Ôn Đình Trạm nói rồi lại dâng thêm lên một tấm bản đồ bố trí trong nội bộ học xá. Có những học viên sẽ dựa vào sở thích của bản thân mà thay đổi vị trí của bàn học, ghế, tủ sách, hoặc là vị trí giường chiếu, tủ quần áo trong phòng. Bản vẽ mà Ôn Đình Trạm dâng thêm lên chính là hình vẽ trong học xá của Đồng Viên.
“Học trò đã đi xem xét qua thư phòng của Đồng Viên, sau khi hắn dịch chuyển tủ quần áo của Diệp Phụ Duyên đến án thư, sự việc xảy ra đêm hôm đó thư phòng không thắp đèn. Học trò cũng hỏi qua rất nhiều học viên, là sau khi sơn trưởng đến mới thắp đèn ở thư phòng. Nếu như lúc này hung thủ nhẹ nhàng mở tủ, từ phía dưới cùng của tủ trở ra, án thư sẽ tạo thành lá chắn có tác dụng. Khi đó âm thanh ồn ào, vụ án giết người vô cùng thê thảm đã lấy đi sự chú ý của đại đa số học viên, hắn muốn trà trộn vào trong học viên là cực kỳ dễ dàng.”
Tri phủ suy nghĩ một chút rồi lại cùng sư gia thương thảo một hồi, cuối cùng đồng ý với những suy đoán của Ôn Đình Trạm: “Được, cho dù những lời ngươi nói là thật, vậy thì tại sao tủ quần áo của Diệp Phụ Duyên lại bị đặt ở thư phòng, hung thủ lại làm sao có thể biết được?”
“Bởi vì tất cả những điều này đều là do hung thủ xúi giục Đồng Viên!” Lời nói của Ôn Đình Trạm vang lên mạnh mẽ:
“Việc này phải nói từ việc xung đột giữa Đồng Viên và Diệp Phụ Duyên, ngọc bội tổ truyền của Đồng Viên bị đánh rơi lại tìm thấy trong đồng phục mà Diệp Phụ Duyên đặt trong tủ quần áo. Hơn nữa ngọc bội bị rơi vỡ, Đồng Viên yêu cầu học viện nghiêm khắc trừng phạt Diệp Phụ Duyên, nhưng Diệp Phụ Duyên quyết không nhận tội, học viện mới tạm giam Diệp Phụ Duyên. Còn hung thủ sở dĩ có thể từng bước mưu hại Đồng Viên là bởi vì hắn sớm đã tính được việc này, Đồng Viên và hắn làm bạn đã lâu, hơn nữa là nói gì nghe nấy. Mục tiêu thực sự của hung thủ vốn dĩ không phải là Đồng Viên, mà là Diệp Phụ Duyên! Đồng Viên chỉ là quân cờ mà hắn muốn dùng để giết hại Diệp Phụ Duyên.”
“Hung thủ là ai?”
“Hung thủ...” Ôn Đình Trạm quay người, giơ tay chỉ vào những học viên đang bị chặn ở cửa chính. Các học viên đều nhao nhao tránh ra khỏi ngón tay của cậu, từ đó tạo thành một lối đi, còn ở ngoài cửa Vệ Truất đang trói một người xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người:
“Chính là hắn!”
“Trời ạ, sao lại là hắn.”
“Không phải chứ, hắn và Đồng Viên rất thân thiết.”
“Thật không thể tưởng tượng được...”
Người bị Vệ Truất áp giải vào bên trong, Dạ Dao Quang cũng không lạ gì, chính là Hoắc Liễu Tập - người ngày hôm đó đã cùng với Đồng Viên chỉ ra Diệp Phụ Duyên, một người mà bọn họ có nghĩ cũng không hề nghĩ đến. Hắn lúc này rất thảm hại, trên mặt còn bị thương, bị Vệ Truất túm lấy dẫn vào, quỳ xuống công đường.
“Yên lặng!” Tri phủ trấn áp sự bàn tán rồi nhìn Hoắc Liễu Tập với ánh mắt vô cùng lạnh lùng:
“Quỳ dưới công đường là người nào?”
Hoắc Liễu Tập vùng ra khỏi sự trói buộc của Vệ Truất: “Học trò Hoắc Liễu Tập, học viên học viện Bạch Lộc.”
“Ôn tú tài kiện ngươi mưu hại Đồng Viên, giá họa cho Diệp Phụ Duyên, ngươi có nhận tội không?”
“Học trò không nhận.” Ánh mắt Hoắc Liễu Tập lạnh lùng đảo qua Ôn Đình Trạm:
“Học viện đều biết được học trò và Đồng Viên nhập học vốn do cùng chung chí hướng nên như hình với bóng, học trò và Đồng Viên không thù không oán, sao lại có thể mưu hại Đồng Viên? Khi Đồng Viên bị giết, học trò đang ở học xá, có bạn cùng phòng Cao Nguy có thể làm chứng.”
“Truyền nhân chứng Cao Nguy!” Tri phủ lập tức cất giọng nói.
Một nam tử nhã nhặn mặc đồng phục của học viện Bạch Lộc tiến vào: “Học trò Cao Nguy, bái kiến đại nhân.”
“Cao Nguy, ngươi có quen biết người đang quỳ dưới kia không?” Tri phủ hỏi.
“Khởi bẩm đại nhân, đây là bạn cùng phòng với học trò.” Cao Nguy trả lời.
“Bổn quan hỏi ngươi, ngày Ất Sửu, tháng Ất Hợi, từ giờ Hợi đến giờ Tý ngày hôm đó ngươi ở đâu?”
“Bẩm đại nhân, học trò ở trong học xá, lúc đó đã đi ngủ.” Cao Nguy nói.
