“Nếu như không phải là các ngươi, thì sẽ là ai?” Ý nghĩ căm thù cố chấp nhiều năm rốt cuộc lại là một sự hiểu lầm, lại nghĩ tới việc hắn đã ra tay với người Dao tộc, Thẩm Triệu có chút không chấp nhận được.
“Chuyện năm đó tổ phụ có điều tra, không biết tổ phụ tra được điều gì mà người dặn dò phụ thân một hồi, liền một mình rời khỏi đất này. Ba năm sau, người trong tộc ở bên ngoài của chúng ta tìm thấy được hài cốt của người. Chúng ta cũng không biết được tổ phụ gặp phải điều gì, phụ thân giành cả đời để điều tra nhưng cũng không tra ra được bất cứ tin tức gì.” Bàn Vũ lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Triệu:
“Nếu ngươi tin ta, chúng ta liên thủ điều tra rõ ràng chuyện phải trái đúng sai của năm đó. Sau khi chính mắt nhìn thấy Thẩm gia các ngươi gặp nạn, tổ phụ luôn canh cánh trong lòng. Nếu như người canh cánh không phục trong lòng, nếu như chưa từng lấy việc của tổ cô mẫu để đe dọa Thẩm tộc trưởng, sau khi không có kết quả liền tức giận dẫn theo toàn bộ người trong tộc đi thì có lẽ Thẩm gia sẽ không thể nào vì việc này mà gặp phải sự tàn sát của kẻ xấu. Tổ phụ trước khi lâm chung căn dặn chúng ta nhất định phải khiến Dao tộc tập hợp lại từ đầu, chúng ta có cùng một tổ tiên, trên người chúng ta mang cùng dòng máu. Bất luận chúng ta có những tranh chấp bên trong như thế nào nhưng hễ gặp phải kẻ thù bên ngoài vẫn sẽ kề vai sát cánh như anh chị em ruột.”
Đôi mắt đỏ thẫm của Thẩm Triệu bỗng nhiên ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Bàn Vũ. Hắn đầu tiên chỉ cười nhẹ, trong tiếng cười cất giấu nỗi bi thương vô tận, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng lại không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến nỗi nước mắt đều rơi ra mới dừng lại:
“Chúng ta sắp chôn thây ở đây, còn nói gì đến truy tìm hung thủ thật sự nữa. Nực cười là ta một đời báo thù nhưng đến cả kẻ thù là ai cũng không biết rõ, hoặc có lẽ đến trời xanh cũng không có mắt, mới trừng phạt ta như thế này.”
“E hèm.” Lúc này, Ôn Đình Trạm mới lên tiếng: “Thẩm trang chủ yên tâm, toàn bộ số thuốc nổ đã bị chúng ta chặn rồi. Lúc nãy chẳng qua là có chút bất đắc dĩ, nếu không như vậy, làm sao có thể khiến hai vị ôn hòa nhã nhặn nói chuyện cũ, hóa giải thù hận không đáng có nhiều năm nay.”
“Ngươi nói cái gì?” Lần này, tất cả mọi người đều phản ứng lại, không chỉ núi lở đất rung đã dừng lại mà đến cả thuốc nổ cũng không có vết tích. Nếu không phải mọi thứ sụt lún nghiêng đông lệch tây, bọn họ đều nghi ngờ vừa rồi là một giấc mộng.
“Hai vị tiền bối chớ trách.” Ôn Đình Trạm lộ ra một nụ cười nhạt.
Bàn Nguyệt Nhi đỡ Bàn Vũ đứng dậy, giá cắm nến phía sau người Bàn Vũ sớm đã bị Dạ Dao Quang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc dùng khí ngũ hành dời đi. Ông ấy về căn bản không có thương tích gì, sở dĩ có bộ dạng như thế là bởi vì Ôn Đình Trạm đã điểm một huyệt.
Hai người cả một đời tranh đấu cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, đều không khỏi tự giễu cười, ngay lập tức cùng đồng thanh nói: “Hao tâm tổn trí rồi.”
Sự hiểu ngầm này khiến xích mích duy nhất trong lòng hai người họ cũng tiêu tan. Hai người nhìn đối phương, trong mắt hiện lên thần thái vui vẻ. Bàn Vũ giơ tay ra trước, Thẩm Triệu nhìn thấy tay của Bàn Vũ không do dự mà giơ tay vỗ lên.
Nở nụ cười quên hết oán thù.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt với nụ cười chân thành và thoải mái. Dao tộc đã từng vứt bỏ Thẩm gia để đến nỗi bọn họ gặp phải tàn sát. Thẩm gia từng vì điều này mà trả thù Dao tộc khiến không ít người cảm thấy lòng đau như cắt. Nhưng trải qua biến cố lần này, bọn họ đã hiểu ra rằng, nếu như cứ khăng khăng thù hận, cuối cùng càng ngày sẽ càng có nhiều người thân đau khổ, đặc biệt là những nhà có những người con mất đi được Thẩm Hòa dẫn đến sơn động xem tượng đá. Hơn nữa, sau khi thành thật chịu đòn nhận tội, Dao tộc dường như không còn có ý bài trừ đối với người Thẩm gia có ý quay trở về.
“Ôn công tử, Dạ cô nương, hai người đi thong thả. Nếu như sau này có đi qua chốn này, ta nhất định sẽ tiếp đón nồng hậu.” Ngày thứ hai, tuy rằng bọn họ có rất nhiều việc vẫn chưa xử lý, ví dụ như vẫn còn đang tìm nội gián lẩn trốn, hòa hợp lại từ đầu, thế nhưng Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vẫn phải rời đi, Bàn Vũ và Thẩm Triệu đều đích thân đưa tiễn.
