Rất ít người biết rằng Mạch Khâm không thể ghi nhớ được hình dáng của một ai, đặc biệt là nữ nhân, nếu như Dạ Dao Quang biết được thì cô sẽ biết đây là hội chứng mù mặt bẩm sinh (1). Những người mắc bệnh này nặng thì khi nhìn một người sẽ không nhìn thấy được ngũ quan mà chỉ thấy đường nét gương mặt, Mạch Khâm nằm trong trường hợp này.
Một người từ nhỏ nhìn thấy bất kì ai cũng chỉ một gương mặt không có mắt mày miệng mũi, đó là một việc vô cùng kinh khủng, vì vậy sớm tôi luyện một Mạch Khâm vô tình lãnh đạm, nhưng một ngày nọ người ấy xuất hiện, hắn có thể nhìn rõ ràng dung mạo của đối phương, cảm giác ngạc nhiên và sức hấp dẫn đó không người nào có thể lí giải được, vì hắn cảm thấy Dạ Dao Quang có duyên với mình nên tình nguyện bảo vệ cho cô, trên thế gian này Dạ Dao Quang là người duy nhất hắn có thể nhìn rõ ràng.
Buổi sáng ngày thứ hai, Dạ Dao Quang quả thật tỉnh lại, Kim Tử vẫn luôn nằm sấp bên cạnh lập tức đu bám lên người cô như con bạch tuộc, sau khi nó ra sức cọ sát người Dạ Dao Quang còn chuẩn bị dâng hiến cho cô nụ hôn cao quý của thần hầu thì bị Dạ Dao Quang không hiểu phong tình lạnh lùng cự tuyệt.
“Mới sáng sớm chưa súc miệng rửa mặt, ngươi không chê bản thân ngươi thối nhưng ta chê!” Dạ Dao Quang đưa bàn tay ngăn cản miệng của Kim Tử, ngón tay nắm lấy khuôn mặt Kim Tử đẩy về sau một cái.
“Ô ô ô!” Kim Tử cảm thấy trái tim bị sự lạnh lùng đó làm tan nát, tức giận nhìn Dạ Dao Quang xuống giường gào lên.
Dạ Dao Quang thoải mái ưỡn người vặn eo, sau đó chán ghét liếc Kim Tử đang nhe răng trợn mắt trên giường ung dung đến mở cửa phòng, bên ngoài tuyết trắng tung bay, trời vẫn tờ mờ sáng.
“Cô nương, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Vương Ni Nhi nha hoàn cận thân của Dạ Dao Quang luôn ngủ ở gian ngoài khuê phòng Dạ Dao Quang nghe thấy tiếng động bước ra thì thấy Dạ Dao Quang đang đứng ở cửa phòng, sau khi vui mừng gọi một tiếng cô phát hiện Dạ Dao Quang vẫn đang mặc bộ đồ ngủ mỏng manh liền lập tức quay người đi vào trong, cuối cùng lấy ra một chiếc áo lông hồ li khoác lên người Dạ Dao Quang: “Cô nương, bên ngoài trời tuyết đang rơi, gió rất lớn, người phải chú ý thân thể.”
Thật ra Dạ Dao Quang không cảm thấy lạnh, tuy rằng trời đổ tuyết, nhưng vì trận pháp cô bày bố khiến cho gia trạch vẫn ấm áp như cũ, Vương Ni Nhi có lòng quan tâm nên cô cũng không từ chối đưa tay kéo áo hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Dạ cô nương, còn bốn ngày nữa là tới giao thừa rồi ạ.” Vương Ni Nhi trả lời: “Cô nương, người đợi một lát, nô tì đi chuẩn bị nước nóng.”
Nói xong Vương Ni Nhi lấy một cây dù từ trong phòng, nhanh chóng rời khỏi viện.
Lúc này Kim Tử nhảy từ trong ra, ngồi trên vai Dạ Dao Quang.
“Ta đã hôn mê nửa tháng rồi à.” Dạ Dao Quang có chút ngây người, xoay đầu thấy Kim Tử đang giả làm bức tượng, mắt không chớp nhìn tuyết bay bên ngoài, cô đưa tay đánh đầu nó: “Cả nửa tháng nay không tu luyện rồi chứ gì, chúng ta mau chóng bù đắp lại.”
Kim Tử không có cách nào tách rời Dạ Dao Quang tu luyện một mình, cô nắm lấy Kim Tử đi vào trong, vừa xoay người áo lông hồ li tung bay vẽ nên một tia sáng tuyết trắng, sau đó cửa tự động khép lại.
Dạ Dao Quang ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện sau một tháng trời, cô phát hiện một lượng khí ngũ hành lớn ập tới người cô, đây là lần đầu tiên cô tu luyện sau khi bố được đại trận, cô sớm đã biết khí ngũ hành sẽ vô cùng nồng đậm, nhưng lại không ngờ được sẽ nồng đậm như thế này, từng luồng khí trắng bện vào nhau thành sợi dây thừng, vừa nhập vào người Dạ Dao Quang liền bị cơ thể giống như một đứa trẻ đang rất đói của cô nuốt chửng từng ngụm lớn.
