Có lẽ nàng rời đi chỉ sợ cũng hy vọng Minh Nặc sẽ đi tìm nàng, nhưng nàng chung quy đã thất vọng rồi, từ điểm này nàng cũng nhìn ra quyết tâm của Minh Nặc.
“A, có lẽ ta đã biết nguyên nhân.” Dạ Dao Quang nhìn lại Tang Cơ Hủ, “Ngươi nếu yêu hắn, ngươi đã từng tìm hiểu hắn chưa?”
“Hiểu hắn, ý ngươi là…..” Nếu nói tới tính cách của Minh Nặc cùng cách làm người, thậm chí thủ đoạn của hắn, Tang Cơ Hủ vẫn có chút tự tin.
“Quá khứ của hắn, tuổi thơ của hắn.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng nói, “Ta cũng từ A Trạm biết được, phụ thân Minh thế tử cùng mẫu thân hắn là bị bắt thành hôn, cho nên Minh Vương gia đối với mẫu thân Minh thế tử rất thờ ơ, chờ đến khi tổ mẫu hắn ly thế là lúc….”
Dạ Dao Quang đem thân thế Minh Nặc cùng mọi chuyện nàng biết nói cho Tang Cơ Hủ. Nàng rõ ràng nhìn trong mắt Tang Cơ Hủ nồng đậm sự thương tiếc, tình yêu thật sâu lẫn sát ý ẩn hàm, “Những chuyện gần đây ta có biết. Năm đó lần đầu ta gặp hắn, đó là lúc mẹ kế hắn mua chuộc chính tâm phúc của hắn hạ sát thủ, nếu không gặp được ta, sau lại gặp thiếu tông chủ Cửu Mạch Tông, chỉ sợ hắn đã chết mười năm trước. Lúc ấy, hắn thân trọng thương, ta vì hắn bốc một quẻ, khuyên hắn tạm thời tránh mũi nhọn. Ta vĩnh viễn không quên dược, hắn muốn cùng người này đồng quy vu tận. Những hận ý trong lòng hắn sâu bao nhiêu đều có thể thấy rõ. Cho nên, hắn rốt cuộc lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, chúng ta chỉ có thể suy nghĩ tới khả năng duy nhất. Hắn hiện tại không hề lẻ loi một mình, hắn có ba hài tử, là một phụ thân.”
“Ngươi là nói, hắn vì hài tử?” Tang Cơ Hủ minh bạch ý tứ Dạ Dao Quang, “Bởi vì hắn không muốn hài tử của mình phải chịu sự thống khổ do bản thân mình gây ra?”
Dạ Dao Quang gật đầu.
“Ngươi cũng cảm thấy ta tàn nhẫn độc ác như vậy, tớ trẻ con vô tội cũng không buông tha?” Tang Cơ Hủ hỏi lại.
“Không, ta tin tưởng cách làm người của ngươi, ta có thể đảm bảo, chẳng những ta tin tưởng, ngay cả Minh thế tử, hắn cũng tin tưởng ngươi không phải nữ nhân như vậy.” Dạ Dao Quang ngữ khí chân thành nói với Tang Cơ Hủ, “Nhưng ta tin ngươi, Minh thế tử tin ngươi, nhưng ba hài tử của hắn sẽ không tin ngươi. Phát sinh chuyện như vậy, hắn đích xác có đủ lý do hưu thê nhưng đối với hài tử của hắn thì sao. Nếu như vậy, hắn sẽ xử trí thế nào với hài tử của mình? Bọn họ đã trải qua việc phụ thân không có ý tốt với mẫu thân, chuyện này đã là đả kích trí mạng, đủ khả năng làm bọn họ cả đời không dám ngẩng đầu. Nếu Minh thế tử lúc này lại chỉ lo cưới một nữ tử tục huyền khác, chẳng lẽ sẽ không có những hài tử tiếp theo? Giữa huynh đệ tỷ muội sẽ xuất hiện mâu thuẫn, đều là hài tử của hắn, hắn nên làm thế nào mới có thể đủ làm hai bên không cảm thấy hắn bất công? Nếu không cần hài tử, vậy là sự không công bằng với thê tử cưới sau. Nửa đời trước của hắn đã quá mệt mỏi, hắn không muốn nửa đời sau tiếp tục như vậy. Kỳ thật, điều mà Minh thế tử mong muốn rất đơn giản, một gia đình an bình.”
Những gì Dạ Dao Quang nói đánh thật sâu vào trong lòng Tang Cơ Hủ, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói gì.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tang Cơ Hủ: “Tang, kỳ thật ta nhìn ra được tình cảm Minh thế tử đối với ngươi, cả đời này của hắn sẽ không còn ai nguyện ý vì hắn liền tánh mạng cũng không màng, ngươi hẳn là người duy nhất. Nguyên nhân chính là vì hắn đối với ngươi có tình, cho nên, hắn mới không muốn ngươi trở thành mẹ kế. Ngươi là thánh nữ Miêu trại, ngươi trong lòng hắn là nữ nhân không nên bị trói buộc bởi hậu trạch. Hắn rõ ràng biết hắn không thể cho ngươi những gì tốt nhất, không đáp ứng được mong muốn của ngươi, hắn chỉ có thể để ngươi rời đi, để ngươi trở về không gian chính mình thuộc về.”
“Nhưng là, nhưng là nữ nhân kia không xứng với hắn……” Tang Cơ Hủ có chút thất thần nỉ non.
“Minh thế tử, xứng là một nam nhân.” Dạ Dao Quang không thể không tán thưởng, “Mỗi người đều phải lựa chọn một con đường mà mình phải chịu trách nhiệm. Thế tử phi không phải hắn bị bắt cưới, là chính hắn lựa chọn, dù cho hắn không có tình cảm, cứ việc hắn tới tuổi thành hôn mới gặp, nhưng là người hắn cưới về, dù hắn không sinh tình yêu với thái tử phi nhưng hắn cũng phải chịu trách nhiệm. Xem ra với Minh thế tử, thế tử phi là sai lầm, hắn cũng phải phụ trách. Minh thế tử là một nam nhân tốt, một trượng phu tốt, một phụ thân tốt. Tang, nếu yêu hắn, vậy thành toàn cho hắn.”
“Yêu, thành toàn?” Tang Cơ Hủ ngửa đầu dựa vào cột, trong mắt nàng là nỗi đau sâu đậm, kéo lên khóe môi, Tang Cơ Hủ bi thương tự giễu, “Ta ngoại trừ việc thành toàn, còn có thể như thế nào?”
Đi bức bách? Bất luận là quyền lợi, tu vi, hay là nam nhân, nàng, Tang Cơ Hủ này sẽ không bao giờ đi cưỡng bách.
“Tang, hai người đều không sai, chỉ là các ngươi đã gặp gỡ sai thời điểm.” Ngay từ đầu đã chú định là một hồi tiếc nuối.
Dạ Dao Quang tin tưởng nếu Tang Cơ Hủ gặp gỡ Minh Nặc vào mười năm trước, ở thời điểm Minh Nặc còn mang tình cảm của thiếu niên, hắn tất nhiên sẽ vì nàng mà không màng tất cả. Cũng có lẽ, Minh Nặc cùng thái tử phi hiện tại nếu không có ba hài tử, càng hoặc là Minh Nặc chưa từng trải qua thời thơ ấu như vậy, hắn có lẽ sẽ còn một chút tư tâm, nhưng cũng chỉ là ‘có lẽ’.
Tuy rằng Dạ Dao Quang khâm phục sự quyết đoán của Minh Nặc, nhưng nàng cũng thấy đau lòng cho Tang Cơ Hủ. Vì Minh Nặc, Tang Cơ Hủ đánh cắp thánh vật, cũng coi như thành phản đồ Miêu tộc, hơn nữa hiện tại mẫu cổ trong nàng đã chết, tương đương một tu luyện giả trở thành phế nhân. Vĩnh viễn không thể trở lại Miêu tộc, mất đi chi vị Thánh Nữ cao cao tại thượng, cha mẹ thân sinh cũng không thể gặp, nguyên bản cho rằng chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện giờ sống sót nhưng ngược lại xem như hai bàn tay trắng.
“Không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.” Thấy Dạ Dao Quang ánh mắt đầy thương tiếc, Tang Cơ Hủ khẽ nhếch cằm, “Ta cũng không phải bởi vì khuynh tâm với hắn mới làm như vậy. Đổi lại là bất kỳ ai, bởi vì cứu ta mà gặp tai bay vạ gió, mà thánh vật là phương pháp giải cứu duy nhât, ta vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy. Ta sẽ không để người vô tội vì ta mà nguy hiểm tánh mạng, cho nên, ta không phải bởi vì hắn mà rơi vào hoàn cảnh như hiện tại, ý trời là như vậy.”
“Ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi.” Dạ Dao Quang cười nói.
“Vậy ngươi liền nuôi ra đi, về sau ta là nữ nhân bình thường, ngươi nuôi ta, thuận tiện giúp ta tìm kiếm tuấn niên thiếu kiệt tốt hơn, sau đó lại giống như vị Lôi cô nương kia, vẻ vang đem ta gả đi.” Tang Cơ Hủ đột nhiên dựa vào đầu vai Dạ Dao Quang, hướng về Dạ Dao Quang cười ngọt ngào.
“Hảo a, gọi một tiếng tỷ tỷ trước đi.” Dạ Dao Quang biết chính miệng nàng nói vậy mà thôi, nhưng nàng thật đúng nguyện ý chăm lo cho Tang Cơ Hủ, cuộc trò chuyện ngắn ngủn đã kéo gần khoảng cách giữa các nàng, Dạ Dao Quang hoàn toàn không để bụng Tang Cơ Hủ còn thiếu Miêu tộc một công đạo. Ngày sau nếu Miêu tộc thật sự tìm tới cửa, nàng cũng nguyện ý cùng Tang Cơ Hủ bôn tẩu.
Không vì điều gì khác, là câu kia của nàng, cho dù không phải Minh Nặc, đổi lại bất kỳ người nào khác, nàng cũng sẽ tận lực.
Ai mà không tiếc sinh mệnh? Ai chẳng muốn sống, ai không có chút vướng bận? Nhưng không thể để cho người khác chết để thành toàn mạng sống của mình!