Nói xong, Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang quay người bước đi một cách phóng khoáng, đầu không ngoảnh lại. Bọn họ dĩ nhiên không thấy được, Thẩm Triệu và Bàn Vũ đều hướng về phía bóng lưng của bọn họ, dùng nghi lễ cao nhất của Dao tộc để cúi chào.“Đồng căn tương sinh, rễ có khỏe mạnh thì cây mới phát triển tốt.” Ôn Đình Trạm chắp tay hướng về phía hai người: “Trang chủ, tộc trưởng không cần tiễn nữa, nếu có duyên sau này ắt sẽ gặp lại. Cáo từ.”
Và đúng lúc Dạ Dao Quang vòng qua sườn núi, vừa hay hai ngôi sao màu trắng bạc bay vào túi trên eo cô. Dạ Dao Quang mở to mắt nhìn cảnh này, cô muốn nôn ra máu. Cô hao tâm tổn trí mới có được chừng này công đức, còn Ôn Đình Trạm chỉ đơn giản như vậy đã giúp cô lấy được hai phần công đức, thật khiến người ta tức chết.
“Hừ.” Bỗng nhiên, Dạ Dao Quang hừ một tiếng lạnh lùng khó chịu.
Ôn công tử trong lòng vui vẻ liền có chút do dự nhìn về phía Dạ Dao Quang rồi nhìn sang Kim Tử, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Dao Dao, nàng sao vậy?”
“Không làm sao cả.” Dạ Dao Quang sẽ không nói bởi vì chàng giúp cô kiếm thêm hai phần công đức nên trong lòng không thoải mái, vì vậy bèn nói:
“Hôm qua chàng lại không nói trước với muội một tiếng, nếu như không phải muội phối hợp với chàng, chàng làm sao mà thành công được?”
Hôm qua mãi đến lúc vào trong địa cung, Ôn Đình Trạm cũng không cho cô một chút gợi ý. Nếu như không phải cô nghe thấy tiếng nổ lớn thì còn không biết Ôn Đình Trạm có chủ ý gì. Để không làm hại mạng người, thuốc nổ của Kim Tử cũng chính là dùng gần như toàn bộ khi nổ ở cửa chính, vứt ở đằng sau đều là số lượng cực ít. Nếu không phải cô phản ứng nhanh, lập tức dùng Tử Linh châu khiến cho núi lở đất rung, sao có thể tạo thành sự hoang mang như vậy? Sau đó lại hao tâm tổn trí cùng dồn ép Bàn Vũ và Thẩm Triệu, may mà Bàn Vũ khá hợp tác, tự mình tạo ra cái vẻ xả thân cứu người, nếu không chưa chắc có thể tạo ra kết cục như thế này.
“Sao nàng lại có thể không phối hợp với ta được?” Chân mày Ôn Đình Trạm hiện lên vẻ vui vẻ.
“Nói giống như là chàng hiểu muội nhiều lắm!” Dạ Dao Quang trợn trừng mắt.
“Ta dĩ nhiên là hiểu nàng.” Ôn Đình Trạm cười một cách thoải mái, trong mắt đầy sự kiêu ngạo: “Nàng là thê tử của ta mà!”
Nàng là thê tử của ta mà! Câu nói đơn giản thẳng thắn đến như vậy, Dạ Dao Quang lại cảm thấy khó hiểu tựa như có một lông chim nhẹ nhàng quệt qua trái tim như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng của cô khiến nó chập chờn một cách nhẹ nhàng, róc rách, lăn tăn một lúc, rất nhanh thì biến mất không nhìn thấy nữa. Cô cảm thấy đó nhất định là ảo giác.
Với vẻ mặt ghét bỏ, cô quan sát Ôn Đình Trạm từ đầu tới chân một hồi: “Tên xấu xa nhà chàng, há mồm ngậm miệng nói muội là thê tử của chàng, chàng cũng không thấy xấu hổ!”
“Ha ha...” Sự ghét bỏ của Dạ Dao Quang không những không khiến Ôn Đình Trạm ngượng ngùng, xấu hổ đỏ mặt mà ngược lại khiến Ôn Đình Trạm bật cười.
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm vừa đi về phía trước vừa cười, không khỏi cảm thấy kỳ lạ bèn đuổi nhanh lên trước: “Chàng cười cái gì?”
“Ta cười mình thôi.” Ôn Đình Trạm vẫn mang nụ cười đó và nói.
“Thật khó hiểu.” Những người có chỉ số thông minh cao đều không thể hiểu nổi như thế sao? Dạ Dao Quang cảm thấy cô có sống hai kiếp cũng không thể theo kịp ý nghĩ của tên tiểu tử thối này.
“Dao Dao chê ta còn nhỏ, nhất định là vội vã muốn lấy ta rồi. Dao Dao cảm thấy ta khó mà vui vì điều này, thế nên là ta tự cười mình.” Ôn Đình Trạm giải thích một cách thỏa đáng.
“Nói bậy, muội vội vã lấy chàng... Chàng đứng lại cho muội!”
Ôn công tử cảm thấy tình hình không ổn liền chạy như bay, vẫn không quên nói lại với giọng đắc ý: “Dao Dao nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trưởng thành, sẽ không để nàng phải đợi lâu!”
“Ôn! Đình! Trạm!”
Ánh nắng ban mai mờ ảo, ánh mặt trời ôn hòa tràn qua từng cây xanh lá đỏ chiếu lên bóng dáng hai người đang chạy đuổi đùa giỡn, gió nhẹ nhàng đưa những tiếng cười vui vẻ của bọn họ đi xa...