Nghe thấy lời thỉnh cầu của Lâm Song Hòe, sự hưng phấn trên khuôn mặt của Kế Ngọc Vũ dần biến mất, biến thành biểu cảm như đang suy tư gì đó, anh ta cười ám muội: "Tôi đang nghĩ hôm nay cậu...... Hoá ra là có việc muốn nhờ tôi làm." Anh ta đi đến bên người Lâm Song Hòe rồi ngồi xuống, nắm chặt tay Lâm Song Hòe trong lòng bàn tay, liếc mắt đưa tình nhìn Lâm Song Hòe, "Đương nhiên là tôi sẽ thực hiện yêu cầu của cậu. Nhưng sau khi hoàn thành, cậu sẽ báo đáp tôi như nào đây?" Anh ta dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Cậu Lâm, cậu cũng không muốn chuyện vừa rồi bị Quý Văn biết đúng không."
Lâm Song Hòe có một khuôn mặt xinh đẹp, luôn có người tiếp cận cậu, lấy lòng cậu vì khuôn mặt này. Nhưng cậu luôn chán ghét những người nông cạn viết dục vọng lên mặt. Cậu từng cho rằng Quý Văn là một ngoại lệ, nhưng không ngờ Quý Văn lại đến với cậu vì tiền —— điều này còn khiến cậu thống hận hơn là đến với cậu vì sắc.
Nhiệt độ trên người Kế Ngọc Vũ truyền tới cách lớp quần áo, tâm trạng Lâm Song Hòe tệ tới cực điểm, gần như không giữ được biểu cảm trên mặt: "Chờ anh làm rồi sẽ biết."
Dù câu trả lời có lệ như vậy nhưng Kế Ngọc Vũ vẫn dễ dàng đồng ý, anh ta sờ tay Lâm Song Hòe, nhìn Lâm Song Hòe với khuôn mặt nặng tình: "Được, tôi nghe theo phu nhân hết."
Lâm Song Hòe đang muốn nói chuyện thì thấy then cửa phòng ngủ bị đè xuống, cậu ta bỗng chốc thu tay đứng dậy, quả nhiên giây tiếp theo thấy quái vật đẩy cửa đi vào.
Đầu tiên là quái vật nhìn Lâm Song Hòe trong chốc lát, sau lưng Lâm Song Hòe nổi da gà, một lát sau mới thấy quái vật dời mắt và nhìn về phía Kế Ngọc Vũ đang ngồi trên giường với khuôn mặt vô cảm: "Đừng ngồi trên giường tôi."
Kế Ngọc Vũ lập tức đứng lên, biểu cảm cợt nhả trên khuôn mặt anh ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi từ trong xương cốt: "...... À, tôi xin lỗi." Khi nói ra những lời này, trên mặt anh ta lại lộ ra biểu cảm nghi ngờ, giống như thấy điều gì đó khác lạ từ quái vật. Nhưng anh ta chỉ hé miệng, chung quy không hỏi thành câu.
Lâm Song Hòe cụp mắt đứng ở mép giường, một lát sau quái vật lại mỉm cười nhìn về phía cậu, dường như cũng không giận Lâm Song Hòe: "Vợ à, buổi sáng em chưa ăn gì, anh có gọt ít trái cây đó, em ra ăn một chút đi."
Lâm Song Hòe nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, cậu liếc Kế Ngọc Vũ một cái, sau đó đi theo quái vật ra ngoài phòng ngủ. Quả nhiên, khi cậu ngồi bên bàn cơm, Kế Ngọc Vũ cũng ra ngoài theo, bắt đầu nói chuyện với quái vật: "Quý Văn, đã vài ngày rồi cậu không đến công ty, lần này tôi tới vì có chuyện cần cậu. Hôm nay cậu có rảnh không? Vừa lúc chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút."
"Đi ra ngoài nói sao?" Quái vật nâng mắt, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười kì quái, nhẹ giọng mở lời, "Được thôi."