Nghe thấy tiếng thông báo, Tiết Lệnh Khương thong dong kết thúc chữ cuối cùng, Phi Bạch Tàng Phong,
tay viết chữ đẹp.
Ánh mặt trời chiếu qua song trúc, khiến dung mạo của nàng trở nên mông lung.
Nguyệt Nha Nhi trong bóng tối nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi tán dương một tiếng, mỹ nhân
ung dung duyên dáng.
Mặt như khay bạc, lông mày như núi, mỉm cười nhè nhẹ.
Nguyệt Nha Nhi rất thích ngắm mỹ nhân, bởi vậy không tự chủ được yêu thích nàng ta thêm một phần.
Tiết Lệnh Khương âm thanh rất là ôn nhu, thậm chí còn có cảm giác thanh tao:
“Đã làm phiền ngươi đi một chuyến rồi, mời ngồi.”
Sớm đã có tiểu nha hoàn chuyển một cái đôn khắc hoa đến, sợ trời lạnh còn phủ thêm một lớp lụa đen.
Nguyệt Nha Nhi dựa theo lễ nghi, cúi đầu hành lễ với nàng. Nhưng dù sao cũng không thuần thục, hành
lễ có chút không đúng tiêu chuẩn.
Nhứ nhân thấy, mím môi cười, đang muốn trêu ghẹo nàng, đã thấy Tiết Lệnh Khương nhìn nàng, chỉ có
thể đem lời đùa nuốt xuống, cung kính dìu nàng về phía giường nhỏ.
Tiết Lệnh Khương vừa ngồi xuống, làn váy hơi bay Lên, Nguyệt Nha Nhi nhìn thấy giày thêu của nàng,
nhưng là một đôi bàn chân bó nhỏ, trong lòng nhất thời có không nói ra được cảm xúc nào.
Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, lại có tiểu nha hoàn tiến vào dâng trà, vẫn là trà chanh mứt
hoa quả. Nguyệt Nha Nhi chờ Tiết Lệnh Khương uống trà, mới nói lý do đến:
“Tam nương tử, điểm tâm người muốn ta đã mang đến, đều là đặc biệt làm. Nguyên liệu ngươi cấp dùng
rất tốt, ta dùng mật đường còn lại làm một số loại điểm tâm khác, cũng mang theo đến, mời tam nương
tử nếm thử.” “Phiền ngươi rồi.”
Tam nương tử đem chén trà đặt ở trên bàn trà, nhứ nhân nhận lấy hộp đựng, vừa mở ra nhìn, một tầng
là hoa phỉ thúy, một tầng khác lại là kẹo hồ lô.
Bánh bột mì đã từng thấy, kẹo hồ lô thì chưa từng, nhứ nhân bật cười: “Người này thật biết điều,
sơn trà còn tốt như vậy, lại dùng đũa xiên vào, làm món gì mà phí sức như vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nói tiếp:
“Vốn là nên dùng que trúc để xiên, cô nương nhìn đôi tay này của ta làm sao có thể tước được que
trúc? Chỉ có thể dùng tạm đồ trong nhà. Mặc dù vẻ ngoài hơi kỳ quái, nhưng mùi vị lại rất ngon.”
Tiết Lệnh Khương khẽ vuốt cằm, nhứ nhân liền cầm đĩa nhỏ mạ vàng, lấy một xiên kẹo hồ lô, đặt trong
đĩa nhỏ dâng lên cho nàng.
Một xiên kẹo hồ lô có bốn quả sơn trá, đỏ ngầu, nhìn đáng yêu.
Tiết Lệnh Khương chưa từng thử cách ăn này bao giờ, chần chờ chốc lát, từ trong tay áo lấy ra khăn
tay bằng lụa, một tay che trước miệng, cắn một viên.
Đường mềm mại sau khi đọng lại giống như bánh quế, cọt kẹt một tiếng tràn ra ở đầu lưỡi, ngọt đến
đi vào lòng người.
Nếu như chỉ có vị ngọt, ăn nhiều sẽ dễ bị ngấy, may mà vị chua của sơn trà chung hòa, làm cho vị
ngọt này vừa phải.
Tiết Lệnh Khương ăn xong một viên, cười nói:
“Hương vị không tồi. Ngươi mới vừa nói, cái ‘Kẹo hồ lô’ này cần dùng que trúc để xiên? Nghĩ đến
đây, ta bảo bọn họ làm cho ngươi một bộ que trúc.” “Này sao được.”