“Hoắc Liễu Tập có ở trong học xá không?”
“Bẩm đại nhân, Hoắc đồng sinh đúng thực ở trong học xá. Học trò hôm đó không biết có phải đã ăn phải đồ không sạch sẽ hay không mà luôn phải chạy vào nhà vệ sinh. Lúc nghe thấy tiếng Đồng đồng sinh kêu cứu, học trò đang ở trong nhà vệ sinh, lúc đứng dậy xác định Hoắc đồng sinh vẫn đang trên giường.” Cao Nguy nói.
“Ôn tú tài có lời nào muốn nói không?” Tri phủ nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
“Học trò xin đại nhân truyền một nhân chứng nữa.” Ôn Đình Trạm dường như hoàn toàn không quan tâm đến Cao Nguy, mà lại nói.
“Người nào?” Tri phủ hỏi.
“Tôn Đại Thụ, phụ giúp việc bếp núc trong phòng bếp của học viện.” Ôn Đình Trạm nói.
Khóe môi Hoắc Liễu Tập vốn dĩ đã giương lên nụ cười đắc thắng bỗng nhiên vụt tắt, toàn thân không khỏi cứng ngắc. Rất nhanh chóng một người được dẫn vào trong, sắc mặt của hắn trắng bệch yếu ớt.
Dường như hắn đang vật lộn muốn đứng dậy hành lễ với Tri phủ. Tri phủ thấy bộ dạng hắn như vậy liền xua tay: “Không cần đa lễ, ngươi cứ ngồi xuống trả lời câu hỏi của bổn quan.”
Giọng nói của Tôn Đại Thụ vô cùng yếu ớt: “Vâng.”
Tri phủ thấy bộ dạng hắn nói chuyện đều rất tốn sức, liền không hỏi hắn nữa mà quay người hỏi Hòa sơn trưởng: “Người này đúng là phụ bếp của phòng bếp học viện không?”
Hòa sơn trưởng nhìn mấy người đầu bếp trong phòng bếp một lần thì đều có ấn tượng, nhưng người phụ bếp này lại không có ấn tượng nào, nhất thời cũng không trả lời.
“Tiểu nhân chính là phụ bếp của phòng bếp học viện, Tôn Đại Thụ.” Tôn Đại Thụ hít sâu một hơi, có chút sức lực để nói.
“Được.” Tri phủ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm:
“Ngươi truyền gọi hắn đến đây là có dụng ý gì?”
“Khởi bẩm đại nhân, Tôn Đại Thụ chính là người đã giúp Hoắc Liễu Tập bỏ thuốc mê vào trong đồ ăn của hai hộ vệ và Diệp Phụ Duyên.” Ôn Đình Trạm nói một cách chậm rãi:
“Hơn nữa hắn chính là người mà Cao Nguy nhìn thấy ở trong học xá khi vụ án xảy ra!”
“Đại nhân, Ôn tú tài cố tình đổ tội. Hắn và Diệp Phụ Duyên có quan hệ tốt, vì vậy muốn Diệp Phụ Duyên thoát tội, ngược lại đổ tội cho học trò. Học trò không quen biết với người phụ bếp này, hơn nữa học trò và Cao Nguy đã sống chung gần hai tháng, hắn sao lại có thể nhận nhầm học trò!” Hoắc Liễu Tập lập tức lớn tiếng cãi lại.
“Hỗn láo!” Tri phủ gõ kinh đường mộc trên án một cái:
“Bổn quan có hỏi ngươi sao?”
Hoắc Liễu Tập kinh hãi, lập tức khuôn mặt lộ vẻ ấm ức: “Đại nhân thứ tội, học trò chỉ là bởi vì bị Ôn Doãn Hòa hãm hại mà nhất thời phẫn nộ.”
“Niệm tình ngươi lần đầu phạm tội, bổn quan sẽ không truy cứu.” Tri phủ uy nghiêm nhìn Hoắc Liễu Tập rồi nhìn về phía Tôn Đại Thụ:
“Bổn quan hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, những lời Ôn tú tài nói có thật hay không?”
“Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân...”
Tôn Đại Thụ dường như thở dốc không lấy được hơi, Ôn Đình Trạm đang muốn lách mình ra sau người hắn nhưng thấy Dạ Dao Quang đứng bên cạnh khẽ động, màn trúc vừa rung cậu liền dừng bước. Khí ngũ hành ở đầu ngón tay của Dạ Dao Quang quanh quẩn bay ra, truyền vào cơ thể của Tôn Đại Thụ.
Sắc mặt của Tôn Đại Thụ tốt lên một chút, Ôn Đình Trạm lúc này không thể động vào Tôn Đại Thụ, nếu không nhất định sẽ bị tên giảo hoạt Hoắc Liễu Tập cắn ngược lại một cú.
“Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân khẳng định có quen biết với người này. Từ khi hắn vào học viện đã nhờ tiểu nhân đưa cơm đến học xá của hắn mấy lần. Có một lần tất cả mọi người đều ở trong học xá của bọn họ, một người trong đó còn nói một câu.” Tôn Đại Thụ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tri phủ, sắc mặt của Tri phủ có chút khó coi nhưng Tôn Đại Thụ nhanh chóng nói trở lại vấn đề:
“Từng câu mà Ôn tú tài nói đều là sự thật, tiểu nhân bị tiền tài che mờ đôi mắt mới có thể trong chốc lát bị ma quỷ ám ảnh, tin nhầm lời nói xằng bậy của Hoắc Liễu Tập, gây nên sai lầm lớn. Là tiểu nhân đã hạ thuốc mê vào trong đồ ăn, cũng là tiểu nhân đêm hôm đó lén vào học xá của Hoắc Liễu Tập thay cho hắn.”