Buổi sáng đầu xuân trời trong, ánh nắng dịu dàng chiếu lên lối đi bộ vừa được sương mai cọ rửa, mấy đám mây xinh đẹp vẫn còn đang treo trên bầu trời, chậm chạp không chịu rời đi. Trong nắng sớm của thành phố A tất cả có vẻ cực kỳ an tĩnh và tốt lành.
'Cộc-cộc-'
Xa xa truyền đến tiếng giày cao gót thanh thúy có quy luật chạm lên mặt đất, vào buổi sáng sớm có vẻ cực kỳ rõ ràng. Một thiếu nữ mặc áo khoác màu cam với giá trị xa xỉ kéo một chiếc vali Hello Kitty, mái tóc nâu gợn sóng tùy ý buộc lên phủ trước ngực, gương mặt xinh đẹp treo nụ cười khẽ, nếu như không xuất hiện trên con đường trong hẻm nhỏ, thì thật sự sẽ hiểu lầm cô là người mẫu từ trên sân khấu chữ T bước xuống, hào quang áp đảo người. Thế nhưng một giây tiếp theo, khí chất nữ thần hoàn mỹ không còn tồn tại nữa.
"Ôi trời ơi, con thật sự muốn điên rồi, muốn điên rồi, cái chỗ rách nát quỷ ma gì đây!" Giày cao gót rơi vào hố nhỏ không kéo ra được, khoảnh khắc này trên mặt cô gái ấy đã hiện ra vẻ tức giận mơ hồ, đây là lần thứ 109 lần từ hôm qua đến hôm nay cô ân cần hỏi thăm ông trời.
Cô gái dừng bước, ngồi xổm xuống, xoa xoa mắt cá chân có chút sưng đỏ, cô mang đôi giày cao gót 10 cm này hai ngày rồi, mệt muốn chết cũng không nói, ngón chân sợ là đã trầy da ra máu rồi. Tất nhiên, cho dù đau đớn khiến cho cô sắp rơi lệ, cô cũng không muốn mất tự tôn đi chân trần dẫm lên lối đi bộ. Giận dỗi hai tay ôm đầu gối ngồi xổm trong hẻm nhỏ, dù sao bây giờ mới 5 6 giờ sáng, trên đường cũng không có mấy người, cũng không có ai thấy dáng vẻ bây giờ của cô nghèo túng đến mức tận cùng. Nghĩ một hồi chóp mũi chua xót, rơi lệ.
Cô đã từng là thiên kim của tập đoàn dược phẩm Ninh thị, được Ninh gia nâng trên tay, nhưng công ty của ba cô bởi vì khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn mà trong một đêm bị quyết định phá sản, gia cảnh sa sút, tất cả đều hóa thành hư không. Ba cô cũng bởi vì tranh chấp nợ nần bị điều tra giám sát bí mật, cô một người sống 23 năm cơm áo không lo, chưa từng sẽ nghĩ tới một ngày như vậy. Bởi vì mẹ mất sớm, ba cô cực kỳ che chở cô, bất kỳ chuyện gì trong công ty đều không cần cô quan tâm, huống chi cô đối với công việc trong giới kinh doanh cùng với các bữa tiệc xã giao hoàn toàn không có hứng thú, có lẽ cô quá vụng về, Khi cô biết tất cả tài sản bị tịch thu, thứ duy nhất cô có thể mang đi chỉ có chiếc áo khoác Chanel màu cam số lượng có hạn đang mặc, cùng với đôi giày cao gót 10 cm của Viktor, trong chiếc vali màu hồng nhạt của cô thật ra chỉ có mấy tấm hình và một ít nội y mà thôi. Bây giờ cả người cũng chỉ có khoảng ba mươi tám nghìn, ăn một cái bánh bao cũng cảm thấy xa xỉ.
Ninh Hi lặng lẽ nhìn chằm chằm tấm ảnh cũ của cô và ba cô trong ví tiền.
Tận cùng của tuyệt vọng, ba à, thật sự tận cùng của tuyệt vọng rồi sao...