Sau khi vận khí mất một buổi Dạ Dao Quang ngừng tu luyện, cô đưa tay vò đầu của Kim Tử nói: “Làm sao đây, bây giờ ta không cần ngươi cũng có thể hấp thu được khí ngũ hành tinh thuần…”
Hai hàng lông mày Kim Tử lập tức dựng ngược lên, đôi mắt sáng rực vô cùng phẫn nộ nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn bộ dạng đó của Kim Tử không hiểu sao lại vui vẻ, sau đó cô nắm lấy Kim Tử truyền một nửa khí ngũ hành trong cơ thể cho nó, khí ngũ hành tinh thuần được độ vào trong cơ thể Kim Tử, hai mắt nó bắn ra những tia sáng vàng, tuy chỉ trong phút chốc nhưng làm chói mắt Dạ Dao Quang.
“Tu vi ngươi tăng cao rồi phải không?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
Kim Tử cực kì vui mừng ngồi xuống, chiếc đuôi thon dài lông xù không ngừng đong đưa.
Dạ Dao Quang nghĩ tới hành động Kim Tử xông tới khi cô tỉnh dậy, lại thấy thêm động tác này của nó, Dạ Dao Quang ôm trán nói: “Ngươi không phải thần hầu ư? Sao lại học theo điệu bộ của loài chó thế này?”
Thần hầu cao quý bị so sánh với chó, Kim Tử lập tức xù lông, lông của nó liền dựng hết lên, lúc chuẩn bị nổi giận thì bị Dạ Dao Quang tóm lấy đuôi vô tình ném ra ngoài.
“Trạm ca sắp dậy rồi, ngươi mau đi luyện võ với huynh ấy đi.”
Kim Tử cào lên cánh cửa đóng chặt, sau đó bực bội đấm xuống đất, lầm bầm mấy tiếng mới chạy về hướng phòng Ôn Đình Trạm.
Vương Ni Nhi và Vương Mộc rất nhanh đã bê mấy thùng nước nóng tới đổ vào trong bồn tắm lớn, Dạ Dao Quang ngủ nửa tháng, tuy mỗi ngày Vương Ni Nhi đều lau người cho cô, nhưng một người mắc bệnh sạch sẽ như Dạ Dao Quang vừa nghĩ tới bản thân nửa tháng không tắm rửa thì ngay tức khắc nhảy vào bồn tắm.
Dạ Dao Quang thoải mái tắm rửa, sau khi thu xếp ổn thỏa thì rời khỏi phòng đi về phía nhà ăn. Trong lúc đó cô đã nghe Vương Ni Nhi thuật lại một lượt những sự việc phát sinh sau khi cô hôn mê, tất nhiên Vương Ni Nhi không biết vụ việc Sở Tam Nương.
Lúc Ôn Đình Trạm nhìn thấy Kim Tử thì biết Dạ Dao Quang đã tỉnh lại, trong lòng vui vẻ chạy đi tìm Dạ Dao Quang ngay lập tức, nhưng lúc ấy Dạ Dao Quang đang tắm gội, Ôn Đình Trạm chỉ có thể ngoan ngoãn chạy một vòng cùng với Kim Tử, sau khi cậu quay về tắm rửa xong xuôi thì Mạch Khâm và Qua Vô Âm đã thức dậy, thân là chủ nhà cậu không thể vứt bỏ hai vị khách quý nên chỉ có thể đến phòng ăn sớm một bước tiếp đãi, vì vậy lúc nhìn thấy Dạ Dao Quang bước vào phòng ăn, hai mắt cậu liền sáng lên.
“Mạch công tử, Qua cô nương.” Dạ Dao Quang gật đầu chào hỏi.
“Không ngờ cô nương còn nhỏ tuổi như vậy…” Qua Vô Âm kinh ngạc.
“Qua năm theo tuổi mụ đã được mười ba rồi.” Dạ Dao Quang cười đáp sẵn tiện ngồi xuống. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng, Dạ Dao Quang nhấc tay nâng chén sữa bò mà cô đặc biệt dặn dò Điền Tẩu chuẩn bị ở trước mặt nói: “Tự cổ có lấy trà thay rượu, vào lúc này không có trà chỉ có thể kính hai vị một chén, thể hiện chút tâm ý, ơn cứu mạng xin khắc ghi trong tim.”
Mạch Khâm đã ở đây vài ngày nên biết đó là sữa bò, còn Qua Vô Âm lần đầu tiên nhìn thấy loại thức uống màu trắng như thế thì ngây người, hương thơm sữa nồng đậm làm cho cô có chút không thoải mái.
“Nghe nói đây là món ngon, nữ tử càng nên uống nhiều một chút.” Mạch Khâm hiếm khi thấy bộ dạng mờ tịt ngỡ ngàng như vậy của Qua Vô Âm kìm nén không bật cười nâng chén: “Dạ cô nương đã bày tỏ thành ý như vậy, ta sẽ cạn hết.”
Nói xong, Mạch Khâm sảng khoái uống cạn giống như đang uống mỹ tửu.
Qua Vô Âm nhìn thấy cũng rất thoải mái nâng chén kính Dạ Dao Quang, sau đó ngẩng đầu uống cạn, hương vị đậm đà trái lại làm cho Qua Vô Âm có chút bất ngờ, mà dư vị còn kéo dài về sau.
***Hội chứng mù mặt: Người mắc bệnh này thường không thể nhớ được gương mặt của người họ vừa được giới thiệu.