“Được, muội nghe chàng.” Dạ Dao Quang luôn cố chấp lại bị thuyết phục như vậy rồi, cô cảm thấy ở bên Ôn Đình Trạm, tính cách của cậu luôn có thể bù trừ cho cô. Cô không tự chủ được dựa đầu vào vai Ôn Đình Trạm, nhìn bầu trời đêm mênh mông phía trước thoải mái cười:
“Sau này nếu ai bắt nạt chúng ta, muội sẽ đánh bọn họ, chàng chỉ cần giày vò trái tim bọn họ là được!”
“Được.” Ôn Đình Trạm cũng nhếch khóe môi lên.
Sau đó hai người không nói gì thêm, Dạ Dao Quang cứ thế dựa vào rồi ngủ mất. Ôn Đình Trạm cúi đầu nhìn dung nhan đang ngủ trên vai cậu, nét mặt sáng ngời dường như bị ánh sao phủ lên một lớp lụa mỏng trong suốt, trong mông lung hiện lên một sự tài hoa phong nhã làm điên đảo chúng sinh.
Cậu biết Dạ Dao Quang ngủ không sâu, cậu thoáng nhúc nhích cũng sẽ khiến cô tỉnh giấc. May mà cậu chỉ ngồi không trên cây, một bên đầu dựa vào cây, hai người ngồi dưới ánh trăng lộ ra giữa những tán cây lấp ló từ từ đi vào giấc ngủ.
Bầu trời đêm như mực, gió mát vắng vẻ, ánh trăng như lụa, ánh sao lấp lánh.
Một đêm ngủ ngon, Dạ Dao Quang bị đồng hồ sinh học đánh thức, khi tỉnh lại cảm thấy cổ hơi cứng nên cô duỗi tay giữ cổ xoay mấy cái, sau đó nhìn gương mặt đang ngủ gần trong gang tấc ngay bên cạnh mình.
Gương mặt đó đã bắt đầu có đường nét rõ ràng, càng ngày càng khó phân biệt được là nam hay nữ. Da thịt trắng trẻo vì luyện võ mà trở nên rắn chắc càng lộ rõ ngũ quan tinh xảo, lông mi dài vì nhắm mắt mà vô cùng tinh xảo như cánh bướm đang bay, dưới sống mũi thẳng là đôi môi đỏ không dày không mỏng giống như đóa hoa hồng chớm nở khiến người ta muốn nếm thử xem nó có mềm mại, thơm phức, ngọt ngào như hoa hồng hay không.
Dạ Dao Quang nhìn đến mất hồn, sau đó não bộ như máy móc, ma xui quỷ khiến cúi người xuống, hơi thở giao nhau. Mắt thấy sắp dán lên rồi thì đôi mắt đen như trân châu chuyển động đột nhiên mở ra, hai người hết hồn đến đờ người.
“Đừng nhúc nhích, muội thấy mặt chàng có gì đó không đúng...” Dạ Dao Quang là ai, cô sẽ để mình xấu hổ hay sao? Thế là nhân lúc Ôn Đình Trạm còn chưa kịp mở miệng hỏi, cô đã giữ chặt Ôn Đình Trạm, ánh mắt nghiêm túc nhìn từ môi cậu lên, sau khi nhìn xong còn giả vờ đưa tay lên sờ cằm:
“Ồ, chắc muội nhìn nhầm rồi.”
Ôn Đình Trạm vốn còn hơi nghi ngờ, thấy dáng vẻ của Dạ Dao Quang thì tin ngay.
“Muội tu luyện đã, mặt trời sắp mọc rồi.” Kéo dài khoảng cách, Dạ Dao Quang tìm một vị trí tốt nhất ngồi xếp bằng, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.
Ôn Đình Trạm cũng nhảy xuống, lấy kiếm ra bắt đầu luyện võ. Nửa canh giờ sau, Dạ Dao Quang mở mắt ra, Ôn Đình Trạm đã cất kiếm đi, mang Kim Tử và Bổn Hùng đi tìm đồ ăn sáng. Dạ Dao Quang đi đến một suối nước nhỏ bọn họ phát hiện ra tối qua, cởi quần áo ngâm mình nửa tiếng, đến khi cô mặc lại quần áo chỉnh tề thì Ôn Đình Trạm cũng vừa quay về cùng Kim Tử.
Sau khi đi hái ít quả dại, Ôn Đình Trạm rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái. Hai người hai con vật vừa ăn quả dại vừa đi xuống núi, khi ra khỏi rừng thì ở lại với gấu đen một lát. Lúc về đến nhà khoảng đầu giờ Tỵ đã nhìn thấy khói bếp, chắc là đang làm bữa trưa.
