“Chiêu Ca hi, ngươi vì sao có bộ dáng như vậy?” Dạ Dao Quang nhìn Quan Chiêu quần áo cả người rách nát, nhìn một bộ như khất cái* (ăn mày), không khỏi hoảng sợ, vội vàng tiến lại gần cẩn thận nhìn hắn, phát hiện trên người hắn chỉ có chút thương tích ngoài da.
“Ta là từ nhà đi tới đây, dì Dao.” Quan Chiêu tuy rằng chỉ nhỏ hơn Dạ Dao Quang sáu bảy tuổi, nhưng Dạ Dao Quang cùng Quan đại thái thái ngang hàng tương giao, hắn cũng không muốn gọi phu nhân này phu nhân kia, vì thế liền gọi Dạ Dao Quang là dì. Quan Chiêu mặt dơ cười hề hề, lộ ra cả xỉ, nhìn phá lệ ngờ nghệch, “Nương ta vẫn luôn phái người đi tìm ta.”
Nguyên lai tin tức hôn sự của Lôi Đình Đình cùng Cao Dần đã được truyền tới Đế Đô, Quan Chiêu liền ngồi không vững, nhưng Quan đại thái thái nhận tin tức còn sớm hơn hắn, vừa thấy hắn có ý định trốn đi liền nhốt hắn lại, tính toán đợi sau khi Lôi Đình Đình cùng Cao Dần thành hôn thì thả hắn ra. Quan Chiêu lần khảo thí này thứ tự đứng sau, những chức vị tốt được an bài cũng không đến lượt hắn. Hắn liền tới Công Bộ, làm việc cho thủ hạ tổ phụ hắn, ngày thường tới cũng được không tới cũng không sao vì quá nhàn hạ, cho nên nhốt hắn ở nhà cũng không ảnh hưởng gì.
Quan Chiêu biết mẫu thân hắn đang lo liệu đường quan cho hắn tới tháng chín, thừa dịp tháng sáu là đại hôn của Đơn Cửu Từ, mẫu thân hắn tham gia yến tiệc tối liền lên kế hoạch trốn đi, hơn nữa còn thành công. Nhưng vừa ra khỏi cửa thành Đế Đô, người Quan gia đã truy tới, mới bước chân ra khỏi phạm vi Đế Đô đã bị bắt, cũng may hắn nhanh trí chạy thoát, chẳng qua khi hắn đi trốn, ngựa cùng hành lý đều bị lấy đi, đồ vật trên người cũng không dám đem đi cầm, dọc theo đường đi liên dựa vào công việc viết lách kiếm chút tiền cơm. Vì lộ phí, hắn làm công cho một nhà thương vận chuyển đường thủy, hỗ trợ xếp dỡ hàng hóa, được ăn miễn phí, còn được tiện đường di chuyển bằng thuyền một đoạn. Sau khi thuyền hạ, hắn liền vào phủ thành nhận việc khuân vác tại bến tàu, tích cóp đủ lệ phí mấy ngày mới lại lên đường. Tính toán chi tiêu, ăn uống, hắn không dám ở khách điếm, đều qua đêm ở miếu hoang….
“Đứa nhỏ ngốc này……..” Dạ Dao Quang than nhẽ.
Quan Chiêu chỉ sợ không phải không nhớ rõ cách liên hệ với Ôn Đình Trạm như thế nào mà sợ hãi Dạ Dao Quang cho rằng hắn không nên có qua lại với Lôi Đình Đình, cho nên trước khi tới cũng không muốn bại lộ, sợ Dạ Dao Quang ngược lại đem tin tức gửi về cho mẫu thân hắn. Quan Chiêu từ nhỏ là hài tử vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng, hơn một tháng này có lẽ đã chịu khổ nhiều.
“Mau, trước tiên đi tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ đi.” Dạ Dao Quang đau lòng nhìn hắn, lập tức phân phó Vương Sâm dẫn hắn đi tăm thay quần áo, chính nàng tự mình tới phòng bếp làm một vài món tốt cho tiêu hóa, dưỡng dạ dày.
Chờ đến khi Dạ Dao Quang làm xong xuôi, cho hạ nhân dọn cơm lên bàn, Quan Chiêu cũng đã đổi một bộ xiêm y mới xuất hiện trước mặt Dạ Dao Quang. Hắn gầy đi không ít, làn da cũng xạm đen.
“Dùng bữa đi.” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng, bảo hắn ăn vào.
Quan Chiêu đã hơn một tháng không có ăn qua bữa cơm tử tế, thời điểm thất vọng nhất đi bộ mấy chục dặm đường chỉ có thể ăn quả dại sơn dã cho đỡ đói. Vì chuyện này nếu không phải trúng độc thì cũng là đụng rắn độc, vài lần suýt mất mạng nhỏ, muốn đi bắt cá thay đổi khẩu vị nhưng cá độc phá nội tạng cũng không biết…
Nhìn đến một bàn đồ ăn tỏa hương, Quan Chiêu cũng liền không khách khí, từng ngụm ăn vào.
Bộ dáng ăn ngấu nghiến làm Dạ Dao Quang càng nhìn càng thương tiếc: “Ngươi ăn từ từ thôi.”
