“Đường ra duy nhất của Ngu đại nhân chính là nhân lúc kẻ thù còn chưa ra tay hết sức, liền đem kẻ thù biến thành người chết.” Ý cười trên khóe môi Ôn Đình Trạm gia tăng, giọng nói hắn thanh nhuận như nước khe suốt, ngọt lành làm người nghe như được rót vào tai, mê hoặc nhân tâm, “Viện sử vừa chết, vì suy nghĩ cho đại cục, bệ hạ cũng sẽ không phái một người không biết gì tới Thổ Phiên tiếp nhận, biện pháp tốt nhất chính là từ một trong hai đồng tri đưa lên. Theo Bản hầu được biết, vị đồng tri kia là anh em cột chèo với viện sử, nếu viện sử vì tội danh phản tặc bị xử tử, giữa hai bên, bệ hạ sẽ tuyển ai, nói vậy trong lòng Ngu đại nhân tự có cân nhắc.”
Ánh mắt Ngu Chấp chớp động, hắn chậm chạp không mở miệng, tựa hồ còn đang đợi Ôn Đình Trạm cho thêm chỗ tốt.
Ôn Đình Trạm lại mỉm cười đứng lên: “Lui về phía sau một bước, chưa chắc trời cao biển rộng, có lẽ là vực sâu vạn trượng; đi tới một bước, chưa chắc là núi đao biển lửa, có lẽ là hoa minh liễu âm. Lời bản hầu hết tại đây, cân nhắc thế nào, Ngu đại nhân tự mình xem xét.”
Lúc này Dạ Dao Quang lại tiến lên: “Ngu đại nhân, mượn dùng bàn đại nhân một chút.”
Ngu Chấp nội tâm đang giằng co, hắn có chút hoảng thần gật đầu, sau đó tránh khỏi vị trí án bàn.
Dạ Dao Quang nhanh chóng tới, nghiên mực bút đã có sẵn, lấy một trương giấy, đề bút viết một phong thư, sau khi viết xong lại nhẹ nhàng làm khô rồi cuộn lại rồi mới gật đầu với Ôn Đình Trạm.
“Ngu đại nhân cáo từ.” Ôn Đình Trạm nói một câu, liền cùng Dạ Dao Quang cất bước.
“Hầu gia, đợi đã.” Phu thê hai người vừa mới tới bậc cửa sổ, Ngu Chấp vội vàng mở miệng gọi lại, thấy Ôn Đình Trạm dừng bước chân, Ngu Chấp có chút ảo não buột miệng mà chính mình không kiềm chế, nhưng rồi như trút được gánh nặng, được ăn cả ngã về không, hắn bước tới trước mặt Ôn Đình Trạm, ôm quyền khom người, “Hầu gia, không biết hạ quan có thể làm gì để cống hiến sức lực cho Hầu gia.”
“Bản Hầu chỉ muốn biết, nghi phạm bị viện sử mang đi đang ở nơi nào.” Ôn Đình Trạm cũng không quanh co lòng vòng.
Ngu Chấp có chút chần chờ hỏi: “Hầu gia là muốn mang nghi phạm đi?”
“Tất nhiên không phải.” Ôn Đình Trạm đạm thanh cười nói, “Chạy án, cả đời không thể tẩy ô danh.”
Ngu Chấp cúi đầu trầm tư suy nghĩ, sau đó mới nói tiếp: “Hạ quan sẽ bắt đầu điều tra, chắc chắn sẽ làm hết sức.”
“Làm phiền Ngu đại nhân.” Nói xong, gió thổi tới không tiếng động, cửa sổ mở ra, thanh âm vừa kết thúc cũng là lúc Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm biến mất trong phòng.
Ra khỏi Ngu phủ, Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang: “Đợi chút lại đi.”
“Chờ cái gì?” Dạ Dao Quang buồn bực.
“Dao Dao có nhìn tướng mạo Ngu Chấp không?” Ôn Đình Trạm mỉm cười hỏi.
“Là người có thể tin.” Vào thời điểm mấu chốt như vậy, người có thể cùng Ôn Đình Trạm hợp tác, Dạ Dao Quang tất nhiên vừa nhìn là phải xem tướng, Ngu Chấp không thể nói tốt hay xấu, trên tay cũng không sạch sẽ, nhưng là người trọng tín.
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Chúng ta cứ từ từ.”
“Chàng hoài nghi Ngu Chấp không đáng tin?” Dạ Dao Quang nghi hoặc,” Lần trước việc ở Hồ Đình, cũng không xem như muội nhìn nhầm, hắn thật sự là người khả kính nhưng lại bội người khác.”
“Khả kính nhưng bội người trung nghĩa không phải cũng chưa chắc biết cử chỉ sẽ như thế nào sao?” Ôn Đình Trạm cười với Dạ Dao Quang, lộ ra hai má lúm đồng tiền sâu.
Dạ Dao Quang phát hiện nụ cười của Ôn Đình Trạm như bức tranh đẹp, hắn thường xuyên mang theo nụ cười như tắm mình trong gió xuân. Nhưng ngoại trừ khi cười với nàng, Ôn Đình Trạm rất ít khi cười lộ ra má lúm đồng tiền, rõ ràng nụ cười ngày thường thực nhạt nhẽo, chẳng lẽ có má lúm đồng tiền xuất hiện là có thể thay đổi tất cả sao. Nghĩ như vậy, Dạ Dao Quang liền nhịn không được duỗi tay sờ mặt Ôn Đình Trạm, chọc chọc lúm đồng tiền của hắn: “Ngày thường chàng giấu má lúm đồng tiền chỗ nào?”
Biết rõ thê tử nói sang chuyện khác, Ôn Đình Trạm lại rất muốn phối hợp: “Ta đối với bọn họ nhìn như đang cười, nhưng kỳ thật ta căn bản không có cười, bất quá bởi vì khi môi ta nhẹ nhấp, ngữ khí hiền hòa, ánh mắt cũng là xây dựng từ biểu hiện giả dối thôi. Không tin, Dao Dao, nàng nhìn xem.”
Môi Ôn Đình Trạm hơi mấp máy, thời điểm ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn không ra ý cười, nhưng rõ ràng cùng một biểu tình, chỉ là ánh mắt bớt đi sắc lạnh, trở nên nhu hòa hơn chút, lại phảng phất như đang cười khẽ.
“Không đi đóng tuồng thật là đáng tiếc.” Dạ Dao Quang lúc này mới phát hiện hắn nguyên lai chưa từng cười thật sự, khó trách không nhìn ra má lúm đồng tiền, trong lòng cũng không khỏi có điểm chột dạ, có chút tự trách, nàng thế nhưng chưa hiểu hết tập tính sinh hoạt của hắn.
Nắm tay Dạ Dao Quang: “Ta là phu quân Dao Dao, cũng không phải địch nhân của Dao Dao, Dao Dao hiểu tâm tư của ta là được, không cần đi nghiên cứu cả lớp ngụy trang bên ngaoì, ta cũng sẽ không ngụy trang với nàng.”
“Chàng….” Dạ Dao Quang đang muốn nói cái, bỗng nhiên cảm giác một cỗ sát khí đánh úp lại, vội vàng túm Ôn Đình Trạm dán sát vách tường, rất nhanh một mạt thân ảnh lóe tới phía đối diện bọn họ, “Sát khí nặng nề, người này là sát thủ.”
Sát thủ tuyệt đối không tới để bàn bạc, chỉ có thể là giiết người đoạt mệnh diệt khẩu.
“Chàng đợi một lát.” Dạ Dao Quang đang muốn phi thân đi cứu người, lại bị Ôn Đình Trạm ngăn lại.
“A Trạm……….” Dạ Dao Quang không rõ Ôn Đình Trạm muốn làm gì, rất rõ ràng Ngu Chấp bị hoài nghi, Nam Cửu Vương thà giết lầm chứ không buông tha, phái sát thủ tàn nhẫn tới, chuyện này đủ để thuyết minh Ngu Chấp là người không có vấn đề.
Trong viện có mùi máu bay ra, Ôn Đình Trạm khứu giác nhanh nhạy ngửi thấy trước Dạ Dao Quang: “Nàng ở lại đây, ta đi cứu người.”
Ôn Đình Trạm thả người một cái bay vào trong phòng, nghĩ đến Nguyên Dịch cũng tham gia một tay, vì để ngừa vạn nhất, Dạ Dao Quang lưu lại bên ngoài thủ, bên trong chỉ có một sát thủ, hơn nữa sát thủ này cũng không phải đối thủ của Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang ước chừng đợi mười lăm phút, mọt bóng đen bay ra, Dạ Dao Quang đang muốn truy, Ôn Đình Trạm đuổi theo chặn nàng: “Giặc cùng đường không cần truy.”
“Chàng không sao chứ?” Trên người Ôn Đình Trạm có mùi máu tươi, Dạ Dao Quang vội vàng kiểm tra. Đam Mỹ H Văn
“Máu của Ngu Chấp.” Ôn Đình Trạm không bị thương.
“Ngu Chấp sao rồi?” Dạ Dao Quang vội vàng lo lắng hỏi.
“Trúng một nhát kiếm, thiếu chút nữa mất mạng.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang một lần nữa về Ngu phủ, Ngu Chấp vẫn còn ở trong thư phòng, bên trong viện có vài cỗ thi thể, hai thi thể phía trước là thủ vệ, những người khác hẳn là ám vệ.
Thủ pháp sát thủ sạch sẽ lưu loát, những người này đều bị mất mạng trong một đao, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa kinh động tới những người khác trong Ngu phủ. Dạ Dao Quang lúc này tiến vào thư phòng, Ngu Chấp còn hôn mê, bất quá miệng vết thương của hắn đã được Ôn Đình Trạm xử lý đơn giản, tánh mạng tạm thời không phải lo.
“A Trạm, chàng vì sao không ra tay sớm chút.” Dạ Dao Quang khó hiểu, nếu sớm chút rat ay, những người bên ngoài đó không chừng sẽ không chết, Ngu Chấp cũng sẽ không trọng thương, Ôn Đình Trạm không phải còn cần trông cậy vào Ngu Chấp sao?
“Không cho hắn nếm tư vị sát tử vong, làm sao có thể để hắn hạ quyết tâm, được ăn cả ngã về không?” Thanh âm Ôn Đình Trạm trả lời rất nhẹ, nhưng cực kỳ lãnh khốc.