Quái Vật - Mạch Bách Sinh

Chương 9-2



Máu trong người Lâm Song Hòe như đọng lại. Khi nhìn thấy khuôn mặt người nọ dưới ánh đèn thì cậu mới bình tĩnh lại, trong lòng cậu tức giận: "Kế Ngọc Vũ, anh vào kiểu gì vậy?" Lâm Song Hòe cau mày đi vào trong và ngừng lại trước mặt Kế Ngọc Vũ, lạnh giọng bảo, "Mời anh ra khỏi đây."

Kế Ngọc Vũ mỉm cười nhìn Lâm Song Hòe, Lâm Song Hòe có một cảm giác rất khó chịu dưới ánh nhìn chăm chú ấy, đồng thời cũng cảm thấy sự kì quặc khiến người ta sởn tóc gáy. Trong lòng cậu sợ hãi, nhưng vì không muốn để lộ trước mặt Kế Ngọc Vũ nên cố gắng giữ biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt mình: "Rốt cuộc anh ——"

Lâm Song Hòe ngừng nói, bởi vì khuôn mặt của Kế Ngọc Vũ bỗng mở bung ra với trục tung là cái mũi, hai bên mặt vặn vẹo một hồi rồi hoá thành hai khuôn mặt mới: Một cái là khuôn mặt của Kế Ngọc Vũ, một cái là khuôn mặt của người chồng.

Đầu Lâm Song Hòe trống rỗng, cậu như mất đi khả năng suy nghĩ, sau một lúc lâu thì đồng tử mới co lại rồi thét thành tiếng: "A!!!"

Lâm Song Hòe cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài từ miệng, cậu lui về sau vài bước, sau khi phản ứng lại thì cậu chạy ra cửa theo bản năng. Nhưng ngón tay cậu chưa kịp chạm đến cửa thì có thứ gì đó cuốn lấy chân nhanh chóng kéo cậu về.

Trong đầu Lâm Song Hòe vang ầm ầm, khuôn mặt trắng bệch như đã chết đi của cậu cúi xuống, thấy một thứ gì đó đặc quánh nhớp nháp màu đen đang quấn lấy cẳng chân mình. Cậu nhìn theo thứ kì quái này thì thấy con quái vật mang khuôn mặt của Kế Ngọc Vũ và Quý Văn đang nhìn về phía mình.

Quái vật nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Song Hòe trong chốc lát, hai khuôn mặt bất đồng cùng nở nụ cười, cùng thốt lên hai giọng nói: "Vợ ơi."

Trường hợp này quá kinh dị, Lâm Song Hòe hận không thể nhắm mắt ngất xỉu luôn, nhưng điều đáng giận là cậu lại không ngất được. Cậu chưa từng hận khả năng chịu đựng của tâm lý mình đến thế, khiến cậu không thể không chấp nhận cơn hoảng loạn dưới sự tỉnh táo như vậy.

Lâm Song Hòe quỳ rạp trên mặt đất, cậu dùng một cái chân khác để đạp thứ đang quấn lấy cẳng chân mình, vặn vẹo muốn bò ra bên ngoài. Nhưng sự giãy giụa của cậu chẳng khác nào trẻ con đang chơi đùa dưới góc nhìn của quái vật, Lâm Song Hòe dễ dàng bị quái vật kéo về. Bởi vì sợ hãi mà cậu hét thật to, nước mắt rưng rưng, gò má cũng ửng đỏ vì cọ trên sàn nhà.

Lâm Song Hòe gần như không thể thốt thành lời vì sợ hãi, cậu lắp bắp hô: "Cứu, cứu mạng! A!" Càng tới gần quái vật, cậu càng sợ đến mức muốn ngất lịm đi, bởi vì sợ mà cậu còn buồn nôn: "Oẹ! A!!!"

Nhưng dù Lâm Song Hòe phản ứng như nào thì cậu vẫn bị kéo về bên cạnh quái vật. Quái vật ngồi xổm, hai khuôn mặt đồng loạt tiến đến trước mặt Lâm Song Hòe, đánh giá biểu cảm của Lâm Song Hòe từ hai góc độ. Khuôn mặt thuộc về Quý Văn mở lời một cách nghi ngờ: "Vợ ơi, em sao vậy?" Không đợi Lâm Song Hòe trả lời, khuôn mặt thuộc về Kế Ngọc Vũ đã đáp lời, "Lúc không có anh ở bên, em đã rất sợ hãi đúng không? Tên nhân loại này có ý xấu, nó đã bị anh ăn luôn rồi, em đừng sợ."

Quái vật đưa hai khuôn mặt ra trước mắt Lâm Song Hòe, đồng loạt hỏi: "Vợ ơi, em thích khuôn mặt nào?"

Lâm Song Hòe không chịu nổi nữa, cậu hét lên một tiếng, giơ tay đánh đấm lung tung lên hai khuôn mặt như nổi điên. Đường như điều này khiến quái vật còn khó hiểu hơn, hắn bắt lấy tay Lâm Song Hòe, dùng khuôn mặt thuộc về Quý Văn chạm nhẹ lên mặt Lâm Song Hòe. Nhưng sau khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Lâm Song Hòe thì lại thay thành khuôn mặt Kế Ngọc Vũ hôn Lâm Song Hòe một cái.

Trên khuôn mặt Lâm Song Hòe đẫm nước mắt, cậu khóc đến mức không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Hai khuôn mặt trở nên mơ hồ càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Một đôi tay rắn chắc ôm lấy Lâm Song Hòe, Lâm Song Hòe chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cái tay thứ ba lau nước mắt trên mặt. Cậu mở mắt ra, thấy trên ngực quái vật mọc ra cánh tay thứ ba.

"A a a!!!"

Lâm Song Hòe thét chói tai, sợi dây yếu ớt trong lòng cậu đã đứt đoạn. Cậu điên cuồng giãy giụa muốn bò ra bên ngoài, đến cúc áo sơ mi cũng bị đứt mấy viên. Cậu thở phì phò, ngửa mặt nhìn ánh đèn nóc nhà mà chảy nước mắt. Tiếp theo cậu cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, cúi xuống thì thấy cái đầu thuộc về Quý Văn đang vùi ở ngực mình, mà gương mặt thuộc về Kế Ngọc Vũ vẫn trợn tròn mắt nhìn cậu.

Lâm Song Hòe cảm thấy mình điên rồi, cậu phát ra tiếng thở dốc run rẩy từ trong cổ họng. Cậu sợ đến chết lặng, tay chân vô lực không thể giãy giụa. Phần thái dương của Lâm Song Hòe đau đớn rét run, cánh tay bị quái vật dùng hai tay chặn lại, rồi bị cái tay thứ ba của quái vật xé rách quần áo.

Lâm Song Hòe thở hồng hộc, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, nghĩ mình có phải xuống địa ngục vì giết người hay không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv