Dạ Dao Quang bước vào mộng đẹp, Ôn Đình Trạm mới khẽ vén chăn lên đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, cúi đầu nhìn cô. Có lẽ cô không biết ở trong lòng cậu cô xinh đẹp nhường nào, không phải dung mạo đẹp, con người có nội tâm như cô có lẽ sẽ đều được chiếu sáng. Cậu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, Ôn Đình Trạm lấy hương đã được chuẩn bị ra đốt.
Ngày hôm sau Dạ Dao Quang ngủ rất say, đến giữa trưa mới dậy. Chăn trên chiếc giường nhỏ của Ôn Đình Trạm đã được gấp gọn gàng, ánh sáng căn phòng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ. Dạ Dao Quang cũng mặc quần áo rồi thu dọn giường, sau đó đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng liền ngửi thấy mùi thơm mê người, Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ và Tân Đôn ngồi trên bàn trong sân, mà Vệ Truất cùng với Tiêu Phác đang bưng thức ăn trong hộp đựng cơm ra.
“Dạ cô nương mau đi vệ sinh cá nhân, chúng ta chờ cô!” Tiêu Sĩ Duệ vừa thấy Dạ Dao Quang liền gọi.
Dạ Dao Quang đi về phía nhà bếp, rất nhanh đã rửa mặt xong ngồi xuống, nói với Tiêu Sĩ Duệ: “Sau này không cho phép cậu gọi ta là Dạ cô nương nữa, giọng to như vậy, ngày nào đó vì thói quen kêu lỡ miệng của cậu thì phải làm sao cho tốt đây?”
“Vậy ta sẽ gọi cậu là Tiểu Khu!” Tiêu Sĩ Duệ cười nói.
“Hai chúng ta không biết ai lớn hơn ai đâu.” Dạ Dao Quang bất mãn trừng hắn.
“Ta sinh ngày Đinh Dậu, tháng Canh Thìn, năm Canh Dần.” Tiêu Sĩ Duệ nói.
Dạ Dao Quang bỗng sửng sốt, chợt không nói gì.
“Sao vậy?” Tiêu Sĩ Duệ trợn to hai mắt nói.
“Không phải là cùng tháng cùng ngày cùng năm sinh đó chứ?”
“Đó là ngày mẹ ta nhặt được Dạ Dao Quang.” Ôn Đình Trạm lãnh đạm nói.
Dạ Dao Quang không có ngày sinh nhật, nguyên chủ lại biết thời gian mình bị Liễu thị nhặt được, cũng nói là không có sinh nhật. Từ đó về sau người nào đề cập chuyện sinh nhật với cô hay tặng quà sinh nhật sẽ khiến cô nhớ đến chuyện đau lòng này, dần dần cho tới giờ không ai dám nhắc đến nữa, nguyên chủ chính là mẫn cảm như vậy.
Mà hiện tại Dạ Dao Quang lại không cảm thấy gì cả: “Nếu cùng ngày tháng năm sinh, vậy để cậu ăn hời làm ca ca đi.”
“Đừng, ta gọi cô là tỷ tỷ nhé.” Nếu là ngày đó được nhặt được, nhất định là sinh ra trước ngày đó, nếu như ngày đó mới được sinh ra thì rất dễ nhìn ra, cũng sẽ không tồn tại đến chuyện không biết sinh nhật. Hơn nữa nhắc đến chuyện thương tâm của Dạ Dao Quang, Tiêu Sĩ Duệ có chút áy náy.
“Được, ngươi gọi tý tỷ cũng được, sau này ta sẽ bảo kê ngươi.” Dạ Dao Quang nói khoác không biết ngượng nói.
Tiêu Sĩ Duệ như hiểu như không, Ôn Đình Trạm không muốn tiếp tục chủ đề nói chuyện này nữa, liền nói: “Mau ăn đi, đây là do trưởng tôn điện hạ dùng mười lượng bạc mua ở tửu lâu ngon nhất phủ thành mang đến, cũng không nên phụ lòng tâm ý của điện hạ.”
“Đúng, đúng đấy. Mau ăn thôi.” Tiêu Sĩ Duệ cũng thông minh nói.
Dạ Dao Quang có chút buồn cười, bây giờ cô không phải tim thủy tinh, căn bản không cần kiêng kị như thế.
Lại không ngờ sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm thừa dịp Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn có việc phải làm liền kéo Dạ Dao Quang nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, sinh nhật nàng là lúc nào?”
Lúc đầu Dạ Dao Quang còn ngẩn người, rất nhanh phản ứng kịp là hỏi sinh nhật không phải của nguyên chủ, Dạ Dao Quang không biết nên khóc hay cười: “Muội thật sự sinh ngày Đinh Dậu tháng Canh Thìn năm Canh Dần.”
Ôn Đình Trạm nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Thật không ngờ trùng hợp như vậy?”
Nói như vậy đây là điều đã được định trước, ý nghĩ khiến trong lòng Ôn Đình Trạm tốt hơn.
“Chàng hỏi sinh nhật muội làm gì?” Hai năm rồi giờ mới hỏi.
“Năm sau nàng đến tuổi cập kê rồi, con gái đến tuổi cập kê sao có thể không tùy tiện lo liệu?” Trước đây Ôn Đình Trạm không hỏi là sợ trong lòng Dạ Dao Quang có khúc mắc. Hai năm này cũng không dám tặng quà sinh nhật, chính là sợ Dạ Dao Quang cảm thấy cậu nhớ đến người cũ nhưng năm sau sẽ không giống vậy nữa. Năm sau đã đến tuổi cập kê, với bất kỳ cô nương nào đều là thời gian quan trọng nhất ngoài việc hôn lễ.
“Như vậy đi....” Tuy nói nhập gia tùy tục nhưng Dạ Dao Quang cũng không thích chuyện rườm rà:
“Có thể bỏ bớt thì bỏ bớt đi, muội không muốn mệt chết đâu.”
“Sau này không cho phép nói đến từ không may mắn.” Ôn Đình Trạm khẽ cau mày.
“Dạ vâng, muội biết rồi, Ôn đại thiếu gia.” Dạ Dao Quang vội vã cam đoan.
“Hai người nói gì mà nhẹ nhàng vậy?” Lúc này Tiêu Sĩ Duệ chạy đến.
“Không nói cho đệ biết.” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
Tiêu Sĩ Duệ cũng lười dò la: “Được rồi, tối qua không phải tỷ nhìn thấy ma nữ hay sao?”
“Không có.” Dạ Dao Quang thiếu điều muốn đem chuyện tối qua nói ra, có điều chuyện xác chết nữ bị mổ bụng cô không nói, nói không chừng Tiêu Sĩ Duệ sẽ cảm thấy hành vi này không thích hợp.
“Đã không có ma quỷ còn khiến đệ tâm niệm một hồi lâu.” Vẻ mặt Tiêu Sĩ Duệ thất vọng.
“Đừng nóng vội, có một ngày tỷ tỷ sẽ cho đệ nhìn đủ.” Nụ cười của Dạ Dao Quang không có ý tốt nói.
Tiêu Sĩ Duệ rụt cổ lại, hắn cảm thấy Dạ Dao Quang đang tràn đầy ác ý với hắn nhưng đến khi Dạ Dao Quang thực hiện được lời hứa của cô ngày đó, hắn mới biết thế nào mới là ác ý thực sự!
Ngày hôm sau chính là thời gian chính thức đi học, lúc giờ học bốn người họ đều học lớp Xá Giáp, đây là chia theo thành tích của mỗi người, ngoại trừ Tiêu Sĩ Duệ và Dạ Dao Quang. Môn thứ nhất chính là Tứ thư ngũ kinh (1), Dạ Dao Quang nghe đều thấy hoa mắt váng đầu. Tuy kiến thức của cô không tồi, cũng nghe hiểu nhưng cô không thích nghe. Đương nhiên môn thứ nhất này Dạ Dao Quang vẫn đến học, Dạ Dao Quang tập trung tinh thần nhìn Hồ phu tử của bọn họ nhưng tinh thần sớm đã treo trên cành cây.
“Ánh mắt em học sinh kia lấp lánh, ắt hẳn có tâm đức, không bằng nói ra để ta tìm hiểu.” Phu tử chỉ thước hết lần này đến lần khác liền chỉ thẳng hướng cô.
Tinh thần Dạ Dao Quang còn đang đi du ngoại, Tiêu Sĩ Duệ phía sau vươn chân đá cô, ánh mắt Dạ Dao Quang mới tập trung liền thấy ánh mắt phu tử phía trước mang theo sự cổ vũ cùng nụ cười hiền hòa nhìn cô.
Sau đó vẻ mặt cô mờ mịt, cô vừa mới nghĩ đến chuyện khác, ai tới nói cho cô biết đang xảy ra chuyện gì đi? Ôn Đình Trạm bên cạnh nhìn Dạ Dao Quang, đang chuẩn bị mở miệng nói, Dạ Dao Quang lại nhanh hơn một bước, vẻ mặt áy náy nói: “Bẩm phu tử, học trò vừa mới thất thần, không cẩn thận nghe phu tử giảng dạy, nguyện chịu trách phạt.”
Hồ phu tử ngược lại nở nụ cười, thỏa mãn gật đầu: “Biết sai nhận sai, rất tốt. Niệm tình trò vi phạm lần đầu, ta sẽ không khiển trách nặng nề. Giờ học hôm nay cũng kết thúc rồi, thời gian còn lại không nhiều, chắc hẳn mọi người cũng mệt rồi. Trò kể chuyện cười đi, khiến cho các học sinh ở đây thả lỏng, chuyện này ta sẽ bỏ qua.”
Ánh mắt mọi người đều mong chờ nhìn về phía Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang nghĩ nghĩ liền hành lễ nói với Hồ phu tử: “Học trò kể câu chuyện đầu tiên đó là “Sợ vợ”. Chuyện kể rằng có một quân chủ của một đất nước muốn tìm người tài, yêu cầu có tài năng, dũng mãnh lại không sợ vợ. Thế nhưng quân chủ nói: “Sợ vợ đứng bên trái, không sợ vợ đứng bên phải, đa số mọi người đều đứng bên trái, chỉ có một người cao to lực lưỡng đứng bên phải. Quân chủ cực kỳ vui vẻ hỏi hắn nguyên do, hắn nói: Phu nhân căn dặn, không được phép chen vào chỗ đông người.”
Dạ Dao Quang nói xong, học đường im lặng vài giây chợt nổ ra tràng cười.
***
(1) Tứ thư: Đại Học, Trung Dung, Luận ngữ, Mạnh Tử. Ngũ kinh: kinh điển Nho giáo: Thi, Thư, Dịch, Lễ, Xuân Thu.