Cô trầm tư trong chốc lát, bỏ vào trong miệng một viên kẹo vị dâu tây, ngay khi cô mệt mỏi cũng chỉ có thể dựa vào vị ngọt chán ngấy để có thể phấn chấn lại tinh thần, cô chưa đến nỗi tuyệt vọng muốn nhảy lầu. Cô nhớ kỹ khi đó, mỗi khi cô khổ sở, ba cô sẽ cho cô một viên kẹo, ba từng nói với cô câu này 'Khi càng gian khổ, kẹo càng ngọt.'. Nhìn giấy gói kẹo trong tay, trong lòng khó tránh được có chút thương cảm.
"Khóc cái gì mà khóc, cô là tiểu thư xinh đẹp nhất thế giới không ai sánh bằng, khóc cái rắm! A... đau quá, huhu, cô phải kiên cường thật kiên cường lên cho tôi, không được khóc nhè, không phải chỉ là không có tiền thôi sao, đại trượng phu co được giãn được, cô cũng không phải không tay không chân, không có tiền thì tự mình kiếm thôi, mọi thứ sẽ tốt lên, phải sống thật tốt, chờ ba ra ngoài!"
Một bên lau nước mắt một bên chỉ tường chửi mắng.
Một bà mẹ cầm cái giỏ tre đi ngang qua hẻm nhỏ, bà bị cô gái trẻ ngồi xổm trong góc vừa khóc vừa quơ tay múa chân chỉ vào tường độc thoại dọa sợ hết hồn, may là ông cụ đi phía sau đỡ được.
'Ông già, ông... ông xem cô gái trẻ kia, có phải đầu óc không được bình thường...'
'Được rồi, đừng để ý, người ta gọi là nghệ thuật biểu diễn bà hiểu không, đi mau đi mau...'
Ninh Hi Nhi nhìn thấy người đi trên đường càng lúc càng nhiều, đa số đều là người lớn tuổi đi tập thể dục buổi sáng, nhưng bị các ánh mắt phức tạp của họ nhìn chằm chằm cũng không biết phải nói là mùi vị gì, cô lúng túng ho khan vài tiếng, dùng sức kéo giày cao gót lên, vừa định chuẩn bị đứng lên rời khỏi thì điện thoại rung lên.
'Ting ting--'
Một tiếng chuông tin nhắn sms thanh thúy vang lên nhắc nhở, cô kích động cầm điện thoại lên kiểm tra, chẳng lẽ trước đó cô hỏi Quý Nghiên ở nhờ có trả lời?
Ước chừng nhìn chằm chằm điện thoại 30 giây, lật đống tin nhắn rất nhiều lần mới xác định thật chẳng có tin tốt gì. Có chút thất vọng, có chút mệt mỏi. Thời gian dài như vậy không có tin, xem ra bên Quý Nghiên bó tay rồi..
Nhìn danh bạ điện thoại thật dài trên màn hình, nhưng cô lại không biết gọi cho ai. Trong vòng bạn bè cô luôn bị người khác xem là thiên kim tiểu thư*, các anh chàng quý tử luôn nói sau lưng là 'Bánh creme caramel** được ba mình ngậm trong miệng', 'Chim hoàng yến chưa dứt sữa' vân vân đủ loại, cho rằng cô không biết họ. Thật sự cô không sao cả, bởi vì những người đó ở trước mặt cô đều thân thiết kính trọng cô, thế là được rồi.
