Nguyệt Nha Nhi cùng Lỗ Đại Nữu mới thu dọn xong quán nhỏ, xa xa mà liền nhìn thấy Lỗ Bá đang đi
tới.
Hắn là tới đón Lỗ Đại Nữu đi về nhà.
Lỗ Bá còn mua một cái dây buộc tóc màu hồng, giống như dâng vật quý mà đưa cho Lỗ Đại Nữu xem, nhắc
nàng nhớ mang theo.
Lỗ Đại Nữu một mặt ghét bỏ: “Lại là màu hồng, nhìn đến phát ngán.” Nói là nói như vậy, nàng dùng
dây buộc tóc màu hồng buộc lại tóc gọn gàng.
“Tiêu cô nương, gặp lại vào ngày mùng tám đúng không?” “Vâng, ngươi trực tiếp đi đến hẻm Hạnh Hoa
là được.” “Vậy chúng ta đi về trước.”
Nàng cùng Lỗ Bá cùng Nguyệt Nha Nhi khẽ cúi lạy, phụ thân cùng với nữ nhi hai người bọn họ rời đi
lẫn vào đám người.
Nguyệt Nha Nhi đứng một mình dưới mái hiên một lúc, hôm nay không gió cũng không lạnh lắm, trên
đường rộn rộn ràng ràng, đều là người đi mua đồ tết.
Nàng nghe thấy một đôi phu thê vì một cây trâm gỗ mà cò kè mặc cả với người bán hàng rong; nghe
thấy tiếng hài tử lanh lợi chơi pháo, “Đùng —— đùng” ; nghe một thấy tiếng mẫu thân đang dỗ hài tử,
bởi vì không có tiền mua cây kẹo đường thứ hai.
Trong nháy mắt nàng cảm thấy bản thân như đang nhìn một bức tranh sinh động.
Ánh mắt xa cách.
“Tiêu cô nương, ngươi thu sạp sao?”
Một thanh âm quen thuộc cấp tốc kéo Nguyệt Nha Nhi về trần thế, quay đầu lại nhìn, là tiểu nha hoàn
Diệp Tử bên người Mã Thị.
Sắc mặt Diệp Tử rất không vui, giống như đang nín giận, ngữ khí đầy thái độ: “Ngươi đã nhận được đồ
chưa?”
Nguyệt Nha Nhi gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Nàng một câu nói cũng không muốn nói nhiều, liền dự định đi về.
“Cái kia. . .”
Nguyệt Nha Nhi gọi lại nàng: “Nương của ta, hai ngày này nàng có ổn không?”
Diệp Tử bước chân dừng lại: “Nàng có ổn hay không, ngươi quan tâm?” Từ khi lần trước Nguyệt Nha Nhi
cùng Mã thị tan rã trong không vui, Mã thị vài ngày trôi qua đều buồn bã.
Diệp Tử lại là người thân cận với Mã thị, thấy tình cảnh này, luôn cảm thấy là Nguyệt Nha Nhi sai,
bây giờ nhìn thấy nàng nhìn sao cũng cảm thấy không hợp mắt.
Người nói vậy cũng là đặc biệt cay nghiệt, có ý châm chọc nàng mấy câu. Nhưng là Nguyệt Nha Nhi
cũng không có tức giận như nàng tưởng, ngược lại, nàng nói chuyện là rất bình tĩnh: “Chuyện ngày
đó, là do ta kích động.” “Ta còn có thể đưa ít đồ đến phủ không?”
Diệp Tử hơi hất cằm lên, nhìn nàng hồi lâu, rốt cục gật đầu.
Lúc nàng trở lại Tào phủ thì, Mã thị đang nói chuyện với Tào Bách Hộ. “Ta không thích trâm cài,
ngươi chính là cho ta mua cũng phí phạm thôi.” “Năm hết tết đến rồi, người khác thì thay đổi một
thân đồ mới, ngươi đến cây trâm cài cũng không mang. Nếu nữ quyến đến phủ chúc tết, còn tưởng rằng
ta bắt nạt ngươi đấy.”
Diệp Tử đi tới ngoài cửa, cao giọng hô: “Ngũ nương tử, người cần pha thêm trà sao?”
“Pha thêm chút đi.”
Diệp Tử liền đến nhà bếp lấy một bình nước, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Mã thị cùng Tào Bách Hộ một trái một phải ngồi trước mặt, nàng cúi đầu trầm giọng thêu
túi, Tào Bách Hộ lại bưng chén trà đến xuất thần.
Diệp Tử tiến lên rót thêm nước vào chén trà, xoay người, hiện ra túi quần áo trên tay trái của
nàng.
Đó là túi quần áo mà Mã thị đưa cho Nguyệt Nha Nhi. Thấy thế, đôi mi thanh tú của Mã thị không khỏi
nhíu chặt. Tào Bách Hộ cũng nhìn thấy: “Đây là cái gì?”
Diệp Tử đem ấm trà thả xuống, một bên mở ra bao quần áo: “Là Tiêu cô nương miễn cưỡng muốn ta đưa
tới đây.”
Mở ra nhìn, đồ trang sức của Mã thị hoàn chỉnh, một cái cũng không ít đi để ở trong đấy. Còn có một
tờ giấy cùng một bao giấy dầu.
Tào Bách Hộ nhìn cây trâm cài ở trên đống quần áo, lại dõi mắt nhìn Mã thị, không lên tiếng.
Hắn thuận lợi cầm lấy tờ giấy kia, vừa nhìn, hóa ra là một tờ chứng từ. Dâng thư “Ngày tháng năm
nào đó, Mã thị cho Tiêu Nguyệt mượn bao nhiêu tiền, lúc nào trả, trả thì cần phải đưa bao nhiêu lợi
tức.” vân vân. “Đúng là thú vị.” Tào Bách Hộ miễn cưỡng dựa vào chỗ dựa, qua tay đem chứng từ đưa
cho Mã thị.
Mã thị tiếp nhận, nhìn lướt qua, liền nhét ở trong tay áo. Nàng vốn dĩ không biết chữ.
Tào Bách hộ lại gọi Diệp Tử cầm gói giấy dầu kia lên, mở ra nhìn, hóa ra là một hộp bánh ngọt hình
cánh hoa.
Cánh hoa dài mỏng, màu đậm dần vào trong, giống như chân trời phủ lên ánh nắng chiều.
Cánh hoa hơi cong lên, ôn nhu bao lấy viên bánh nhỏ.
Viên bánh này là màu xanh lục, bị cánh hoa che trở ở trong lồng ngực. Hắn cầm lấy bánh hình cánh
hoa đưa cho Mã thị, cười hỏi: “Nhận ra là hoa gì?”
Mã thị dùng hai tay tiếp nhận, khẽ lắc đầu.
“Có thơ văn ‘Gọi là hoa Vong Ưu, nhìn nhau bỏ mọi muộn phiền. Nếu như trong sách về hoa có nói,
giải tỏa muộn phiền của người’, đây là huyên hoa, nàng dựa vào cái bánh ngọt này mà xin lỗi người.”
Hoa huyên, lại có tên khác là hoa Vong Ưu, vốn tượng trưng cho mẫu thân trong ngàn năm qua.
Nguyệt Nha Nhi áy náy cùng cảm kích, đều giấu ở bên trong hoa huyên này.
Mã thị cầm lấy một cái, cắn một miếng nhỏ.
Là bánh nhân đậu, nhưng không có bỏ quá nhiều đường, cần tế phẩm mới có thể phát hiện vị ngọt thơm
ngát của đậu đỏ.
Tào Bách Hộ đứng dậy, hướng nàng nói: “Được rồi, ta đến chỗ của đại nương tử, đợi lát nữa tất cả
mọi người cùng ăn cơm tất niên.”
Chờ hắn đi rồi, Mã thị lập tức lấy giấy chứng từ trong tay áo ra, vò thành một cục, bỏ vào trong
chậu than.
Ngọn lửa lập tức đốt giấy thành tro, Mã thị nhìn ngọn lửa kia, đáy lòng dâng lên một chút u sầu.
Nhà này ăn cơm tất niên đoàn viên, Nguyệt Nha Nhi là một người ăn sao? Sắc trời dần dần tối, từng
nhà bắt đầu thắp đèn.
