Tháng tám, vừa qua Trung Thu cũng là lúc phải đến học viện báo danh. Vì Dạ Dao Quang vẫn chưa báo danh nên đến ngày thứ năm cậu thi án thủ, bọn họ vẫn ở trong phủ thành. Sơn trưởng của học viện Bạch Lộc phải đích thân đến phủ thành mời cậu nhập học ở học viện Bạch Lộc.
Sau lần thứ sáu cắt thịt, Dạ Dao Quang lại phải tĩnh dưỡng mười ngày, vết thương sau khi dùng thuốc của Mạch Khâm cũng đã nhanh chóng hồi phục. Không biết Mạch Khâm dùng cách gì mà bả vai cô phải trải qua bao nhiêu lần cắt thịt như vậy mà không để lại bất kỳ một vết sẹo nào, quả thực Dạ Dao Quang chỉ có thể nói là tuyệt.
Sáng sớm hôm đó, Dạ Dao Quang tỉnh dậy, đầu tiên là thử cử động bả vai, không có cảm thấy khó chịu chút nào liền khoanh chân chuẩn bị tu luyện, đang định dẫn khí thì lại nhớ đến nấm huyết xà của mình. Cô liền chạy đi lấy nấm huyết xà ra, lẳng lặng để nấm huyết xà vào trong hộp ngọc. Nhìn nó rất giống kem trắng, lớp máu bên ngoài giống như được quết lên một lớp kem dâu tây, Dạ Dao Quang nhìn thôi đã không nhịn được đành nuốt nước bọt.
Nhưng cây nấm huyết xà to như vậy chắc chắn không thể dùng như thế, cô dùng Thiên Lân để cắt một miếng nấm nhỏ rồi bỏ vào trong miệng, sau đó lập tức đóng nắp lại rồi khoanh chân vận khí. Từng luồng khí ngũ hành giống như những sợi tóc từ mọi phía điên cuồng bay tung lên, Dạ Dao Quang chống đỡ không nổi, may mà cô nhanh chóng tập trung tinh thần để từng chút một dẫn đến đan điền. Bởi vì đan điền có chút thiếu hụt nên bụng cô lập tức căng lên.
Từng luồng khí từ từ dao động, theo tứ chi di chuyển vào trong cơ thể cô nhanh chóng tụ lại ở đan điền. Dạ Dao Quang mở mắt, đầu ngón tay ngưng tụ khí, bốn nhánh khí ngũ hành bay lên, đây là Trúc Cơ đỉnh phong! Đợi đến khi cô có thể dẫn ra năm nhánh khí ngũ hành, chính là lúc đột phá Trúc Cơ kỳ ngưng tụ kim đan rồi.
Nấm huyết xà quả là đồ tốt, Dạ Dao Quang vừa tu luyện đã thấy tinh thần sảng khoái nhưng bụng lại đói cồn cào. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện ra trời đã không còn sớm nữa rồi.
“Cô nương, thiếu gia đã đến phòng ăn rồi”. Ấu Ly đứng bên ngoài thấy Dạ Dao Quang chạy đến, nhẹ nhàng nói.
Dạ Dao Quang gật đầu, nhanh như gió liền chạy đến phòng ăn. Vừa nhìn thấy đồ trên bàn cô đã không kìm được, ngồi đối diện Ôn Đình Trạm, sau đó vui vẻ ăn cơm.
Bây giờ Ôn Đình Trạm không thể cảm nhận được hơi thở của Dạ Dao Quang nhưng cậu biết Dạ Da Quang rất mệt mỏi, hoặc là lúc tu vi tăng mạnh sẽ giống như ma đói đầu thai nên cậu ăn rất chậm rồi nhìn Dạ Dao Quang, thỉnh thoảng sẽ gắp cho cô một ít thức ăn. Điền tẩu băm thịt bò xào, chưng trong vò ở ngoài trời để vị cay của thịt hòa quyện vào nhau rồi dùng muôi múc vào ăn cùng. Đó là một món rất ngon, Dạ Dao Quang rất thích ăn món này.
Ôn Đình Trạm lấy cho cô sáu miếng nhưng cô đều ăn hết sạch.
“Dao Dao, chúng ta phải chuẩn bị đến học viện rồi!” Ăn xong bữa sáng, đột nhiên Ôn Đình Trạm nói.
“Không phải chàng không cho muội đến học viện sao?” Dạ Dao Quang hơi kinh ngạc.
Với việc cô đóng giả con trai đi đến học viện, mỗi lần cô nhắc tới chuyện này thì Ôn Đình Trạm thường nói chuyện khác. Cậu luôn là người chuyển sang đề tài khác nên cô biết trong lòng Ôn Đình Trạm không muốn vậy, nhưng không ngờ rằng lúc này Ôn Đình Trạm lại đồng ý.
“Ta đã phái người nghe ngóng rồi, học xá của học viện Bạch Lộc cho phép hai người ở một gian. Ta sẽ phái người sắp xếp ổn thỏa để muội và ta ở chung với nhau nên cũng sẽ không có nhiều bất tiện”. Ôn Đình Trạm suy nghĩ một chút nói.
