Hoa Trung thị, mới khởi công hai công trình.
Cảnh sắc tươi đẹp, mặt trời chói chang trên đầu, chỗ này là nơi quyhoạch xây dựng và phát triển hai khu thương mại mới của thành phố.
Nhưng vào giờ phút này, vẫn chỉ là một mảnh đất hoang vắng, mười mấy dặm xung quanh đất vàng cỏ dại trải rộng khắp nơi, bốn phía người ở thưathớt, xa xa hơn mười dặm trên đường quốc lộ thỉnh thoảng có xe container đi qua, còn lại không thấy chiếc xe nào.
Xung quanh không có bất kỳ công trình kiến trúc nào, cách đó không xa có thể thấp thoáng thấy hơn mười người công nhân đang trồng trọt.
Nhìn xa hơn nữa………Thật sự chẳng còn gì cả, trơ trụi trống không.
Hứa Kiến Nghiệp và trợ lý Thẩm Phương đứng trên mảnh đất vàng khô héo,giương mắt nhìn phương xa, sau khi nhìn quanh, nhẹ giọng phun ra một câu chấm điểm: “Chỗ này đúng là nơi chim không đẻ trứng.”
“Ừ.” Thẩm Phương đứng bên cạnh Hứa Kiến Nghiệp giơ tay đẩy kính mắt trên mũi, gật đầu đồng ý.
Không sai, chỗ này đúng là nơi chim không đẻ trứng, gà không ỉa phân. Quả thực là mẹ nó hoang vu!
Những năm gần đây Hoa Trung thị dân số gia tăng mãnh liệt, vì chia ranhiều khu dân cư và khu thương mại hơn, chính phủ liền nhắm ngay đến gần vùng ngoại ô phía bắc Hoa Trung thị.
Mở rộng thành phố, phát triển sức mạnh, tăng thêm diện tích sinh sống.
Cái chủ ý này là tốt.
Nhưng mà, khó khăn trong việc xây dựng công trình quả thực rất lớn!
Những người ở tầng cấp cao đó, ngồi trong phòng làm việc ngay cả bản đồcũng không xem, vẽ ra một mảnh đất ở chỗ đó đĩnh đạc mà nói, nói nửangày đều là lý luận suông.
Chỗ này cách phố xá náo nhiệt hai giờ đi xe, cách khu dân cư cũng một giờ.
Muốn đem thương mại phát triển đến đây dễ dàng vậy sao? Cũng không phảilà con nít hai ba tuổi, nói mang là mang, nói chiêu mộ thương nhân là có thể đem tiền bạc dẫn tới đây.
Đối với vị trí của khu thương mại, tất cả chi phí, điều kiện tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Một khi sách lược sai lầm, khu thương mại dựa theo kế hoạch xuất hiện ởvị trí như vậy, xây dựng xong, vị trí sai lầm, không thu hút được thương nhân và dân chúng vào tiêu dùng, điều này nghĩa là đơn hàng trị giámười mấy triệu liền hỏng!
“Tiền của chính phủ, quả nhiên không dễ kiếm.” Hứa Kiến Nghiệp mang theo Thẩm Phương đi vòng vo nửa ngày ở khối đất hoang, mặc dù không muốnnhận thua, nhưng vẫn không thể không nói ra kết luận như vậy.
Hứa Kiến Nghiệp anh không phải là người dễ dàng nhận thua, nếu không thì anh cũng không thể dựa vào nghị lực kiên quyết đánh liều ra công tyĐôn Hoàng? Nhưng Hứa Kiến Nghiệp lại không thể không thừa nhận, hạng mục này, so với trong tưởng tượng của anh thì khó khăn hơn rất nhiều.
Lúc ăn cơm với Hồng Thiên, Hứa Kiến Nghiệp đúng là bị váng đầu, chỉ nghe lời nói từ một phía nữ trợ lý bên người Nguyễn Thiếu Dật, liền bị hồđồ, vui vui vẻ vẻ đồng ý chuyện khảo sát thực địa.
Có tiền, ai không muốn kiếm chứ? Huống chi đây lại là một vụ làm ăn lớn, là công trình chính phủ, hoàn thành đơn hàng không khác nào là đề caonhãn hiệu công ty, khiến thực lực công ty mạnh hơn.
Nhưng mà, tiền nào có dễ kiếm như vậy? Trong xã hội không có tiền dễkiếm, thu vào và bỏ ra đều có tỷ lệ nhất định. Trên đời không có chuyệnvẹn toàn đôi bên như vậy, cho anh danh tiếng, lại cho anh kiếm đủ tiền,một chút tổn thất cũng không có. Điều này là hoàn toàn không thể nào.
Chính là công trình của chính phủ, độ khó mới lớn.
Vụ làm ăn này, thật lòng thì không tốt lắm. Nếu như làm hỏng, danh tiếng Hứa Kiến Nghiệp vất vả gây dựng sẽ bị phá hủy, làm hỏng mối quan hệ với chính phủ, sau này công ty chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Đây chính là, lợi nhuận lớn, nguy hiểm cũng lớn.
Hứa Kiến Nghiệp nhìn mảnh đất hoang thê lương trước mắt, đáy lòng càngphiền muộn, nhất định là lúc ăn cơm anh bị váng đầu, mới có thể nói đồng ý liền đồng ý.
Lần này quyết không thể dễ dàng đáp ứng như vậy, chuyện ký hợp đồng, vẫn là nên suy nghĩ kỹ càng mới định đoạt.
“U, thật không ngờ, tổng giám đốc Hứa đến sớm như vậy, thật là ngại quá, trên đường bị kẹt xe, để cho anh đợi lâu rồi.” Hứa Kiến Nghiệp đangchuẩn bị lấy lại tinh thần nói chuyện với Thẩm Phương, phía xa xa liềnbay tới giọng nói mười phần vui vẻ sảng lảng của Nguyễn Thiếu Dật.
Mặt Hứa Kiến Nghiệp ngẩn ra, nhưng nhanh chóng mỉm cười, từ từ xoayngười, nhìn Nguyễn Thiếu Dật đang sải bước đi tới nói: “Tổng giám đốcNguyễn khách khí, tôi cũng vừa mới tới mà thôi.”
“Tổng giám đốc Hứa thật là có tâm, anh nói như vậy cũng làm cho tôi cóchút ngượng.” Nguyễn Thiếu Dật đi tới trước mặt Hứa Kiến Nghiệp, khuônmặt anh tuấn tràn đầy tươi cười, hơi áy náy nói: “Đều là do trợ lý củatôi, quá sơ suất, trước khi đi cũng không biết báo xuống dưới, để chotài xế đến đón, hết lần này đến lần khác đều chậm trễ. Không phải là hại tôi trễ nải công việc sao? Hiện tại tôi cũng không biết nên nói xem đầu óc trợ lý của tôi là gì nữa, đơn giản chính là óc heo, làm việc thậtcẩu thả!”
Nguyễn Thiếu Dật chính là đang diễn trò, nói dối không cần phác thảotrước, mở miệng chính là tự thêu dệt ra vô số lý do, hơn nữa còn có nạccó mỡ, khiến cho mọi chuyện y như thật.
Giản Trang cúi đầu, mặt đen sì nhìn chằm chằm sống lưng Nguyễn ThiếuDật, không biết là người nào ngồi trong phòng làm việc tán gẫu nửa ngày, mới làm mất thời gian. Trái lại Nguyễn Thiếu Dật rất biết đạo diễn, tới trễ, nước bẩn đều hắt trên đầu cô rồi, mẹ nó!
Hứa Kiến Nghiệp đứng cách đó vài bước, sau khi nghe lời Nguyễn Thiếu Dật nói, tròng mắt chuyển một cái, tầm mắt dừng trên người Giản Trang, mởmiệng nói: “Tổng giám đốc Nguyễn không cần nói như vậy, cô ấy vẫn còntrẻ, sao có thể chu đáo mọi chuyện như vậy được? Hơn nữa, anh đến khôngtính là trễ, tôi vừa mới tới, anh liền lập tức đến. Mọi người đều đúnggiờ, cùng nhau tới đây, không có trễ như anh vừa nói.”
“Ôi….” Nguyễn Thiếu Dật đuôi mắt nhếch lên, nụ cười trên mặt càng thêmrực rỡ, “Tổng giám đốc Hứa thật là phong độ, đối với phụ nữ luôn săn sóc như vậy. So về điểm này, tôi kém xa anh rồi.” Cười nói, Nguyễn ThiếuDật quay đầu đi, mắt lạnh nhìn Giản Trang, “Tiểu Trang, đừng ngẩn ra đó, còn không cảm ơn tổng giám đốc Hứa? Cô học phép tắc công ty đều uổngcông à, cũng không biết chào hỏi tổng giám đốc Hứa cho tốt?”
Chào hỏi Hứa Kiến Nghiệp? Hắc tuyến trên mặt Giản Trang càng nhiều, lúcnày mới thật khiến người khác khó chịu, hận cũng hận chết Hứa KiếnNghiệp, còn phải niềm nở cười chào hỏi!