Tuy rằng đều là những thứ tốt cho đường tiêu hóa, nhưng cũng không chịu nổi với cách ăn như nuốt chửng vậy, không tốt cho dạ dày.
Quan Chiêu liền cười ngây ngốc với Dạ Dao Quang rồi lại vùi đầu ăn, ăn mau tới độ sắp đuổi kịp tốc độ của Càn Dương hắn mởi cảm thấy no.
Chờ hắn thỏa mãn trong chốc lát, thức ăn tiêu hóa không ít, Dạ Dao Quang mới không nhịn được mở miệng: “Chiêu can hi, Đình tỷ nhi cùng Cao Dần đã đổi thiếp canh.”
Sắc mặt Quan Chiêu lập tức trở nên trắng bệch, nhưng tựa hồ hắn đã chuẩn bị tâm lý, rất nhanh liền điều chỉnh lại, một chuyến này từ Đế Đô đến Thanh Hải, hắn đã trưởng thành hơn nhiều: “Dì Dao, ta biết.”
“Vậy ngươi tới…..” Dạ Dao Quang có chút không rõ ý đồ của Quan Chiêu khi đến đây, hắn không giống lì lợm tới ăn vạ, cũng không giống tới phá hư.
“Ta chỉ là tới gặp lần cuối Đình…. Lôi cô nương, ta có câu hỏi cần phải hỏi nàng rõ ràng trước đại hôn.” Quan Chiêu nhìn Dạ Dao Quang bằng ánh mắt chân thành, “Cầu dì Dao thành toàn.”
“Ta có thành toàn cho ngươi hay không không quan trọng.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng rồi quay sang Nghi Vi nói, “Ngươi đem những gì Chiêu ca vừa nói nói lại cho Đình tỷ nhi, hỏi nàng có nguyện ý gặp lại Chiêu can hi không.”
“Dạ vâng.”
“Nghi Vi cô nương!” Thời điểm Nghi Vi hành lễ chuẩn bị lui xuống, Quan Chiêu gọi nàng lại, đối với nàng nói, “Ngươi nói cho Lôi cô nương, nếu ta không thể hỏi rõ ràng, cả đời này ta sẽ không chết tâm.”
Nghi Vi nhìn Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang gật đầu, nàng mới hành lễ với Quan Chiêu rồi lui ra.
Thời gian chờ đợi bao giờ cũng lo âu cùng bất an, Dạ Dao Quang đứng lên phân phó Vệ Truất lập tức truyền một phong thư báo tin bình an đi Đế Đô. Biến mất một tháng, Quan gia lại không có gửi thư cho bọn họ, chỉ sợ lửa giận trong lòng của quan thượng thư đối với tôn nhi này rất lớn, không nhận được tin Quan Chiêu bất trắc ở bên ngoài có khi Quan gia sẽ không tới đưa tin.
Chờ một lát Dạ Dao Quang phân phó xong xuôi, Nghi Vi liền trở về, gật đầu với Dạ Dao Quang.
“Đi thôi.” Nhìn Quan Chiêu lộ rõ vẻ vui mừng, Dạ Dao Quang để Nghi Vi dẫn hắn đi.
Vẫn là tiểu đình lúc trước bọn họ ngồi trước lúc sắp chia tay, Quan Chiêu vào đã thấy Lôi Đình Đình đã ngồi tự lúc nào, không giống như lần trước. Lôi Đình Đình lúc trước có chút hoang mang lo sợ, lúc này nàng thực an hòa cùng bình tĩnh. Mỗi bước tới gần, Quan Chiêu cảm thấy tim đau đớn, hắn biết rõ nàng bình tĩnh như vậy, chính là tâm nàng đã lạc định, hơn nữa không ai có thể thay đổi quyết định của nàng.
“Quan công tử.” Nàng đứng lên, duyên dáng yêu kiều, hành lễ vô cùng xa cách với hắn.
Quan Chiêu nỗ lực khắc chế sự đau đớn trong lòng, không để chính mình thất thố, làm lễ đáp lại nàng. Hai người đứng cách nhau một khoảng, đối diện nhưng không nói gì, cuối cùng là Quan Chiêu chịu không nổi loại trầm tịch như tra tấn này, vì thế hắn dứt khoát hỏi: “Ta hôm nay tới, chỉ có một vấn đề, muốn chính miệng hỏi nàng.”
“Ngài nói đi.” Vẫn luôn không nhìn thẳng, Lôi Đình Đình lúc này nâng mắt nhìn hắn.
Quan Chiêu chỉ cảm thấy giọng nói khô khốc đến phát đau: “Nàng vội vàng đính hôn như thế, có phải… có phải vì ta hay không?
Lôi Đình Đình ngực thắt lại, nàng lắc đầu: “Không phải.”
Hai chữ khinh phiêu làm tim Quan Chiêu giống như vị vạn kiếm xuyên qua, đau khó có thể hình dung. Hắn ngàn dặm bôn ba mà đến, chính là sợ hãi nàng vì trốn tránh hắn mà vội vàng gả cho người khác. Hắn muốn nói với nàng, hắn ngày sau sẽ không bao giờ dây dưa với nàng nữa, hy vọng nàng không lấy hạnh phúc chính bàn thân mình coi như trò đùa.
Nhưng tất cả đều không phải như hắn hy vọng xa vời, nàng không phải vì tránh né hắn.