Quái Phi Thiên Hạ

Chương 27: Cứu Một Con Khỉ



Mục Tam và mục đồng nửa canh giờ sau cuối cùng đã bốc thuốc trở về, Mạch Khâm cũng đã đến phòng do Lý quản sự sắp xếp nghỉ ngơi, nhưng trời chưa sáng, trong phòng có một người đang nằm, Dạ Dao Quang từ chối Lý quản sự bảo người sắp xếp căn phòng cuối cùng cho mình, cô lên mái nhà ngồi xếp bằng tu luyện.

Trời chưa sáng chút nào, đang lúc bốn bề lặng lẽ tĩnh mịch, Dạ Dao Quang hấp thu từng tia khí ngũ hành từ bốn phương tám hướng, do đã tiêu hao hết hơn một nửa số khí ngũ hành để cứu người, lục phủ ngũ tạng của cô lúc này hấp thu một cách đói khát, tốc độ rõ ràng nhanh hơn trước đó rất nhiều. Ban đầu Dạ Dao Quang còn tưởng rằng do cần bổ sung, nhưng sau khi cô đã bổ sung đủ khí ngũ hành, vẫn có rất nhiều khí ngũ hành cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể cô, hiện tượng như vậy không hề khiến Dạ Dao Quang vui mừng, cô vội vàng đứng dậy, ngừng tu luyện.

Đây là sự cám dỗ trong tu luyện, cô rõ ràng không thể khống chế lượng khí ngũ hành lớn như vậy chảy vào cơ thể, nếu không cưỡng lại được sự cám dỗ, hậu quả sẽ khiến kinh mạch bị vỡ do quá đầy. Đối với người tu luyện, lúc nào cũng phải đối mặt với những sự cám dỗ bất ngờ, chỉ có cách kiềm chế lòng tham mới có thể chống lại được.

Mở mắt, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trời cũng đã tờ mờ sáng. Nhìn xung quanh cô thấy phòng bếp của nhà trọ đã có khói bốc lên, Dạ Dao Quang nhún người nhảy xuống, đi tìm Mục Tứ, bảo Mục Tứ nói với Lý quản sự rằng hãy chờ cô ở đây, bản thân cô rời khỏi nhà trọ.

Thị trấn nhỏ này phía sau là một ngọn núi lớn, Dạ Dao Quang đột nhiên nổi hứng lên núi chạy một vòng, do việc tu luyện của cô đã có một chút thành quả, bước chân của cô vô cùng nhẹ nhàng, vòng qua thôn làng cuối thị trấn, thoáng chốc cô đã đến lưng chừng núi, hơn nữa còn không bị thở dốc, trên núi đã có nông hộ cần cù đến xem xét những thửa ruộng sắp thu hoạch.

“Cô nương, đừng đi vào rừng sâu, có cọp.” Một lão nông đang cuốc đất nhìn thấy một cô nương đột nhiên xuất hiện, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn hướng đi của cô nương, bất chợt nảy sinh lòng tốt nhắc nhở một câu.

“Đa tạ lão bá.” Dạ Dao Quang nhìn lão nông mỉm cười đầy thiện ý.

Bước chân vẫn không ngừng chạy tiếp vào sâu trong rừng.

“Phụ thân, cô nương đó...” Thanh niên bên cạnh lão nông nhìn Dạ Dao Quang vẫn tiếp tục chạy vào rừng sâu liền trợn to mắt: “Hay là con đi tìm thêm người cùng vào dẫn cô nương đó ra?”

Hậu sơn của họ nổi tiếng nhiều mãnh thú, nên trong thôn chỉ có khoảng mười hộ, những hộ có khả năng đều đã dọn đến thị trấn phía trước.

“Cô nương đó chạy nhanh quá, nhất định không phải người bình thường.” Do thôn rất gần thị trấn, lão nông lại thường đến thị trấn mua đồ dùng trong gia đình nên cũng từng gặp không ít người.

Dạ Dao Quang cũng không biết tại sao mình phải chạy vào rừng sâu, chỉ là trực giác, dường như cảm thấy phía trước có cái gì đó đang chờ cô, khiến cô có hơi hưng phấn có hơi mong chờ.

Nhưng khi cô vào đến rừng sâu, sau khi nghe thấy một tiếng cọp gầm, toàn thân cô cứng đờ.

“Trời ạ, chơi mình sao? Thứ chờ mình là nó sao? Ông trời cảm thấy bổn cô nương cuộc sống vui vẻ quá mức nảy sinh lòng ganh tị, nên kiếm chuyện cho mình nếm mùi đây mà?” Dạ Dao Quang không kìm được mỉa mai vài câu.

Sau đó, lập tức quay đầu trở về, mặc dù bây giờ cô cũng đã có một chút căn bản, nhưng đối phó với loài khổng lồ đó thì vẫn chưa đủ bản lĩnh.

Nhưng cô vừa quay người đã nghe thấy hòa lẫn với tiếng cọp gầm là tiếng kêu la hỗn loạn và kinh hoàng, tiếng này rất kỳ lạ, vừa giống khỉ vừa không giống khỉ, nhưng một Dạ Dao Quang ích kỷ khi nghe thấy tiếng này, không ngờ đã động lòng trắc ẩn.