Cho dù có nhà thường tối om nhưng vào đêm giao thừa cũng sẽ thắp một chiếc đăng.
Một ngon lại một ngọn đèn sáng, thắp trong màn đêm, liền biến thành một vùng giống như bầu trời đầy
sao phản chiếu trên mặt hồ, như mộng như ảo. Tiếng pháo ở hẻm Hạnh Hoa vang lên liên tiếp.
Nguyệt Nha Nhi mặc vào bộ xiêm y mà Tiết Lệnh Khương cho, còn đánh một lớp phấn mỏng, tô son môi,
nàng nhìn gương mặt phản chiếu trong gương.
Người trong gương như họa. Cũng không tệ lắm.
Nàng đứng dậy, cẩn thận nhấc lên làn váy dài, tránh để vì làn váy quá dài mà ngã, chậm rãi đi về
phía nhà Từ bà bà.
Còn chưa tới tiệc năm cũ, Từ bà bà cũng đã đến nhà nói mấy lần, muốn Nguyệt Nha Nhi nhất định đến
nhà bà ăn cơm tất niên.
“Ngươi nhất định phải tới nhà Can nương ăn cơm tất niên.” Từ bà bà uy hiếp nói: “Món ăn ta đã mua
xong rồi, ngươi nếu không đến, vậy thì đổ đi!” “Huống hồ, ta sắp đi rồi, cũng không biết lúc nào
mới có thể gặp mặt.”
Lời này là thật, ở thời đại nam xe ngựa đi rất chậm, một lần chia lìa, có thể đời này liền rất khó
gặp mặt.
Cây hạnh hoa dưới quán trà, không chỉ có điểm hai, ba ngọn đèn, thậm chí còn đốt một đôi ngọn nến.
Được cho là đèn đuốc sáng choang.
Nguyệt Nha Nhi vốn muốn đi nhà bếp giúp đỡ, lại bị Từ bà ấn trên ghế. “Ngươi là khách, làm gì có
chuyện lại để ngươi đến giúp? Yên tâm, chúng ta nấu mấy món, có thể ăn!”
Lời đều đã nói đến mức này rồi, Nguyệt Nha Nhi không thể làm gì khác hơn là ngồi ngoan ngoãn uống
trà.
Chồng Từ bà bà cũng ngồi ở một bên, câu được câu không cùng Nguyệt Nha Nhi tán gẫu, căn dặn nàng
một số việc phải chú ý khi mở cửa hàng. Nguyệt Nha Nhi nghe rất chăm chú, hận không thể mỗi một
điều đều cầm bút ghi lại.
Vợ chồng Từ bà kinh doanh quản lý quán trà nhiều năm, kinh nghiệm bản thân của họ vốn là một gia
tài khổng lồ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Nguyệt Nha Nhi ngoái đầu nhìn lại nhìn, thật nhanh quay đầu qua, một
bên tóc nàng khẽ bay.
Người đến là Ngô bá cùng Ngô Miễn.
“Thực sự là quấy rầy.” Ngô bá cười chào hỏi.
Trượng phu Từ bà bà vội vàng tiến lên, hỗ trợ đỡ lấy Ngô bá: “Đều là láng giềng nhiều năm, có cái
gì đâu. Chúng ta cũng sắp phải đi rồi, nhất định phải tụ tập một lần.”
Hắn quay về phía bàn chép miệng: “Ta đã lấy rượu ủ mười năm nay ra, Ngô lão đệ, chúng ta đêm nay,
không say không về!”
Nguyệt Nha Nhi đứng dậy, cúi đầu chúc Ngô bá vạn phúc, cũng không dám nhìn về Ngô Miễn phía sau
hắn.
Ánh mắt Ngô bá di chuyển giữa hai người, cười nói: “Tiểu tử thúi, ngươi có phải là chọc tức Nguyệt
Nha Nhi rồi không? Còn không mau xin lỗi muội muội.”
“Không có —— “
“Không có —— “
Hai người lại trăm miệng một lời.