Thật ra người xưa thường ăn chế độ hai bữa, có điều Thái Tổ hoàng đế lại áp dụng chế độ ba bữa nhưng lại không phổ cập đến toàn quốc, rất nhiều nơi vẫn dùng hai bữa. Buổi sáng ăn no thì xuống làm ruộng, tối xong việc về nhà ăn uống no đủ rồi đi nghỉ. Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, đại khái là như vậy. Thôn Đỗ Gia cũng không ngoại lệ nhưng Dạ Dao Quang chịu không nổi việc chỉ ăn hai bữa cơm.
“Công tử và cô nương đã về rồi.” Ban ngày cửa đều mở, Vương Đông từ xa đã nhìn thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, vội vã chạy đến nghênh đón, sau đó nói:
“Công tử, cô nương, lý trưởng bảo hai người về thì đến đó một chuyến.”
Còn chưa vào cửa, bước chân của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm liền dừng lại. Dạ Dao Quang nói: “Bảo Điền tẩu chuẩn bị vài món công tử thích, lát nữa bọn ta sẽ về.”
Nói xong, cô và Ôn Đình Trạm đi đến nhà lý trưởng Đỗ Hậu Lâm. Bây giờ Đỗ Hậu Lâm chỉ ra ruộng một vòng vào buổi sáng và buổi tối, ruộng đất trong nhà đều do các con xử lý, ban ngày đều ở nhà.
“Đại bá, người tìm chúng tôi có việc gì?” Sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm được Đỗ Hậu Lâm mời vào nhà, Ôn Đình Trạm bèn trực tiếp mở miệng hỏi.
“Ta có chuyện muốn thương lượng với hai người.” Đỗ Hậu Lâm nói:
“Chuyện là thế này, căn nhà mới cuối thôn của Đỗ Đức gia, sau khi con trưởng của Hoàng gia gặp nạn liền chuyển đi. Bây giờ cuối thôn có dựng một căn nhà tranh nhưng bây giờ họ hàng ở các nơi đến càng ngày càng nhiều, nhà nhà đều chật ních người, căn nhà mới của Đỗ Đức gia trống không cũng không được nên ta muốn hỏi Dao nha đầu, phong thủy nhà có thay đổi được không?”
"Có thể thay đổi được." Dạ Dao Quang gật đầu:
"Không giấu gì đại bá, ta đã giúp Tiền phủ đổi nhà, thù lao là một vạn lượng.”
Đổi nhà không phải là một công trình nhỏ, Dạ Dao Quang đương nhiên cũng sẽ không ai cũng thu một vạn lượng, cô nói như vậy là vì bây giờ cô không muốn đổi. Tâm tư của cô bây giờ đều đặt vào Cửu Tinh Liên Châu trận, đâu còn thời gian rảnh rỗi nữa. Nhưng nếu không để đối phương biết khó mà lui thì cô cũng không tiện từ chối, chỉ có thể giải quyết như thế.
Đỗ Hậu Lâm bị một vạn lượng dọa sợ đến đến mức suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, cũng may Ôn Đình Trạm nhanh tay lẹ mắt đỡ được. Cậu đỡ Đỗ Hậu Lâm đứng vững rồi mới nói: “Đại bá, nhà này đổi rồi có thể cứu được cả một gia đình, đổi nhà chính là đổi mệnh của người nhà, cái giá này của Dao Dao cũng không tính là đắt.”
Vừa nghĩ như thế Đỗ Hậu Lâm cũng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy nhưng bảo Đỗ Đức gia bỏ ra một vạn lượng là chuyện không thể nào, mười lượng bạc cũng chưa chắc bỏ ra được. Đỗ Hậu Lâm cũng không phải người không hiểu chuyện, dù tính đến thân phận người cùng thôn, lấy của người ta một vạn lượng, thế nào cũng phải thu của thôn khoảng một nghìn lượng mới được. Nếu không sau này bị truyền ra ngoài, há chẳng phải khiến người ta cảm thấy Dạ Dao Quang vơ vét người có tiền?
Thấy dáng vẻ đắn đo của Đỗ Hậu Lâm, Dạ Dao Quang nhân tiện nói: "Đại bá, chuyện này ta có cách."
"Nha đầu nói xem." Đỗ Hậu Lâm vội nói.
"Dù sao người cũng nhiều, nhà trống không sẽ khiến người ta nói linh tinh, đại bá hãy bảo Đỗ Đức gia bán nhà cho ta. Vừa hay một người bạn của ta mấy ngày nữa phải vận chuyển một ít hàng hóa đến đây, đang lo không có chỗ để. Ta mua về đổi thành kho dự trữ, như vậy sẽ không có ai nhiều lời nữa." Vừa rồi Dạ Dao Quang trực tiếp nói đến giá cả không chỉ vì trong tay cô còn Cửu Tinh Liên Châu trận mà còn vì nghĩ đến việc chuyển lương thực tới.
Lương thực phải để trong tầm nhìn mới yên tâm. Hơn nữa người cuối thôn ít, đất trống nhiều, cô mua cả những chỗ xung quanh nữa rồi xây một kho dự trữ lớn, lúc nào cũng có thể dùng đến.