Thật ra là lần này việc đối phó xà yêu khiến cho trong lòng Ôn Đình Trạm luôn có bóng ma tâm lý, cậu thực sự có chút lo sợ không yên. Nếu Dạ Dao Quang và cậu không ở cùng với nhau, liệu cô có lặng lẽ đi đối phó với sự nguy hiểm kia, sau đó lại bị trọng thương mà cậu lại không biết hay không? Cho nên cậu thà để Dạ Dao Quang giả nam cùng cậu đến học viện, hơn nữa học xá của học viện còn phân thành nhiều cấp bậc và các học viên cũng đồng ý làm vậy, đương nhiên phí ở học xá cũng sẽ không giống nhau nên cậu đã quyết hai người sẽ ở chung một phòng.
“Thật sao?” Mắt Dạ Dao Quang sáng lên, kiếp trước cô không được đi học, cảm giác được đi học đọc sách từ trước đến nay cô chưa từng được trải nghiệm qua, lần này cuối cùng cũng có thể trải nghiệm qua một chút rồi.
“Nhưng nàng phải đổi tên!” Ôn Đình Trạm nói tiếp.
Ôn Đình Trạm suy nghĩ rất chu đáo, sau này mỗi ngày ở học viện ai cũng quen Dạ Dao Quang, sau này nói ra thân phận Dạ Dao Quang sẽ khiến cho Dạ Dao Quang xấu hổ. Dù có ai đó dùng việc này để công kích cậu thì cậu cũng không sợ, nhưng cậu không muốn Dạ Dao Quang trở thành lý do để người khác đối phó cậu.
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút cũng biết là không sai: “Vậy muội vẫn sẽ giữ họ Dạ như thế nhé, chỉ cần nói muội là anh của Dạ Dao Quang là được rồi! Ờm, nhưng muội nên để tên là gì đây… hay gọi là Dạ Thiên Khu đi”.
Dao Quang là tên của Bắc Đẩu thất tinh, Thiên Khu cũng chính là Bắc Đẩu thất tinh, thích hợp là đại ca.
“Được, ngày mai ta sẽ đi tìm Mạnh đại nhân làm cho muội hộ tịch tên Dạ Thiên Khu”. Đến học viện báo danh, không thể không nộp hộ tịch lên.
“Hộ tịch để ở Dạ phủ trên đường Quan Vân rồi”.
“Chàng đã sắp xếp việc này là được”. Những việc như vậy Dạ Dao Quang không hiểu lắm.
Tuy nhiên cũng không cần cô phải hiểu, mọi thứ đã có Ôn Đình Trạm chuẩn bị đâu vào đó rồi. Dạ Dao Quang nhanh chóng đến tiệm vải mua vải, sau đó cô tự mình thiết kế, để Điền tẩu và Lâm thị còn có cả Ấu Ly giúp đỡ, chỉ cần năm ngày đã may được ba bộ y phục. Mỗi bộ y phục lại có hai bộ, cô và Ôn Đình Trạm một người một bộ, kiểu dáng màu sắc và hoa văn đều rất giống nhau, chỉ không tỉ mỉ chi tiết như nhau thôi.
Dạ Dao Quang chọn một bộ màu trắng, dùng ngân tuyến điểm lên, ống tay áo và cổ áo đều thêu hoa văn quân tử lan chìm. Cô buộc tóc lên cao, bên hông treo một túi hương và một viên ngọc bội, sau đó đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, chàng nhìn xem, có thấy muội phong lưu phóng khoáng không?”
Nói xong cô còn không quên phất chiếc quạt đã chuẩn bị từ trước ra, động tác vô cùng tự nhiên. Ôn Đình không biết nên nói như thế nào, bộ dạng này thực sự rất giống bọn con nhà giàu bất tài vô học, cũng không biết tại sao Dao Dao lại cảm thấy hình dáng này đẹp.
“Dao Dao, chúng ta mỗi người mang hai ba bộ y phục bình thường đi là được, đến thư viện chúng ta phải mặc đồng phục”. Cậu không khen ngợi hay chê bai mà chỉ nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
“Vậy cũng tốt, muội cũng mới may xong ba bộ y phục”. Dạ Dao Quang gật đầu.
“Còn nữa giữa tháng mỗi tháng học viện sẽ nghỉ một ngày, cuối tháng sẽ nghỉ ba ngày cho nên nàng hãy mang theo những đồ mà nữ nhi vẫn dùng”. Ôn Đình Trạm tỉ mỉ căn dặn.
“Ấu Ly đã chuẩn bị xong xuôi cho muội rồi”. Dạ Dao Quang biết những việc này.
“Cuối cùng, ta đưa cho nàng hộ tịch là em vợ, chứ không phải anh vợ”. Ôn Đình Trạm lấy hộ tịch tên Dạ Thiên Khu đưa cho Dạ Dao Quang.
“Vì sao?” Dạ Dao Quang không vui, trong nháy mắt từ ca ca đã biến thành đệ đệ!
Ôn Đình Trạm không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng lên, đi tới trước mặt Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang hơi ngẩng đầu, trong chớp mắt đã hiểu là vì sao. Làm gì có lý nào là anh trai lại thấp hơn em rể! Đây chẳng phải là rất mất mặt sao?