Nguyệt Nha Nhi nói: “Tam nương tử cho ta đã đủ nhiều.” “Đều là chút việc nhỏ.”
Tiết Lệnh Khương nhìn nàng, nói: “Ta thấy ngươi tuổi tác còn nhỏ, còn chưa đến cập kê?”
“Còn kém một tuổi.”
“Nhỏ như vậy, đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng là làm khó ngươi.” Nguyệt Nha Nhi cười một cái:
“Mọi người đều có cái khó riêng.”
Tiết Lệnh Khương hiếu kỳ nói: “Ta thấy ngươi ăn nói không tồi, lại biết hội họa, chẳng lẽ đã từng
học qua nữ học?”
Nữ học trong miệng nàng, cũng không phải là trường học chân chính.
Mà là một ít tú tài không có công danh, vì kế sinh nhai, cũng thu nhận một ít nữ học sinh, dạy vài
chữ, học một ít thi từ ca phú.
Những nhà đưa nữ nhi đi học, có một số muốn nữ nhi học được mấy thứ có ích, nhưng đại đa số là bồi
dưỡng nữ nhi để làm quý thiếp, kỳ vọng ngày sau có thể làm phu nhân của gia đình gia giáo.
“Cũng không có nhiều tiền như vậy, có điều chỉ học có vài lần thôi.” Nguyệt Nha Nhi nói hàm hồ.
Tiết Lệnh Khương vuốt cằm :”Vậy chính là thiên phú dị bẩm rồi.” Lúc này, bên ngoài có bà tử gọi:
“Trà bánh đã đưa đến rồi.”
Nguyệt Nha Nhi không rõ vì sao, lẽ nào nàng còn mua đồ ăn khác ở bên ngoài?
Mành trúc vừa mới hất lên, hai nha hoàn mang theo hộp cơm đi vào, dẫn đầu là một lão bà bà, cùng
hành lễ với Tiết Lệnh Khương.
Nhứ nhân lạnh lùng nói một tiếng, một chút cũng không muốn cho sắc mặt tốt:
“Ta thấy nhà bếp các ngươi không phải cao quý lắm sao! Ngày hôm qua vẫn gây sự với ta. Hôm nay còn
không phải ngoan ngoãn mang điểm tâm đến.”
Âm thanh của nàng tuy nhỏ, nhưng lời nói có chút cay nghiệt. Lão bà bà nghe xong, sắc mặt trắng
bệch, mắng:
“Tam nương tử còn chưa nói gì, tiểu nô tài như ngươi nói nhiều cái gì.” “Lão nô mới nói người nào!”
Nhứ nhân trừng nàng một chút.
Tiết Lệnh Khương cầm tách trà trong tay đập xuống bàn một cách nặng nề: “Lại mụ mụ, ngươi ở trước
mặt phu nhân, cũng không biết giữ mồm giữ miệng như vậy?”
Lại mụ mụ lườm nhứ nhân một cái, xoay người hướng Tiết Lệnh Khương nói:
“Tam nương tử, phu nhân đau lòng người, mới để cho ta đưa điểm tâm đến. Phu nhân có nói, nếu như
tam nương tử có muốn gì thì có thể nói thẳng với nàng. Triệu gia chúng ta tốt xấu gì cũng là nhà
giàu bậc nhất ở Giang Nam, làm sao có thể để tức phụ cùng với những tam cô lục bà ở bên ngoài dây
dưa, còn không làm hỏng danh tiếng.”
Nàng nói đến “Tam cô lục bà” bốn chữ này thì cố ý nhấn mạnh, liếc Nguyệt Nha Nhi một chút.
Nguyệt Nha Nhi không ngờ ăn dưa đến mức dưa rơi trên người mình, tâm tình khó chịu.
Nói ai là tam cô lục bà vậy?
Ta thoải mái làm ăn, làm sao có thể phá hoại danh tiếng của tam nương tử? Nàng vốn muốn cãi lại,
nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt âm u của tam nương tử lời dù đã đến miệng nhưng vẫn nuốt xuống.
Nàng nhớ đến thân phận của mình cũng chỉ là một nữ cô nhi, hiện tại còn không có sức lực gây sự với
những người nhà giàu này.
