ty sao? Em còn chưa từng thấy qua đấy. . . . . ."
Vừa nói Triệu Bội Bội vừa duỗi bàn tay ngọc, kéo một góc bản hợp đồng tới trước mặt mình, bưng ly trà, vừa uống vừa mở bản hợp đồng lật xem nội dung bên trong.
"Bội Bội, không nên tùy ý lật loạn hợp đồng, đây là phần sẽ đưa cho tổng giám đốc Nguyễn, mau trả lại cho người ta nhanh lên ." Hứa Kiến Nghiệp hơi nhíu chân mày, lên tiếng ngăn cản hành động của Triệu Bội Bội , giơ tay lên muốn lấy lại bản hợp đồng .
"Không sao mà!" Triệu Bội Bội bất mãn giơ tay, cản cánh tay của Hứa Kiến Nghiệp đang duỗi đến, đột nhiên cơ thể của cô ta lung lay, bàn tay phải đang bưng ly trà của cô ta giống như là đang lau chùi vết bẩn, nhưng ly trà vô cùng kỳ lạ trượt ra khỏi ngón giữa của cô ta đổ trên mặt bàn.
Toàn bộ ly trà đổ hết lên bản hợp đồng đang đặt trên bàn, nước trà màu nâu sẫm giống như hồ thuỷ điện đang xả lũ, trong nháy mắt bản hợp đồng bị nhuộm thành màu vàng đất!
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, dưới ánh mắt của mọi người ở đây bản hợp đồng mới vừa ký xong, đã bị Triệu Bội Bội phá hủy!