Bến xe không phải là một nơi tốt để ngủ, mặc dù bây giờ không phải ngày cao điểm của kỳ nghỉ lễ, người không nhiều, nhưng tiếng loa phát thanh thường xuyên vang lên. Cô mệt chết đi được nhưng cô chỉ có thể dựa lên ghế dài chợp mắt một chút, cô cũng không thể như ông chú không kiêng dè nằm chữ đại ( 大) chân trần ngủ trên ghế dài, tuy rằng cô... rất muốn.
Điện thoại sắp hết pin rồi, ngày mai còn phải tìm việc, tìm không được chỗ dừng chân, phải mua đôi giày vải đi cho thuận tiện, mà đi đâu mua... mấy vấn đề này lúc nào cũng đánh lên thần kinh yếu ớt của cô, khiến cô ngủ không được, một chút cũng không ngủ được, Ninh Hi Nhi chắc chắn chính mình sẽ mở to mắt đến trời sáng, vì vậy cô lấy quyển sổ nhỏ in hình sứa ra, đây là lúc ở công viên thủy cung nhận được, đúng lúc có thể viết nhật ký, viết phong thư cho ba cô.
Ba thân yêu:
Mấy ngày không gặp, ba có khỏe không? Con rất bình an khỏe mạnh. Hôm nay là ngày thứ 3 cuộc sống của mỗi chúng ta trải qua tôi luyện, Hi Nhi kiếm được 300 tệ, mặc dù có hơi mệt nhưng rất vui vẻ, Hi Nhi có thể tự mình nuôi sống bản thân, cho nên ba không cần lo lắng. Hơn nữa ít nhiều con cũng gặp được vài người thiện lương, Hi Nhi mới có thể thuận lợi mà sinh tồn được như chị Lý, anh chàng kính râm, quái nhân núi băng còn cả bà dì ở phòng ăn, họ đều là người tốt, chị Lý là quản lý của con, rất quan tâm con, lúc phát lương còn cho con thêm 50 tệ, đúng rồi, còn có quái nhân núi băng, tuy rằng kỳ quái không thích nói nhưng cô ấy đưa con tới bến xe, Hi Nhi cho cô ấy hai viên kẹo xem như quà đáp lễ, e rằng sau này cũng sẽ không gặp lại nữa... Ba, mục tiêu hôm nay của Hi Nhi là tìm việc, quan trọng nhất là tìm một chỗ ở qua đêm (mặt tươi cười).
Ninh Hi Nhi gấp quyển sổ lại, ngẩng đầu nhìn đồng hồ ở bến xe, đã 6 giờ sáng rồi, cô vươn vai, kéo vali rời khỏi bến xe.
Hôm nay thời tiết tốt, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, có lẽ bởi vì gần bến xe nên trên đường phố xuất hiện rất nhiều người, thi thoảng truyền đến tiếng rao hàng của quầy hàng lưu động. Cô nhìn các cô gái ăn mặc xinh đẹp đầy tri thức, các nữ sinh rồi nhìn lại mình: trên người là một bộ đồ đầy nếp nhăn, không còn chút gì để nhận ra là trang phục hàng hiệu. Ninh Hi Nhi buồn rầu líu lưỡi, nhưng khi cô nghe thấy tiếng rao của hàng bánh bao thịt nóng hổi, cô hoàn toàn không thèm để ý vấn đề hình tượng của mình nữa.
"Ông chủ, bánh bao bán thế nào?"
"Một cái một đồng rưỡi (khoảng 5k), bánh bao thịt hai đồng một cái."
"Hơi đắt, bánh bao này nhỏ như vậy."
"Cô ơi, tôi ở đây làm ăn nhiều năm rồi, làm ăn nhỏ sao có thể lừa cô."
"À, vậy màn thầu bao nhiêu tiền?" Ninh Hi Nhi nuốt nước miếng, khó khăn dời sự chú ý qua một cái màn thầu lớn trắng bóng. Màn thầu cũng có thể, chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi.
"Màn thầu một đồng." Ông chú bán bánh bao nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cô gái trẻ, trong lòng cảm thấy buồn cười.
"Như vầy... ông chủ, ông xem cái màn thầu ở giữa này nhỏ hơn so với mấy khác một chút, có thể bán cho tôi không, tôi có tám hào (khoảng 3k)?" trước giờ Ninh Hi Nhi chưa bao giờ mặc cả, giọng nhỏ như muỗi, thời khắc này cô đã sớm ngượng chín mặt.
Ông chủ nhìn cô gái trẻ trước mặt này nhìn qua cũng không giống như là người nghèo, thế nhưng mua bánh bao cũng phải trả giá? Nhưng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng kia, trong lòng ông chủ có chút không nỡ:
"Haiz, được rồi, cuộc làm ăn đầu tiên của buổi sáng nay, đây cho cô."
Ninh Hi Nhi nhận lấy bánh màn thầu trắng trẻo nóng hổi, liên tục nói cảm ơn với ông chủ.
"Cô gái à, ăn từ từ, đừng để nghẹn."
"Dạ, không sao, ưm ưm." Ninh Hi Nhi nhai màn thầu suýt chút nữa bị nấc cục. Nhưng vào lúc này, điện thoại trong túi bất ngờ vang lên, cô chưa kịp phản ứng bởi vì cô biết các cậu ấm cô chiêu rất nhàn rỗi 'đặc biệt quan tâm' cô, nhưng không bắt máy điện thoại vẫn không ngừng ồn ào-----
Những kẻ đó thật sự kiên trì không ngừng.
"Alo, xin chào." Cũng không biết là trò đùa dai của kẻ nào, dù sao số điện thoại cô cũng không biết.
Đầu bên kia truyền đến giọng phái nam cởi mở du dương-----
"Alo? Xin chào, là Ninh Hi Nhi phải không?"
"Ah... phải, xin hỏi anh là ai vậy?" Sao không phải là giọng điệu chê cười cô truyền đến? Ninh Hi Nhi cảm thấy giọng này dường như nghe qua ở đâu đó.
"À, chúng ta đã gặp qua, hôm qua đó, ở công viên thủy cung, ở cửa nộp đơn ứng tuyển, ờ, tôi đeo kính râm, sợ là cô không nhớ rõ tôi..."
Giọng đối phương càng nói càng nhỏ, có vẻ đang lẩm bẩm. Nhưng 'đeo kính râm ở cửa nộp đơn'? Không phải anh ấy chứ? Mang kính râm quá rõ ràng rồi sao có thể không nhớ chứ.
"Không không không, tôi nhớ anh, tôi còn chưa nói lời cảm ơn anh nữa."
"Nói lời cảm ơn?" Đối phương bất ngờ: "Là vầy, nếu như muốn cảm ơn vậy đồng ý giúp tôi một việc nha."
"Việc gì?" Ninh Hi Nhi hỏi xong cũng có chút hối hận.
"Chăm lo sinh hoạt thường ngày của chị tôi ~"
"Hả???"
- ----------
Ninh Hi Nhi ngồi bên trong hội sở cao cấp ở góc đường tên là 'Blue Lion', cô cúi thấp đầu nhìn chằm chằm tách cafe đen tỏa ra mùi vị cực kì đắng chát, cô không thích uống cafe, quá đắng, trước đây cô đều nhất định phải thêm 13 viên đường mới có thể miễn cưỡng uống một hớp. Hôm nay cũng không phải tới uống cafe, huống hồ tiệm này trang trí lộng lẫy, vừa nhìn là biết nơi cao cấp, trên thực đơn toàn bộ đều giới thiệu bằng tiếng Anh, cô nhìn có chút hoa mắt, cô đã chọn một phần... cafe giống người đàn ông trước mặt này. Tuy nói rằng người đàn ông trước mặt này, à không, phải nói là thiếu niên cũng gần vậy, cảm giác nhỏ hơn cô một chút. Mái tóc đen màu cafe có chút xoăn tự nhiên, khóe mắt hơi giương lên khiến cho người ta có một loại cảm giác ấm áp, lúc nói chuyện dáng vẻ mỉm cười tuấn tú khiến cho các khách hàng nữ ngồi ở xung quanh liên tục quay đầu lại nhìn, người này sau này trưởng thành chẳng biết sẽ gây họa cho biết bao người.
"Không ngờ cô thật sự tới, tôi rất vui." thiếu niên ở đối diện cười híp mắt nhìn chằm chằm cô gái vừa mới vào trong thì có vẻ khúm núm: "Xin chào, tôi là Quan Dật Thần."
"Xin chào, tôi là Ninh..."
"Ninh Hi Nhi đúng không." Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, bèn nói thêm: "Không phải hôm qua lúc nộp đơn cô đã điền à, tôi vô tình nhìn thấy nên vô tình biết được số điện thoại." Quan Dật Thần ung dung giải thích qua một lần những thắc mắc của đối phương.
"Trong điện thoại nói là thay chị anh chăm lo sinh hoạt thường ngày trong cuộc sống của chị anh, đại loại là bảo mẫu, quản gia sao?" Ninh Hi Nhi chỉ có thể dựa vào những thứ mình nhìn thấy trên tivi mà lý giải: "Chị anh... à... có phải bị bệnh không?"
Trong lòng Ninh Hi Nhi vẫn luôn cảm thấy rất thắc mắc, vừa nhìn ăn mặc của đối phương thì không phải người thường, trong nhà cũng không thiếu bảo mẫu quản gia này nọ, tại sao lại tìm tới một người chỉ có duyên gặp một lần như mình, hơn nữa... cô nhìn qua thì không phải là người biết chăm sóc người khác.
"Thật ra là vầy, chị gái tôi chị ấy là người... khá lãnh đạm, ở một mình, bình thường chỉ sợ cũng chỉ có tôi sẽ đi thăm chị ấy." Chị của anh ta khá hờ hững với mọi chuyện, là một người mạnh mẽ đến mức không có chút tình người, chỉ sợ 'thất tình lục dục' căn bản không chạm tới chị ấy, nếu như không có chuyện kia xảy ra, có lẽ bà chị của anh ta có thể sẽ không giống như ngày hôm nay, thiếu sức sống: "Nhưng mà, tôi sắp xuất ngoại rồi, chị ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm."
"À, trong nhà không có người thân khác sao?" Nói đến chữ người thân, trong lòng Ninh Hi Nhi rơi vào chua xót.
"Chị của tôi không thích, hết cách rồi. Người xa lạ thì càng không nói tới." Ngụ ý chính là tìm nhân viên của dịch vụ chăm sóc gia đình cũng không được.
"...Tôi cũng không phải người lạ? Thật ra anh cảm thấy tôi có thể đảm nhận phần công việc này?" Trong lòng Ninh Hi Nhi cảm thấy thấp thỏm, không phải cô không có lòng tin mà biết được bản thân có năng lực ra sao.
"Cô không giống, từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy cô rất hợp, hơn nữa bây giờ chẳng phải cô không có chỗ để ở sao?"
Lời này của đối phương nói trúng tim đen, đúng vậy, cô không có chỗ nào để đi, chỗ dừng chân đêm nay cũng là vấn đề.
"Nhà của chị tôi rất rộng rãi, thêm một người căn bản không thành vấn đề." Quan Dật Thần nhìn vẻ mặt do dự của đối phương liền bổ sung một câu.
"Nhưng.... anh thật sự coi trọng tôi, làm việc nhà căn bản trình độ của tôi là con số không, tất nhiên tôi sẽ cố gắng học tập, chỉ là tôi sợ chị anh sẽ ghét bỏ tôi." trong đầu Ninh Hi Nhi đã hiện lên hình ảnh cô bé lọ lem và chị gái của anh ta trong câu chuyện xưa đẫm nước mắt.
"Không sao, làm việc nhà ai cũng biết." Tôi hi vọng cô có thể trở thành bạn của chị hơn. Tất nhiên câu cuối, Quan Dật Thần chỉ lặng lẽ nói ở trong lòng mà thôi.
Sự chân thành trong đôi mắt trong trẻo của đối phương như ánh dương tháng 8 xuyên qua kẽ lá phản chiếu lên, chân thành khiến cho Ninh Hi Nhi đặt xuống tất cả lo lắng. Cũng không sao, đến lúc đó lại xem tình hình mà làm.
Nhìn ly trà đã thấy đáy, Quan Dật Thần thầm nghĩ, đến lúc nên nhích người xuất phát rồi.
- -----------
Dọc đường đi trong lòng Ninh Hi Nhi vẫn luôn yên lặng nhớ tới lời dạy trước đây của ông quản gia với cô người làm mới tới 'Không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, không nên hỏi thì có thể đừng hỏi.'. Lúc đó cô cảm thấy thật khó biết bao nhưng hiện giờ ngẫm lại, quả thật không dễ dàng làm được. Phong cảnh mỹ lệ dọc đường, lúc này Ninh Hi Nhi lại không có tâm tư quan tâm, không biết tại sao trong lòng lại khẩn trương, con tim đập thình thịch, người kia có cực kỳ hà khắc không, bản thân mình nhất định phải biểu hiện tốt một chút...
Chiếc xe chậm rãi chạy vào đường hầm những bức tường được điêu khắc theo phong cách châu Âu với hoa văn lưu ly, ngay sau đó đập vào mắt còn là một tòa nhà cao cấp sừng sững. Mặc dù không có trang trí hoa lệ rực rỡ, ngược lại phong cách cực kỳ đơn giản, nhưng có thể nhìn ra kiến trúc của tòa nhà này cách điệu cao cũng rất có gu, khiến cho người ta nhìn thấy cũng kinh sợ với khí thế của nó.
"Khu nhà Tác Phỉ Bách này không phải của nhà anh chứ?" Nhìn thấy đối phương hờ hững gật đầu, Ninh Hi Nhi có chút không thể tin được, cô ngẩng đầu nhìn toàn nhà lớn, chị của anh ta rốt cuộc là ai? khu nhà Tác Phỉ Bách cô đã nghe qua, cũng thấy qua trong tạp chí, thiết kế sư Sách Phi đứng đầu kiến trúc toàn cầu, nghệ nhân làm vườn Bá Cách kết hợp với công ty an ninh Phi Nhĩ Cách Lôi của Mỹ toàn quyền chịu trách nhiệm với các hạng mục công trình này, từ mấy năm có một ông trùm liên tục ném tiền vào đầu tư. Trước đây Thiên Bình dám buộc cha cô ấy mua cho bất động sản tầng cao nhất, cũng không biết nguyên nhân gì mà cuối cùng chỉ có thể kết thúc từ trong trứng nước. Nếu như nói nhà giàu chia làm nhiều loại, khi đó nhà cô nhiều lắm xem là bậc trung, mà đế chế đồ sứ Bùi gia có thể xem là số 1 số 2, nếu như ngay cả Thiên Bình cũng không thể mua đứt bất động sản của tầng cao nhất... cô cũng không biết nên tưởng tượng thế nào.
"Cái kia... chị anh ở đây?" Ninh Hi Nhi bước chân lên đoạn đường trị giá một tấc đất một tấc vàng này càng cẩn thận hơn. Tuy rằng cô mới bước ra đời nhưng cô không ngốc đến nỗi ngũ cốc không phân biệt* được. Nếu như chị của anh ta thật sự ở nơi này, căn bản cũng không cần một kẻ không hề có kinh nghiệm, đáng nói hơn là nhát gan như cô.
*Xuất phát từ câu: Không lao động thì ngũ cốc cũng không phân biệt được.
"À, đúng rồi. Ban đầu chị của tôi ở căn nhà ở núi XX, nhưng cách khá xa công ty nên hình như là mấy năm trước dời qua đây." Người em trai này nói chuyện nhẹ nhàng như mây bay, giống như trò chơi cất nhà của trẻ con vậy: "Sao, đến đây rồi không có lòng tin?"
*Kiểu đổi nhà không cần suy nghĩ.
"Không phải, chỉ thở dài chút thôi." Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng kêu gào: Ninh Hi Nhi, tỉnh lại đi, mau trở về thôi, nơi này căn bản không thích hợp với cô!
Nhìn đối phương bước đi không được tự nhiên, Quan Dật Thần không khỏi mỉm cười.
"Đi nhanh nào, hôm nay cuối tuần, chị tôi ở nhà. Thật ra cô không cần khẩn trương, tôi tin tưởng chị của tôi sẽ thích cô."
"Sao anh biết, tôi và cô ấy chưa từng gặp mặt..."
"Nói không chừng à."
Đang lúc họ nói chuyện thì đồng thời thang máy đã tới tầng cao nhất, đập vào mắt là một cánh cửa ở cuối hành lang thật dài. Thế nhưng, cả con đường hành lang lại không thấy cửa chính của các gia đình khác.
"Kỳ quái, sao chỉ có một cánh cửa?"
"Ừm, tầng này đều là nhà của chị tôi."
Ninh Hi Nhi ngoại trừ kinh ngạc ra cũng không nói nên lời. Chả trách trước đây Thiên Bình muốn mua dưới tầng thượng, cô còn cười nhạo Thiên Bình chẳng biết mỗi tầng có mấy căn để sử dụng... đi đến hành lang, vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm, nhìn hung thần ác sát trong bức tranh, cô nghĩ tiếp theo nhân loại khóc thầm có phải là mình không...
Quan Thần Dật ấn chuông cửa, nói với màn hình tinh thể lỏng của máy trả lời:
"Chị, là em, Dật Thần."
Không bao lâu, cửa mở ra. Sáu con mắt nhìn nhau, người bên trong cánh cửa đeo một cặp kính viền đen nhã nhặn, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào hai người kia--------
"Là... là cô?"
"..." Không lên tiếng, đôi mắt màu xanh băng giá âm trầm nhìn cô, không, là trừng cô.
- ----------Hết chương 4-------
Ps. Chào mừng bạn nhỏ Ninh Hi Nhi vào nhà mỹ nữ:v