Tiết Lệnh Khương chăm chú mím môi, hít sâu vài lần, mới nói: “Ngươi đi về nói với phu nhân, nói ta
cảm ơn ý tốt của nàng.”
Thấy tam nương tử ẩn nhẫn như vậy, Lại mụ mụ liền có chút đắc ý.
Nàng vốn là nha hoàn nhất đẳng của phu nhân, hầu hạ phu nhân lâu, người bên ngoài đều nịnh nọt
nàng, dù sao cũng hơi tự cao.
Lại mụ mụ thừa thắng xông lên:
“Đồ làm ở bên ngoài, ai biết đã bỏ gì vào? Có sạch sẽ hay không? Vẫn là nhà mình làm tốt hơn. Huống
hồ thức ăn ở Triệu phủ chúng ta, vốn dĩ có tiếng ở Đinh Châu. Bất cứ lão gia phu nhân nào tới nhà
chúng ta mà không muốn dũng bữa đâu? Tam nương tử nên coi như là phúc mới phải.”
Nói xong, nàng miết một chút hộp đựng kẹo hồ lô cùng bánh bột mì, khịt mũi con thường nói: “Đồ ăn
vặt vớ va vớ vẩn nào đây, không ra thể thống gì.”
Nhứ nhân tiến lên một bước, cười lạnh nói:
“Lại mụ mụ làm đồ chính là nóng, nhưng khi mang tới Băng Tâm trai thì đều là lạnh. Vừa hỏi thì lại
bảo nhà bếp cách nơi này xa, trước khi mang đến còn phải cho người đến báo. Còn một mực không cho
mở nhà bếp nhỏ!
Mùa hạ thì cũng thôi, bây giờ đã là cuối mùa thu, sắp tới lại là mùa đông! Qua thêm một tháng, đồ
các ngươi mang tới, sợ là con ruồi đứng bên trên còn sợ trượt. Làm cũng đâu có ra gì, lại còn nói
đồ người khác làm không ra gì!”
“Mặt ta dù không dày mười tám tường thành cũng dám nói.” Lại mụ mụ trả lời, một tay mở nắp, một tay
chỉ Nguyệt Nha Nhi: “Ngươi hỏi nàng, điểm tâm hình hoa này làm thế nào? Cho dù là ốc bơ, mùi vị ở
Triệu phủ chúng ta cũng là ngon nhất toàn bộ Đinh Châu! Nàng sợ là không làm ra được, loại chưa
từng học chữ đều không phải thứ gì tốt!”
Nắp hộp mở ra, một hộp đựng bánh hoa quả được dùng trong hoàng cung, một hộp để ốc bơ.
Trước tiên, bánh hoa quả thì Nguyệt Nha Nhi biết làm. Còn lại ốc bơ, nàng chưa từng được ăn, cũng
không biết làm.
Cái gọi là ốc bơ, là một loại đồ ngọt nổi tiếng, hình dạng giống như ốc nước ngọt, màu trắng như
tuyết. Nhìn giống như sản phẩm được chế biến từ sữa. Là một phú nhị đại lâu năm, Nguyệt Nha Nhi từ
nhỏ đến lớn làm sao có thể chịu nổi loại bực tức này.
Bất kể là từ khi nàng xuyên viết tới nay, bởi vì nàng tích lũy được tri thức từ phương tây lẫn
trung, so sánh với công thức truyền thống, luôn có một loại cảm giác ưu việt.
Thời đại là không ngừng tiến bộ, đồ ăn cũng là càng ngày càng tinh tế, bởi vậy Nguyệt Nha Nhi đối
thủ nghệ của mình rất có tự tin.
Nói không êm tai chính là điểm tâm mà đời này nàng ăn sợ là so với Lại mụ mụ ăn qua cả đời còn
nhiều hơn.
Nàng không nhịn được nói:
“Vị mụ mụ này, khi nước đã tràn, thì trăng sẽ không chịu thiệt thòi. Nói chuyện vẫn là nên chú ý
đến mặt mũi người khác. Nếu ta thật sự có thể làm ra ốc bơ, mùi vị còn tốt hơn cả của ngươi vậy mặt
mũi ngươi để đâu?” Giống như vừa nghe một câu truyện cười thú vị, Lại mụ mụ cười to vài tiếng, mới
nói:
“Cá chép mà cũng muốn vượt Long Môn! Điều đấy là không thể nào. Tiểu nương tử, ngươi vẫn là ngoan
ngoãn về bán điểm tâm của ngươi đi. Làm ăn, không phải là dựa vào gương mặt.”
