“Ta sao? Ta đi lấy long tiên dịch cũng chỉ vì muốn luyện chế đan dược, có thể luyện thành hay không cũng chưa biết, nói không chừng long tiên dịch rơi vào tay ta lại trở thành lãng phí đó!” Mạch Khâm khẽ cười nói:
“Nếu muội là người tìm được trước, ông trời cũng đã an bài muội tới nơi này chứng tỏ long tiên dịch thuộc về muội…”
“Cám ơn huynh, Mạch đại ca!” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi nói:
“Phần ân tình này của huynh ta nhận, nhưng bây giờ ta căn bản không có năng lực dung hợp long tiên dịch, ta sẽ phong ấn lại. Trước khi ta lên đến tu vi Kim Đan nếu huynh cần long tiên dịch thì lúc nào cũng có thể tới lấy!”
Cô sẽ phong ấn long tiên dịch vào trong Tử Linh châu, chẳng những không làm tiêu hao mất linh khí của long tiên dịch mà còn có thể khiến cho hai thứ này tương trợ lẫn nhau, không chừng có thể khiến cho Tử Linh châu càng mạnh hơn.
“Được!”
Hai người nhìn nhau cười, sau khi thỏa thuận xong mọi chuyện thì cũng chỉ đành chờ đợi đến hai ngày sau…
Thời gian thoáng chớp mắt đã trôi qua, cơn mưa suốt ba ngày ba đêm cuối cùng cũng ngừng lại, đám người Vân Phi Ly bị vây ở trong núi vô cùng đói bụng. Ngay lúc cơn mưa vừa tạnh ở đêm ngày thứ ba, Vân Phi Ly không nói gì mà chỉ im lặng tập trung phá trận, chưa đến một khắc đồng hồ sau trận pháp của Dạ Dao Quang đã bị phá vỡ.
Phá vỡ trận xong Vân Phi Ly chưa kịp đuổi theo bắt người bày trận khiến hắn ở đây chật vật mất ba ngày thì bỗng nhiên có một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, chặn ngay trước mặt hắn.
Đó là một thiếu niên mặc áo đen, dáng người cao lớn, có ngũ quan xinh đẹp hơn cả nữ nhân nhưng toàn thân hắn tỏa ra một khí thế lạnh lùng giống như một tảng băng di động, sắc bén lạnh lẽo khiến người ta không dám tới gần. Hắn nhảy xuống trước mặt Vân Phi Ly, khí thế hùng hồn một tay cầm chuôi kiếm rút kiếm ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Phi Ly.
“Mẹ kiếp!” Vân Phi Ly nhìn thiếu niên trước mắt không khỏi chửi tục một câu, sau đó vạn bất đắc dĩ nói: “Qua Vô Tích, bây giờ ta không có thời gian luận bàn tỉ thí với ngươi, đợi ta xử lý chính sự xong thì đừng nói đánh ba trăm hiệp, cho dù đánh ba nghìn hiệp ca ca đây cũng chiều tới cùng!”
Thiếu niên áo đen chính là tiểu thiếu gia Qua Vô Tích của Qua Vụ hải. Ánh mắt hắn không hề lay động, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Vân Phi Ly như sói nhìn thấy con mồi, toàn thân đều tỏa ra chiến ý.
Vân Phi Ly thấy vậy cũng vô cùng bất đắc dĩ, nếu như đổi thành người khác hắn có thể giết chỉ trong vòng một chiêu nhưng thiếu niên trước mắt này, không kể thân phận, chỉ dựa vào thực lực của hắn cũng không phải một chiêu là có thể giải quyết được. Hắn chỉ có thể thở dài một hơi, quay đầu dặn dò Lệ Thăng:
“Ngươi mang người đi trước tìm long tiên dịch, ta ở lại đây ứng phó tiểu tử này!”
Lệ Thăng gật đầu, hắn cảm giác được Qua Vô Tích kia và tiểu sư thúc của bọn họ nhất định phải đánh một trận thì mới xong được chuyện này, chẳng trách hai người vẫn luôn được xưng là thiên phú số một và thiên phú số hai trong tu tiên giới, từ lúc sinh ra đến bây giờ đã luôn đối đầu với nhau. Nếu hỏi hỗn thế ma vương Vân Phi Ly này sợ nhất người nào thì người đó chính là Qua Vô Tích của Qua Vụ hải, bởi vì hắn đã bị Qua Vô Tích này dây dưa vô số lần đến mức sắp phát điên rồi…
Vân Phi Ly thành công bị Qua Vô Tích dẫn dụ đi. Sau khi phá vỡ trận pháp, Lệ Thăng nhanh chóng triệu tập bốn sư đệ, gom đủ ngũ hành linh căn, mỗi người thi pháp một góc. Chỉ thấy khí từ đầu ngón tay bọn họ ngưng tụ ở chính giữa chạm vào nhau, sau đó kết hợp lại rồi nhanh chóng bay thẳng về phía long mạch.
“Người ta dù sao cũng có bản lĩnh, tài nghệ của chúng ta vốn không bằng người thì sao có thể oán trách đây?” Lệ Thăng nói xong lập tức chỉ tay về một hướng nhanh chóng chạy đi.“Là hướng kia, cách chúng ta không xa lắm!” Vân Đậu nhìn nơi bị khí ngũ hành ngưng tụ lại kia, phát hiện ra đó chính là phương hướng ban đầu của bọn họ liền tức giận đến mức giậm chân: “Người bày trận thật đáng giận!”
Bọn họ cũng là những người cách chỗ Dạ Dao Quang gần nhất, sau khi trận pháp bị phá vỡ thì những người đó đều lập tức chạy về hướng bên này.
Lúc này Dạ Dao Quang vừa nướng thỏ ăn xong thì có hào quang màu bạc chiếu qua mắt, cô lập tức nhìn sang thì thấy long mạch đang chậm rãi ngưng tụ lại một chỗ giống như một ngọn đèn trong lòng đất, bắn ra ánh sáng yếu ớt.
“Đi qua đó xem!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên đứng lên.
Mấy người nhanh chóng đi tới, Mạch Khâm vận khí đánh nát bùn đất xung quanh, chỗ này trước khi trời mưa bọn họ đã tiện tay đào qua nhưng vì trời mưa nên bị bao trùm lại. Một cái động to lớn dần hiện ra trước mắt bọn họ, mục đồng nhảy xuống trước, Mạch Khâm cũng nhảy theo, Ôn Đình Trạm liếc nhìn Dạ Dao Quang: “Dao Dao, nàng xuống trước đi!”
“Chàng và Vệ Kinh xuống trước!” Dạ Dao Quang nói.
Ôn Đình Trạm không nói gì nữa, lập tức nhảy xuống cùng Vệ Kinh. Dạ Dao Quang chờ cho mọi người đều nhảy xuống hết mới lấy Tử Linh châu ra, đầu ngón tay của cô khẽ động, luồng điện bên trong Tử Linh châu không ngừng đan xen. Cô dùng khí ngũ hành dẫn luồng điện đó ra, bao phủ bốn phía, ngoại trừ chính cô thì không có ai nhìn thấy.
“Đêm nay không mưa nhưng có sấm sét nha!” Dạ Dao Quang nở nụ cười xấu xa, sau đó thu hồi Tử Linh châu rồi nhảy xuống dưới. Ở phía dưới là một chiếc hố cao chừng năm, sáu thước, nhảy xuống tự nhiên sẽ có đường đi, bằng không long tiên dịch cũng sẽ không tụ lại được ở chỗ này.
Không bao lâu sau, đám người Dạ Dao Quang lập tức nhìn thấy một đầu rồng tự nhiên, miệng rồng hơi hé ra mang theo ánh sáng mờ ảo phun khí ra ngoài. Sương mù lập tức tản ra, ngay sau đó bao phủ khắp không gian bằng một luồng ánh sáng màu bạc.
Dạ Dao Quang nhanh chóng nhảy lên, trong lòng có chút chờ mong, còn có vài phần kích động. Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được nhìn thấy long tiên dịch hình thành.
Mà ngay lúc này, Lệ Thăng mang theo người của Phiêu Mạc Tiên tông đã đi đến nơi đây, bị giả huyệt của Dạ Dao Quang chế tạo hấp dẫn, sau đó cả đội lập tức bị bao vây…
Dạ Dao Quang gặp được tượng đá thiên nhiên, xung quanh còn có ánh sáng bạc chiếu rọi, từng bước đi tới có thể cảm giác như khắp nơi đều có dạ minh châu vây quanh. Long tiên dịch chậm rãi trôi từ cuống họng, sau đó đến đầu lưỡi của đầu rồng…
Hai mắt của Dạ Dao Quang bỗng nhiên sáng lên bởi vì cô rõ ràng cảm giác được có người đang phá trận ngũ hành của mình nhưng cô cũng không hề lo lắng, cô đặt toàn bộ sự chú ý lên long tiên dịch, trong lòng không ngừng hô lên: “Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa!”
Trong động, lòng Dạ Dao Quang nóng như lửa đốt, mà ngoài động đám người Lệ Thăng cũng kêu khổ thấu trời. Bọn họ cứ tưởng đã tìm đến đúng chỗ nhưng còn chưa kịp vui vẻ đã lại sa vào trận pháp, không biết có phải ông trời nhìn bọn họ không vừa mắt hay không mà đột nhiên trên trời lại có một tia sét đánh xuống. Tuy tia sét kia cách bọn họ rất xa nhưng khi bọn họ đang giật mình chưa kịp hoàn hồn thì xung quanh lại có luồng điện chói mắt đan xen vào nhau, nếu không phải thân thủ của hắn khá nhanh thì không biết đã bị điện giật thành bộ dạng gì rồi?
“Đại sư huynh, đây là Thiên Lôi trận!” Một sư đệ có vẻ mặt đau khổ nói với Lệ Thăng.