"Lục đệ, trẫm hỏi lại ngươi một lần cuối, luyến nhân có phải vẫn còn trong kinh thành hay không? Ngươi đem y giấu ở đâu?" Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ trong ngự thư phòng, thanh âm ngoan độc buộc hỏi lục đệ của chính mình.
"Hoàng huynh, thần đệ cũng muốn biết luyến nhân đi nơi nào, chính là năm đó thần đệ đem luyến nhân ra khỏi thành, y nói rằng càng ít người tìm được y thì y sẽ càng an toàn!" Lục Vương gia ba phải cái nào cũng được cùng Hoàng Thượng đánh Thái Cực.
"Lục đệ, ngươi đừng nghĩ đến ngươi năm đó xông vào cung cướp đi phạm nhân thì trẫm chịu bó tay liền vĩnh viễn không trị tội ngươi, cho dù hiện tại trẫm với ngươi quan hệ thân thuộc cũng khó tránh khỏi con đường chết." Hoàng Thượng cơ hồ hung ác ép hỏi Lục Vương gia phía dưới, hiển nhiên, không có hiệu quả.
Lục Vương gia bình thản gãi tai: "Hoàng huynh! Ngươi đã nói điều này hai lần rồi, thực không có uy lực, muốn biết luyến nhân đi đâu? Ta vẫn là câu nói kia ── y ở một nơi ngươi vĩnh viễn tìm không thấy." Nói xong Lục Vương gia bày ra một vẻ mặt bất cần đời, ngay cả hành lễ đều miễn, trực tiếp xoay người ra khỏi ngự thư phòng.
Dung Diệp tức giận đến phất tay đập nát chén sứ, khiến Phúc Y bên cạnh một phen hoảng sợ, muốn đi lên khuyên lại không dám, chỉ có thể ngoắc kêu hạ nhân bên cạnh trước đem mảnh vụn thu đi.
"Đều đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài."
Hiếm khi thấy Hoàng Thượng nổi giận rống to khiến một phòng hạ nhân đều sợ hãi, tất cả đều quy củ cúi đầu không dám ra tiếng, tất cả nô tài đều câm như hến, một đám đứng ở kia cũng không dám động, thẳng đến khi Phúc Y lên tiếng.
"Tại sao lại đứng ngốc ra như vậy? Vạn tuế gia gọi các ngươi đều đi ra ngoài, còn không mau cút đi!"
Đến khi một phòng nô tài đều đi ra ngoài, lúc này Phúc Y mới buông lỏng tâm tình một chút, trong lòng mắng: đám nhóc này thật không hiểu biết, một đám đứng ngốc một chỗ, Hoàng Thượng đã muốn nổi giận lên các ngươi, cư nhiên còn đứng tại chỗ không dám động.
Phúc Y trong lòng run sợ, quay lại thân đối Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng, nô tài cũng lui xuống."
"Phúc Y..." Dung Diệp thở dài, trong thanh âm tràn đầy mỏi mệt: "Ngươi nói, luyến nhân hiện tại đang ở đâu? Trẫm thật sự rất muốn nhìn thấy y."
"Hoàng Thượng, công tử đang ở nơi nào, nô tài thật sự đoán không ra, bất quá, nô tài nghĩ lấy bản tính công tử chắc sẽ không cách xa Hoàng Thượng."
Dung Diệp nhãn tình sáng lên: "Thật sự?" Nhưng trong chốc lát, thần sắc lại ảm đạm xuống: "Ngươi lại dỗ ta cao hứng! Năm đó trẫm đối y như vậy, một lòng cũng không chịu tin tưởng y nói, hiện tại... Trẫm hối hận... Trẫm thật sự hối hận, chính là trẫm không nén giận được người khác, đây đều là lỗi của trẫm. Hiện tại chân tướng rõ ràng, nhưng là luyến nhân xác thực không bao giờ... trở lại nữa." Dung Diệp có chút bất lực nhìn Phúc Y: "Phúc Y, ngươi nói trẫm nên làm sao bây giờ?"
Theo Hoàng Thượng mười sáu năm, chỉ có trước đây Thái thượng Hoàng qua đời, trước buổi tối khi Hoàng Thượng đăng cơ, hắn gặp qua Hoàng Thượng lộ ra vẻ mặt như vậy. Phúc Y cũng biết, nửa năm này, Hoàng Thượng vẫn luôn sống trong áy náy.
Nửa năm trước, biên quan phát sinh chiến loạn, dân tộc Thổ Phiên đột nhiên tạo phản, mà theo biên quan truyền về tin tức ── Nhị vương gia ở trên chiến trường gặp được An Thừa thật sự. Nhưng mà, càng làm cho Hoàng Thượng không tiếp thu được chính là, tiên phong đại nguyên soái của dân tộc Thổ Phiên thế nhưng lại là Cảnh vương An Lục Đạt, kia... Chín năm trước, một nhà đã chết sạch kia rốt cuộc là ai? Luyến nhân chẳng lẽ thật là oan uổng? Trải qua ba tháng, triều đình cao thấp mấy trăm người toàn lực phá án và bắt giam, cuối cùng có được đáp án chân chính.
Phụ thân của luyến nhân mười mấy năm trước là môn khách của Cảnh vương phủ. thẳng đến Tân Hoàng đăng cơ về sau thế lực càng suy yếu, cuối cùng đem toàn bộ trí lực chuyển hướng về phía người có quyền cao chức trọng nhất lúc bấy giờ là Cảnh vương.Vừa mới đăng cơ một năm rưỡi, Tân Hoàng liền lấy lí do khai hoang địa phận mà đưa Cảnh vương tới Phúc Di. Mà ngay lúc đó Xà gia đã lập môn hộ, không muốn đi theo Cảnh vương tới phía Nam, cho nên đem gia quyến rời khỏi kinh thành trở về Tô Châu.
Chưa từng nghĩ đến việc Cảnh vương gia tới Phúc Di rồi cũng không có an phận thủ thường, ngược lại bốn phía chiêu binh mãi mã chia bè kết phái làm loạn. Thời gian còn chưa đến hai năm đã chiêu mộ được rất nhiều nhân sĩ giang hồ. Sau khi Tân hoàng biết được việc này liền phái đại thần đến trách cứ, nào biết Cảnh vương đã gần như điên cuồng, đem sứ giả triều đình phái tới trước mặt mọi người xử trảm, còn tuyên bố nhất định phải đem giang sơn của Dung gia sửa thành họ An.
Kết quả tất nhiên là hai bên khai chiến, vài lần triều đình xuất binh đánh đến, vây cánh của Cảnh vương sao có thể chống cự lại? Đương hoàng thượng liền hạ chỉ truy sát Cảnh vương. Cảnh vương đã nhìn ra kết cục, liền mang cả nhà chạy trốn về phía Tây.
Quan binh vẫn đuổi theo một nhà Cảnh vương tới tận Miêu Cương, nhưng chính là một nhà Cảnh vương đã bị người ta giết chết gần hết. Vì lúc ấy là thời chiến loạn, có tới mấy nhóm binh mã đuổi bắt Cảnh vương, cho nên cũng không nghi ngờ gì mà nghĩ là do nhóm quan binh khác tới trước tấn công.
Từ trước lúc Cảnh vương cùng triều đình khai chiến, Xà gia đã muốn mang theo một nhà già trẻ đến Miêu Cương biên thùy hoang vắng lánh nạn, dù sao hắn cũng từng là tâm phúc của Cảnh vương, tuy rằng đã muốn từ quan, nhưng cũng sợ hãi việc bị truy cứu sau này, ai ngờ đến vẫn là tránh không được trận họa diệt môn kia.
Từ nhiều năm trước, khi mà Cảnh vương mới bắt đầu suy tính chuyện mưu phản, đã sớm nghĩ tới việc dùng môn khách làm thế thân cho chính mình.
Cho nên, ngay khi Cảnh vương cưới thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Vũ Hoan làm thiếp, cũng đồng thời đem muội muội thân sinh có dung mạo vài phần tương tự của Vũ Hoan gả cho Xà gia, người lúc ấy đã có thê thất.
Thời điểm Cảnh vương biết được kết cục đã định, mưu phản thất bại liền phái người lẫn trốn trong dân tộc Thổ Phiên, đem một nhà Xà gia đang lánh nạn ở Miêu Cương giết sạch. Nguỵ tạo thành bộ dáng cả nhà chính mình lẩn trốn bị quan binh giết chết.
Ngày ấy lâm triều, tất cả triều thần đều ấn tượng, Hoàng Thượng đều muốn điên rồi, lúc ấy tất cả chủ trương sát luyến nhân, hắn hạ lệnh đem tất cả quan viên buộc tội luyến nhân là An Thừa đều bị xuống cấp, có người thậm chí bị sung quân đến cõi đất xa xôi, lý do rất đơn giản ── vu hãm trung lương!
"Chủ tử, nếu không..."
Phúc Y nơm nớp lo sợ nhìn Hoàng Thượng, cẩn thận hỏi: "Ra cung đi dạo một chút, tản bộ giải sầu cũng tốt."
Nghe được Phúc Y nhắc tới ra cung, hắn ngẫm nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy được hôm nay nếu ra cung, nhất định có thể tìm về luyến nhân. Thế là lập tức cao hứng: "Hảo, liền làm theo lời ngươi nói, hôm nay trẫm vi hành một chút."
Tuy rằng Hoàng Thượng chưa bao giờ đem hỉ nộ đặt ở trên mặt, chính là giờ phút này Hoàng Thượng thật cao hứng, giống như ra cung liền lập tức có thể nhìn thấy luyến nhân. Phúc Y trong lòng âm thầm hối hận, nếu ra cung đi một vòng liền có thể nhìn thấy luyến nhân, thì năm đó cũng không giới nghiêm toàn bộ kinh thành gần hai mươi ngày, làm người hoảng sợ nháo loạn một trận cũng không tìm được luyến nhân cùng Lục Vương gia. Hôm nay chủ tử đây là muốn ra tìm luyến nhân, nếu tìm không thấy, trở về ngược lại càng thêm thất vọng. Phúc Y ở trong lòng đem chính mình mắng mấy chục lần, dưới chân lại từng bước không ngừng đi theo cước bộ của Hoàng Thượng.
Phúc y lại thở dài một hơi, mục đích của Hoàng Thượng không phải đi dạo giải sầu, căn bản là đi ra tìm người.