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn liếc mắt nhìn nhau, lập tức đem tầm mắt dời đi, một người cúi đầu nhìn
ánh đèn, một người nhìn hậu viện nhà bếp. Lần này, chồng Từ bà bà bắt đầu cười ha hả, chỉ vào bọn
họ nói: “Tiểu nhi nữ giận dỗi là chuyện thường xảy ra. Ngô Miễn, lát nữa ngươi lấy pháo hoa còn lại
của nhà ta ra, đốt cho Nguyệt Nha Nhi xem.”
Ngô Miễn đáp một tiếng, cũng không chịu nói nhiều thêm một chữ.
Mãi cho đến mọi người ngồi ở trước bàn cơm, hai người vẫn là trầm mặc. Bữa cơm đêm giao thừa, đầy
đủ gà vịt trên bàn, tổng cộng có tám cái bát lớn.
Mà nhiều thức ăn như vậy, Nguyệt Nha Nhi thích nhất chỉ có bát canh thanh nhạc.
Lấy xương ống tươi mới để ninh, lại lấy gan lợn tươi, sườn, cắt nhỏ thịt, nấm hương, mộc nhĩ, đậu
phụ, mã thầy thiết tia, đồng thời vào nồi.
Đồng thời đổ thêm một thìa bột khô, thêm vào ít muối, nước tương, hành thái.
Vẫn cần cho thêm một quả trứng gà, ở trong nồi nấu sôi ùng ục.
Vào miệng, vị thịt hòa quyền cùng với vị của rau củ, ăn một bát, cả người đều ấm áp.
Rượu, ngon.
Rượu tự ủ lâu năm, không có cảm giác cay, chỉ ngửi thấy hương thơm thuần.
Nguyệt Nha Nhi uống một cốc, cảm thấy rất tốt.
Nàng vốn là người dễ dàng say rượu, hơi dính chút rượu, hai má núm đồng tiền đã hơi đỏ.
Cơm nước no nê, ông Từ lấy ra một đống pháo hoa lớn, vội vàng đưa cho Ngô Miễn đem ra sân đốt cho
Nguyệt Nha Nhi xem.
Nguyệt Nha Nhi vốn dĩ không muốn đi, nhưng lại sợ người truy hỏi.
Bản lĩnh bát quái của Từ bà, nàng đã từng trải qua, không hề thua kém chó săn tin hạng nhất ở hiện
đại.
Nàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, xa xa mà đi theo phía sau Ngô Miễn. Ban đêm rét đậm, còn rất lạnh,
Nguyệt Nha Nhi nhét hai tay vào ống tay áo, xem Ngô Miễn đốt pháo hoa.
Có hai, ba loại pháo hoa, ưa nhìn nhất chính là loại màu đỏ vẽ hoa mai, đốt sợi dây, tia lửa nhanh
chóng cháy đến quả pháo.
“Ầm —— bàng!”
Âm thanh của pháo hoa này lớn như vậy, Nguyệt Nha Nhi nhất thời không phòng bị, sợ giật bắn cả
người.
Mãi đến tận khi có một đôi bàn tay ấm áp che lại tai của nàng. Ngô Miễn cùng nàng đứng sóng vai.
Ánh sáng rực rỡ, bắn ra trong màn trời đêm. Sau một màn rực rỡ, ánh sáng dần dần tắt, giấy đỏ vụn
dần rơi xuống.
Một lúc giống như mưa hoa mai.
Có thanh thiển tiếng cười cùng tiếng hít thở quanh quẩn ở bên tai Nguyệt Nha Nhi, tê tê dại dại.
Hắn ở bên cạnh nàng, vành tai và tóc mai chạm vào nhau trầm thấp nói rằng: “Vào lúc này mới biết
sợ, gan trời lức trước đâu rồi?”
Trên mặt Nguyệt Nha Nhi xuất hiện một rặng mây hồng, nàng làm bộ không nghe thấy.
Pháo hoa cháy hết, Ngô Miễn thả hai tay xuống, vẫn là bộ dạng nghiêm chỉnh thường ngày.
Hắn tiến lên, nhen lửa từng quả pháo hoa.
Nguyệt Nha Nhi đứng ở dưới hiên, không biết là xem pháo hoa, vẫn là đang nhìn hắn.