Nàng đây rõ ràng đang nói bóng nói gió, Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, bình tĩnh nhìn nàng:
“Nói như vậy thì ngươi có dám đánh cược với ta hay không. Đánh cược ta trong vòng bảy ngày có thể
làm được ốc bơ tốt hơn ngươi hay không!” “Cho dù ngươi có sinh ra lần nữa cũng chưa chắc làm được
hơn ta.”
Lại mụ mụ “Hừ”, khoanh tay, khinh bỉ nhìn Nguyệt Nha Nhi. “Ngươi đến cùng có dám hay không?”
“Cái gì mà có dám hay không.”
Lại mụ mụ bất mãn không thèm để ý phất tay:
“Ta ăn nhiều muối như vậy còn phải sợ đánh cược với ngươi? Đánh cược thắng đánh cược thua có quan
hệ gì với ta.”
Nguyệt Nha Nhi gật gù:
“Cũng là, không có chỗ nào tốt, ngươi cũng không chịu cược. Vậy như này đi, nếu như ta thua, ta chi
ngươi mười lượng bạc; nếu như ngươi thua, cũng cho ta mười lạng. Chính là như vậy, ngươi có dám hay
không?”
Lại mụ mụ buồn cười nói: “Ta có cái gì không dám, chỉ là không muốn để cho tam nương tử nói ta
chiếm tiện nghi của một tiểu nha đầu.”
Ánh mắt của nàng liếc Tiết Lệnh Khương tràn đầy trào phúng. Nhứ nhân không nhịn được, cao giọng
nói:
“Tiêu cô nương, ngươi cũng đừng tự làm phiền bản thân mình! Da mặt lão già này dày không phải là
giả, nàng có thể làm việc ở nhà bếp mấy năm nay, đến cùng có mấy phần bản lĩnh trên người. Không
phải vì sợ phiền phức, sớm đã tính toán cho người đánh chết rồi chôn! Ngươi đừng ở đây mạnh miệng,
đến lúc đấy lại liên lụy đến danh tiếng của tam nương tử,vậy thì phải làm sao? Ngươi vẫn là quay
trở về đi, làm phiến ngươi tới đây một chuyến, cũng không tổn thất thứ gì.”
Nguyệt Nha Nhi nghe xong lời này, xoay người hướng Tiết Lệnh Khương hành lễ:
“Tam nương tử, ta chưa bao giờ làm việc mà không nắm chắc. Đã nói là sẽ làm được ốc bơ vậy thì nhất
định sẽ làm được, còn có thể làm ra ngon hơn của nàng ta. Nếu như ngươi tin ta vậy làm chứng cho
ta.”
Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ nghe thấy tiếng gió ngoài vườn trúc. Một hồi lâu, Tiết Lệnh
Khương mới nhíu mày nói: “Ngươi rất chắc chắn.” Nguyệt Nha Nhi cười một cái, gật đầu.
“Tốt lắm, ” Tiết Lệnh Khương đứng dậy, đi tới bàn: “Vậy ta thay các ngươi viết khế ước.”
Thấy thật sự quyết tâm, Lại mụ mụ trong lòng có chút bồn chồn, liền hô một tiếng: “Chờ một chút,
còn có một điều kiện.”
“Ngươi nếu như thua, không chỉ có cho ta mười lượng bạc, từ nay về sau không được bán điểm tâm
nữa.”
Lại mụ mụ muốn dọa người, nghĩ thầm loại này cá cược mất trắng này sẽ khiến nha đầu kia biết khó mà
lui.
Quả nhiên, động tác viết chữ của Tiết Lệnh Khương dừng lại.
Nguyệt Nha Nhi lại không hoảng hốt hay bất mãn, nhợt nhạt nở nụ cười:
“Hay lắm, nếu ta trong vòng bảy ngày không thể làm ra được ốc bơ ngon hơn của ngươi. Không chỉ có
cho ngươi mười lượng bạc, từ nay về sau sẽ không bao giờ bán điểm tâm nữa.”