Cô cúi người, rón rén đi về phía tiếng cọp gầm, cô trốn trong lùm cây nhìn thấy một con cọp trưởng thành khổng lồ đang nhảy lên một nhánh cây thấp, nhìn lên một đốm màu vàng óng trên đỉnh cây, đốm vàng đó còn chói mắt hơn cả vàng thỏi, nếu không phải nó động đậy thì Dạ Dao Quang sẽ tưởng đó chính là một thỏi vàng.

Đó là một con khỉ chủng loài cô chưa từng nhìn thấy, con khỉ đó không những bị tách bầy, mà còn xui xẻo đến nỗi bên cạnh nó không có cành cây để nhảy, những cây gần đó đều rất thấp, nên con cọp mới có thể nhảy lên. Nếu con khỉ này nhảy xuống cũng chưa chắc thoát được miệng cọp, gần đó đều không có cây cao.

Mà lúc này con cọp đã nhảy lên thân cây, đang từng bước đi theo thân cây đến gần con khỉ vàng. Nhưng do cành cây ngày càng nhỏ, không thể nào chịu đựng được thể trọng của con cọp, nên con cọp cũng không dám tiến thêm nữa, thế là cọp và khỉ giằng co ở đó.

“Ô ô ô...” Đột nhiên con khỉ này một tay với lên một cành cây cực nhỏ, cơ thể hướng về phía Dạ Dao Quang ẩn nấp, liên tục vẩy tay van xin cầu cứu.

“Sặc, vậy mà cũng cảm nhận được sự tồn tại của mình sao?” Dạ Dao Quang hơi kinh ngạc, con khỉ chủng loài chưa từng thấy này có vẻ sự cảm nhận của nó hơi bị quá mạnh.

Dạ Dao Quang sờ cằm, nghĩ cách làm thế nào để cứu con khỉ khỏi miệng cọp.

Trong lúc Dạ Dao Quang đang trầm tư, tai phải cô chợt động đậy, nghe tiếng “khè khè”, nghiêng đầu nhìn thấy ngay trên một thân cây thấp cách hơn mười mét có một con rắn to hơn cổ tay cô, có vẻ đang bò đến chỗ cô. Được thôi, vừa đúng lúc cô đã trở thành vật săn của con rắn này, đã vậy cô sẽ không khách sáo nữa.

Dạ Dao Quang giả vờ không nhìn thấy con rắn, nhưng tai lại dựng đứng lên, lắng nghe tiếng con rắn bò vào lùm cây, rồi nhanh chóng bò đến chỗ cô. Năm ngón tay của Dạ Dao Quang cong lại thành hình móng vuốt, đã vận đủ khí ngũ hành.

Ngay lúc con rắn nhảy lên từ phía sau Dạ Dao Quang định tấn công cô, Dạ Dao Quang linh hoạt xoay người, sau đó mũi chân nhón lên xoay nhanh một vòng, bàn tay bắt chính xác vào vị trí thất thốn của con rắn.

Con rắn quá to, tay Dạ Dao Quang không thể nào giữ chặt, nếu không nhờ khí ngũ hành ở ngón tay cô đã đâm vào da rắn, khóa xương ở vị trí thất thốn của nó, e rằng Dạ Dao Quang không thể nào bắt được con rắn này. Nhưng mặc dù đã bị Dạ Dao Quang nắm chặt thất thốn, đuôi của nó vẫn linh hoạt cuộn lại định quấn lấy Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang không cho nó có cơ hội này, kéo nó xông thẳng ra phía trước, sau đó ném về phía con cọp đang gầm thét cảnh giác trên cây: “Tên khổng lồ, tặng quà cho ngươi đây.”

Con rắn bị Dạ Dao Quang dùng hết sức ném về phía con cọp, rơi chính xác lên người nó, sau đó con cọp gào thét rồi nhảy từ trên thân cây xuống, và con rắn bị Dạ Dao Quang làm tức giận không ngờ đã cắn con cọp một cái, cả hai cùng rơi xuống, bàn tay to khỏe của con cọp đập thẳng vào con rắn khiến xương sống của nó bẹp dí.

Dạ Dao Quang không có tâm trạng xem kịch, vội vàng quay đầu chạy nhanh rời khỏi chỗ đó, không biết con rắn có phun độc cho con cọp khỏe mạnh đó không, nếu không thì đến khi con cọp xử lý con con rắn, có lẽ sẽ đến lượt xử lý cô.

Dạ Dao Quang vận dụng sức mạnh lớn nhất bình sinh, chạy một mạch ra khỏi rừng sâu, nhìn thấy nhà dân mới dừng bước, tim vẫn đập thình thịch liên tục.

Sau đó cô chưa kịp bình tâm trở lại đã cảm nhận được một luồng khí bay nhanh đến chỗ cô, Dạ Dao Quang linh hoạt nghiêng người, giơ tay ra bắt, bắt được một cái đuôi màu vàng kim với bộ lông mềm mượt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv