Một đồng tiền không biểu hiện âm dương, không thể ra nét hào (1), dĩ nhiên không có cách nào thành quẻ. Nếu ba đồng tiền đều là mặt dương thì là lão dương, một âm hai dương thì là thiếu dương, ngược lại nghĩa là lão âm và thiếu âm.
Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Dao Quang gặp phải chuyện quái dị như vậy. Quá tam ba bận, cô sẽ không tung lại lần thứ tư, cô tin rằng chắc chắn có nguyên do sâu xa.
"Cũng được, nếu có duyên tự nhiên sẽ gặp lại, nếu không có duyên thì có tìm cũng tìm không được." Trọng Nghiêu Phàm đứng lên vô cùng nhẹ nhàng. Dạ Dao Quang không phải lần đầu bói cho hắn, chuyện như vậy có lẽ là mệnh đã định vô duyên.
"Đêm đã khuya, không giữ cô nữa, nghỉ ngơi đi."
Trọng Nghiêu Phàm nói xong rồi nhìn Ôn Đình Trạm đang chậm rãi đi đến từ cuối hành lang, sau đó chậm rãi bỏ đi. Tất nhiên không phải đi chung một con đường với Ôn Đình Trạm, mà ra cửa quẹo trái.
"Xong chuyện chưa?" Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm tới liền hỏi.
Ăn cơm xong, Ôn Đình Trạm đột nhiên nhận được thư của Chử đế sư, vì thế nên phải đi xử lý chuyện Chử đế sư phân công cho hắn.
"Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là tặng tới rất nhiều thứ, ta sắp xếp sơ sơ lại một chút." Ôn Đình Trạm cũng không qua loa kể lại hay đổi chủ đề mà nói qua cho Dạ Dao Quang nghe nhưng Dạ Dao Quang không kiên nhẫn với những chuyện quan trường kia, tính cô thích vừa xem đã hiểu, đơn giản cọc cằn.
"Nếu vậy, đã trễ thế này chàng còn tới đây làm gì?" Buổi tối ở cổ đại không có hoạt động giải trí, Dạ Dao Quang cũng biết đại khái đã qua giờ Tuất, là khoảng chín giờ để đi ngủ. Hôm nay nghe xong chuyện xưa của Trọng Nghiêu Phàm, bây giờ cũng đã giữa giờ Hợi, qua mười giờ.
"Nghe nói Hầu gia vẫn còn ở đây nên ta tới xem có việc gấp hay không." Ôn Đình Trạm có chút mất tự nhiên nói.
Nhưng Dạ Dao Quang thật ra không suy nghĩ nhiều. Cô hoàn toàn không biết sau khi vị tướng công nhỏ này của cô sắp xếp xong đồ Chử đế sư đưa tới, nghe được Trọng Nghiêu Phàm vẫn còn ở chỗ Dạ Dao Quang thì rất lo lắng, lập tức chạy vội tới.
"Chỉ là giúp Trọng Nghiêu Phàm bói một quẻ." Dạ Dao Quang nói.
Cô không nói chuyện của Trọng Nghiêu Phàm cho Ôn Đình Trạm. Dù cô và Ôn Đình Trạm thân thiết đến đâu nhưng đây là riêng tư của người khác, cô không có bất kỳ quyền gì để nói cho người khác biết. Không quan tâm người đó có thân thiết hay không, cũng không quan tâm người đó có đáng tin hay không, đây là nguyên tắc làm người của Dạ Dao Quang.
"Xem bói chuyện gì?" Ôn Đình Trạm hỏi.
"Tìm người." Dạ Dao Quang đáp.
"Không tìm được sao?" Sao cậu lại cảm thấy Dạ Dao Quang không nhẹ nhàng như vậy.
"Không thành quẻ..." Dạ Dao Quang kể lại tình huống vừa rồi, sau đó nói:
"Tính vô số quẻ, đây là lần đầu tiên muội gặp phải chuyện như vậy."
"Lẽ nào chỉ có thể dùng đồng tiền để xem quẻ?" Ôn Đình Trạm nhớ hình như có rất nhiều cách để xem quẻ.
"Đúng vậy." Dạ Dao Quang nghe vậy vỗ đầu một cái:
"Sao muội lại quên mất, có thể dùng thời gian để xem quẻ!"
Xem quẻ có rất nhiều phương pháp, đồng tiền chỉ là một loại trong số đó, chữ số và thời gian cũng có thể dùng, còn có cách khác như dùng mai rùa, cô cần gì phải khăng khăng dùng một loại?
"Dùng quen rồi." Dạ Dao Quang cười khổ, từ đời trước cô chỉ quen dùng đồng tiền xem quẻ.
"Dao Dao không cần nhớ nhiều như vậy, nàng không muốn nhớ thì không cần nhớ." Ôn Đình Trạm đưa tay chỉ đầu của mình:
"Ta sẽ nhớ kỹ giúp muội."
Vậy thì cô cũng không cần khổ cực như thế rồi.
Dạ Dao Quang cười cười: "Chuyện này không phải ngẫu nhiên, nếu dùng tiền không thành quẻ thì những thứ khác cũng sẽ không thành được"
"Sao lại xuất hiện chuyện như vậy?" Ôn Đình Trạm nghi ngờ. Đồng tiền mỏng manh như vậy, tung trên mặt bàn bằng phẳng lại không thành quẻ, có chút không thể tưởng tượng nổi.
Dạ Dao Quang rơi vào trầm tư, cô suy nghĩ một hồi mới nói: "Hình như muội đã nghe nói, từng có tiền bối cũng xuất hiện tình huống này trong khi xem quẻ tìm người. Nguyên nhân của nó là..." Cô nhíu mày lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Đình Trạm đang tò mò nói:
"Kẻ muốn tìm không phải là người."
Ôn Đình Trạm đột nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh: "Không phải là người là ý chỉ..."
Dạ Dao Quang thấy vậy không khỏi nở nụ cười: "Thế gian này ngoại trừ người, chẳng nhẽ chính là quỷ? Thế gian này tồn tại nhiều sinh linh kì lạ, có yêu, có ma, còn có tiên..."
"Thứ Hầu gia muốn tìm là loại này sao?" Ôn Đình Trạm vội đổi chủ đề hỏi.
"Ngược lại không phải như chàng nghĩ." Dạ Dao Quang cũng không biết cụ thể là loại nào: "Bởi vì bạch y nhân kia cứu Trọng Nghiêu Phàm vào ban ngày cho nên tuyệt đối sẽ không như suy nghĩ của chàng."
"Nếu là như vậy, ngày mai nàng có nói cho Hầu gia hay không?"
"Đây chỉ là suy đoán không có bằng chứng." Dạ Dao Quang nói:
"Muội xem bói đều kết luận từ quẻ bói. Muội chỉ nghe nói có tiền bối gặp phải chuyện này nhưng chưa chắc là thật nên muội sẽ không nhiều lời." Nói xong cô phất phất tay: "Được rồi, được rồi. Chàng không cần mệt nhọc vây lấy muội, mau trở lại phòng chàng ngủ đi!"
"Vậy nàng ngủ ngon." Ôn Đình Trạm đứng lên dặn dò một tiếng rồi rời đi.
Đợi đến khi Ôn Đình Trạm đi, Dạ Dao Quang dùng ngón tay bắt đầu tính toán một chút rồi thu tầm mắt lại. Cô cũng không nói gì, chỉ thay áo lên giường ngủ.
Trọng Nghiêu Phàm tới đây tất nhiên không phải đơn giản chỉ vì nói cho Dạ Dao Quang biết đã mua xong lương thực, mà còn có những chuyện khác. Vì vậy ngày hôm sau, sau khi dùng điểm tâm hắn liền rời đi. Dạ Dao Quang trước sau không nói nửa chữ về chuyện đêm qua.
Tiễn Trọng Nghiêu Phàm đi, Ôn Đình Trạm quay lại nói với Dạ Dao Quang: "Dao Dao, đế sư cho ta một lá thư tiến cử, để ta đến học ở học viện Bạch Lộc."
"Chàng không phải vẫn muốn đến học viện Bạch Lộc sao?" Dạ Dao Quang hỏi lại.
"Vậy thì đi thôi."
Ôn Đình Trạm đột nhiên không nói, cậu im lặng như kiểu không biết nên nói thế nào.
"Sao vậy?" Dạ Dao Quang buồn bực.
"Sang năm học viện Bạch Lộc có kì thi cuối năm, đúng lúc sau viện thí (2). Ta muốn tham gia khoa thi năm tới, sau đó mới thi vào học viện Bạch Lộc bằng bản lĩnh của mình." Ôn Đình Trạm nói ra tính toán của cậu:
"Lá thư tiến cử này đành phải xếp lại. Dao Dao, nàng có muốn đến học viện với ta không?"
Cậu nghĩ ngày nào đó cậu đến học viện Bạch Lộc sẽ không thể tự do như bây giờ. Tính Dạ Dao Quang như thế, ngay cả cậu cũng không ở bên cạnh, không biết sẽ buồn chán đến cỡ nào.
"Muội đến học viện?" Dạ Dao Quang chỉ tay vào chính mình.
"Học viện Bạch Lộc cũng có nữ nhân theo học." Ôn Đình Trạm vội nói.
Triều đại Thái Tổ chẳng những phong Hầu cho nữ nhân mà còn chủ trương thành lập lớp học cho nữ nhân ở khắp nơi. Đương nhiên ảnh hưởng của Thái Tổ có hạn. Mặc dù có nữ nhân học nhưng chẳng qua chỉ học cầm kì thi họa, thi thư và lễ nghi nhiều hơn học văn chương, tuyệt đối không thể giống như kiến thức của nam tử.
"Muội không thể học cùng nữ nhân." Tuy cầm kỳ thi họa vốn dĩ đều có căn bản nhưng cô luôn có chủ trương không lãng phí năng lực, không lãng phí không có nghĩa là cô phải học sâu. Thời gian thì có nhưng cô không thích, không ham đi chịu tội!
Ôn Đình Trạm nghe xong ánh mắt liền tối lại. Dạ Dao Quang từ chối nên cậu cũng không bắt buộc cô phải đi nhưng cậu đến học viện thì không thể thường xuyên gặp mặt. Cậu bắt đầu hồi tưởng, bọn họ chưa từng xa nhau trong thời gian dài như vậy, lòng không thể buông xuống.
Dạ Dao Quang thấy vậy bèn nói: "Không thể học cùng nữ nhân thì muội có thể học cùng nam nhân các chàng!"
Nữ giả nam trang gì gì đó hình như cũng rất đáng yêu!
***
(1) Nét hào: Vạch bát quái, mỗi quẻ trong Kinh Dịch chia ra sáu hào. Hào nghĩa là giao nhau.
(2) Viện thí: Là kỳ thi giành quyền tham gia hội thi chính thức.