*Nguyên văn là " Danh viện – 名媛": thường được dùng để chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
**Tiếng Việt hay gọi là bánh flan
Cô không kết giao được bạn bè. Có lẽ cô nghe không hiểu ẩn ý trong lời người khác, không phân rõ trường hợp xã giao hư tình giả ý, luôn luôn không thể hòa nhập được vào cái vòng kia. Khi người ta bàn luận về hàng hiệu đồ xa xỉ, cô không hiểu thì sau khi trở về thiếu chỗ nào bù chỗ đó, sau này tự thay đổi ăn mặc, trở thành cả người đều là hàng xa xỉ, khi sinh nhật người ta, cô sẽ trước 1 tuần tỉ mỉ đặt mua quà, nhận được chẳng qua cũng chỉ là một câu cảm ơn lạnh nhạt. Dần dần, cô không xuất hiện trong bất kỳ trường hợp xã giao nào, trong vòng bạn bè trên Twitter cũng vì vậy mà đồn cô khá cao ngạo, quái dị. Cũng may, còn có Quý Nghiên và Thiên Bình nguyện ý thân thiết với cô, nguyện ý kết bạn với cô, cho nên cô quý trọng gấp đôi tình cảm với họ, nếu như không phải hết cách cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho họ, thế như hình như họ đều bận rộn nhiều việc...
Trước tiên cô thử gọi cho Quý Nghiên sau khi đường dây bận cô nhìn chằm chằm màn hình lặng lẽ khẩn cầu: 'Mình xin cậu nhất định phải nghe điện thoại....'
"Alo, Ai vậy?" Cô chỉ có thể gọi điện cho một người bạn khác.
"Thiên Bình là mình, mình là Hi Nhi."
"Hi Nhi? Oh, Hi Nhi, có chuyện gì?" Giọng đối phương hơi cao.
"Là vầy, nếu như thuận tiện, mình có thể ở tạm nhà cậu không? Chỉ vài ngày là được rồi, chờ mình tìm được công..." Ninh Hi còn chưa nói hết lời đã bị đối phương cứng rắn cắt ngang.
"Hi Nhi, là như vầy. Mình hiểu được tình trạng hiện tại của cậu, nhưng bây giờ mình không ở nhà, bây giờ mình đang ở Milan (Ý), cậu không thử gọi điện cho Quý Nghiên xem?" Giọng Thiên Bình mang theo vẻ áy náy truyền đến, giọng có vẻ cách xa loa điện thoại, hình như đang nói chuyện với người khác: "Nè, mấy cái tên này chú ý dùm coi, bảo bối này giá trị hơn 10 vạn (khoảng 352 triệu tiền Việt) rớt bể mấy người thường nổi không... À, Hi Nhi, xin lỗi, bên này mình khá bận..."
"Ah, không sao, mình chỉ hỏi chút thôi, không tiện nói cũng không sao..." Ninh Hi nghe xong trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mác, nhưng suy nghĩ một chút, ban đầu đối phương bận rộn nhiều việc, ngược lại bản thân cũng không thể làm khó người ta: "Đúng rồi, Thiên Bình, bây giờ đã đỡ đau đầu hơn chưa, xin lỗi lần trước không thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của cậu, gói thuốc kia thật sự rất các tác dụng khi đau đầu, nhớ phải kiên trì nha."
"Gói thuốc? À, mình uống một lần rồi, cảm giác hơi đắng." Giọng ở đầu bên kia có chút vội vàng: "Hi Nhi, bây giờ mình phải đi xem quán rượu, lần sau nói chuyện tiếp, tạm biệt."
"Ừ, được."
Vừa nói xong, đối phương liền cúp máy.
Họ đều rất bận.
Cô gục đầu bất lực, nhìn danh bạ trên màn hình điện thoại, mấy ngày ngắn ngủi bạn bè trên twitter chợt giảm đi, những kẻ cùng họ với cô càng không thể gọi được điện thoại, gọi được thì không phải giả vờ không biết thì thậm chí còn muốn chê cười vài câu, họ tránh cô như tránh tà, bọn họ sợ cô liên lụy họ. Thỉnh thoảng cô còn nhận được một vài tin nhắn đại lại như 'Con cừu nhỏ đáng thương, phải cai sữa rồi', 'Bây giờ lưu lạc đầu đường xó chợ chưa', ''Xuống biển' kinh doanh chưa' vân vân, đủ các loại sms khó xem từ người xa lạ. Bình thường bản thân cô trước giờ đều không quá nổi bật nhưng chỉ trong một đêm bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió, nhiều người đang chực chờ chê cười cô, Giậu đổ bìm leo có phải chính là loại cảm giác này?
Cười tự giễu chính mình, sau đó Ninh Hi dùng sức vỗ lên mặt, kéo vali dần dần biến mất trong đám người ở hẻm nhỏ.
Đúng vậy, ba ngày trước cô còn là thiên kim tiểu thư cái gì cũng không cần lo lắng, bây giờ trên người cô còn lại chỉ có khoảng ba mươi tám nghìn, là người nghèo khổ túng quẫn. Cô dùng hai ngày đón nhận hiện thực, bây giờ cô phải cắn chặt răng để tồn tại, ít nhất không thể để cho chính mình chết đói, không thể để cho mấy nhân vật nổi tiếng nhìn thấy cô mà chê cười. Rốt cuộc cô cũng đã hiểu được câu nói của người nghèo khổ 'ngực phía trước muốn dán lên lưng ở phía sau'* có ý là gì rồi, bụng cứ réo ùng ục ùng ục, nhớ lại trước đây lão quản gia thường xuyên thở dài giảng đạo lý về hành vi để cơm thừa của cô, khi đó chính mình thật sự ở trong phúc mà không biết là phúc.
*Ý là đói đến cùng cực.
Vừa đi vừa hối hận, Ninh Hi đi tới cửa công viên thủy sinh thật lớn, xung quanh bị người ta chen lấn chật như nêm cối, hóa ra nơi này hôm nay vừa khai trương, nghe nói đây là do một kiến trúc sư Trung Quốc tuổi còn trẻ đã nhận được giải thưởng Pritzker* thiết kế, giá cả đắt đỏ, đồng thời là công trình duy nhất trên thế giới, có thể tưởng tượng được vé vào cửa đại khái người thường không chi nổi. Hơn nữa hôm nay là ngày khai trương, có vẻ như chỉ có khách quý đã định trước mới có thể vào. Nhón mũi chân lĩnh hội một chút phong cách của tòa kiến trúc này, ngẩng đầu nhìn bể thủy sinh với tạo hình đặc biệt phía xa xa, nhưng hết cách người trước mặt quá nhiều, chỉ có thể nhìn thấy vài đường nét, ngẫm một hồi vẫn là bỏ cuộc, tuy nói rằng cô khá hiếu kỳ thế nhưng bây giờ điểm mấu chốt nhất là: tìm được công việc và chỗ dừng chân thì quan trọng hơn.
*Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Giải thưởng này được Jay A. Pritzker lập ra từ năm 1979 và được điều hành bởi dòng họ Pritzker. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc. Giải thưởng được xem như giải Nobel của kiến trúc.
"Nè, cậu đi làm gì, cậu cũng không có vé vào cửa đã định trước."
"Ngốc quá, mình nghe nói bây giờ bên kia thiếu nhân viên, hình như muốn tuyển vài người! Tiền lương hậu hĩnh, quan trọng là nếu nộp đơn không được nhận cũng có thể vào xem đó."
"Thật à? Chờ mình chút!"
Đôi ba nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đi ngang qua bên cạnh Ninh Hi, câu nói của họ khiến Ninh Hi nhất thời dừng bước. Tiền lương? Nộp đơn? Đây chẳng phải là điều cô cần nhất lúc này sao. Cô lén lút đi theo sau họ, quả nhiên thấy họ vòng qua một cánh cửa bên cạnh, phía trước thật nhiều đứng, nhân viên làm việc dường như đang cùng họ nói gì đó. Ngay lúc cô ngây người, đã có mấy cô gái vọt tới trước mặt cô, Ninh Hi nhìn thấy tình cảnh này, bất chấp tất cả trực tiếp chen vào, hình như còn đạp phải chân của những người khác, tuy rằng cảm thấy có lỗi nhưng bây giờ cô thật sự rất cần phần công việc này!
- -------Hết chương 1-------
Ps. Điều mình thích ở Ninh Hi Nhi là tính cách không chấp nhận số phận và rất lạc quan.