“Từ khi ta biết Hoàng Kiên cùng hắn cấu kết.” Ý cười Ôn Đình Trạm thẩm thấu nơi đáy mắt, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm như có ánh sáng lưu chuyển.
Hắn lúc trước một lòng đặt trên Thanh Hải, khi tấn công Lưu Cầu cũng đã bố trí bố cục ở Thanh Hải, nhưng bày cục được một nửa, lại phát hiện nước nơi này sâu hơn hắn tưởng, thế nhưng còn liên lụy Nam Cửu Vương. Bất quá cũng may phát hiện kịp thời, hắn hoàn toàn có thể sắp xếp lại cục diện.
Nam Cửu Vương, người này so với Hoàng Kiên còn nhạy bén hơn, hơi có gió thổi cỏ lay, hắn liền phá lệ cảnh giác. Ôn Đình Trạm không thể xuống tay từ hắn, nếu không thể không dấu vết đánh vào trong, vậy chỉ có thể xuống tay từ địch nhân của hắn. Vì thế Ôn Đình Trạm liền theo dõi tổng đốc Vân Quý đang đối chọi gay gắt với hắn, không hổ là người mũi nhọn chọc đúng vào chỗ hiểm của Nam Cửu Vương, Ôn Đình Trạm đã từng một lần hoài nghi người này có thật sự là người sạch sẽ trung quân hay không.
Ở thời điểm Ôn Đình Trạm muốn dừng tay, hắn ngẫu nhiên tra được tri phủ thành Tứ Hải của Thanh Hải thế nhưng dẫn giải tử tù. Ôn Đình Trạm một bên dùng chuyện này trù tính cướp đi chính quyền trong tay Hoàng Kiên, đồng thời hắn cũng muốn nhìn những sự việc phát sinh khác, vì thế cơ hồ chưa phát động toàn bộ lực lượng, chuyện này hắn cũng không thiếu được Nhạc Thư Ý hỗ trợ một chút, vừa lúc Nhạc Thư Ý cũng để lại tâm ở Vân Nam.
Vừa tra sâu thêm chút, thật đúng là càng nhiều việc không ngờ tới. Chính là phủ Tứ Hải lấy việc tráo tử tù làm chiến tích. Hai tỉnh Vân Quý trực tiếp bị mất tử tù, trong đó một người năm kia Nhạc Thư Ý vừa mới tiến vào Vân Nam tự mình xử lý, người này chính là thị vệ bên người tri phủ Vân Nam, là nhân vật tàn nhẫn độc ác.
Nếu không phải vì như thế, Nhạc Thư Ý rất khó tra được nguồn gốc từ tổng đốc Vân Quý, càng không thể tra được mỏ bạc. Đem suy đoán phản hồi cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm nắm được phương hướng, lệnh Vệ Truất tự mình đi tra, Vệ Truất cùng Liên Sơn liên thủ, đại khái nửa năm thời gian mới đưa chuyện này tra rõ mặt mày, tiếp theo liền có Nhạc Thư Ý tự mình nằm vùng thu thập chứng cứ mỏ bạc.
Sau khi biết được chuyện dơ bẩn của tổng đốc Vân Quý, Ôn Đình Trạm liền suy xét tổng đốc tân nhiệm, kỹ càng tỷ mỉ cùng Tiêu Sĩ Duệ tra xét người có khả năng thăng nhiệm tổng đốc Vân Quý, trải qua sự an bài vô cùng tinh tế, vị này đã từng cùng Nam Cửu Vương có quan hệ, nhưng Nam Cửu Vương tự tin, cho dù là bệ hạ cũng không tất biết được.
“Muội rốt cuộc đã hiểu chàng vì sao ngay từ khi bắt đầu liên lựa chọn thủ đoạn cao điệu chèn ép Hoàng Kiên như vậy rồi.” Dạ Dao Quang lúc này mới lĩnh hội thủ đoạn của Ôn Đình Trạm.
Sách lược hắn dùng đối phó Hoàng Kiên và Nam Cửu Vương căn bản hoàn toàn khác nhau, đối với Hoàng Kiên là không chút nào che giấu ý đối địch, từ ân cứu mạng, đến chia cắt chính quyền. Nhưng với Nam Cửu Vương, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe rõ, ngay tới Dạ Dao Quang cũng sẽ cho rằng Ôn Đình Trạm triệt để đem Nam Cửu Vương cho Nhạc Thư Ý. Để cho Nam Cửu Vương không còn mấy đề phòng Ôn Đình Trạm, nhìn thấy thủ đoạn Ôn Đình Trạm đối phó với Hoàng Kiên, Nam Cửu Vương cũng sẽ không nghĩ đến Ôn Đình Trạm đã sớm đưa tay vào trong lãnh địa của hắn, hơn nữa còn giúp hắn rút ra cái đinh trong mắt.
Lại một lần bị thủ đoạn Ôn Đình Trạm làm cho chết lặng, Dạ Dao Quang có thể tưởng tượng Nam Cửu Vương lúc này xuân phong đắc ý cỡ nào, hắn tất nhiên cảm thấy ông trời đang chiếu cố hắn, thậm chí thành toàn cho hắn, không chừng coi dã tâm của mình là ý trời.
“Kế sách của ta đối với Nam Cửu Vương còn chưa xong.” Ôn Đình Trạm dùng trán mình đụng vào trán Dạ Dao Quang, nhẹ nhàng cọ cọ, “Bệ hạ tặng Đơn Cửu Từ đến Vinh gia, nghe nói tháng sáu Đơn Cửu Từ đại hôn, Nam Cửu Vương hẳn không bao lâu nữa sẽ bắt đầu cho Đơn Cửu Từ rắc mồi.”
“Đơn Cửu Từ sẽ giả vờ bị mê hoặc.” Đây là kịch bản bệ hạ đã viết sẵn cho hắn, hắn không thể không diễn.
“Vậy nên cho Nam Cửu Vương một chút thành ý.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói.
“Thành ý gì?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Còn có cái gì thỏa đáng hơn liên hôn?” Ôn Đình Trạm cười khẽ.
“Liên hôn!” Dạ Dao Quang chỉ nghĩ tới Đơn Ngưng Oản, Đơn Cửu Từ căn bản không có nữ nhi, chỉ có một chất nữa ruột thịt hắn rất yêu thương, nhưng Nam Cửu Vương tuổi đã qua nửa trăm, còn cháu đích tôn Nam Cửu Vương đã cưới nữ nhi Nhạc Thư Ý, Nhạc Thư Ý lúc này lại giúp hắn rút tổng đốc Vân Quý, tặng một tổng đốc Vân Quý khác cho hắn, hắn không có khả năng trở mặt vô tình, cũng luyến tiếc mất đi thông gia tốt như Nhạc Thư Ý.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể để cô nương Đan gia đi làm vợ lẽ, đây không phải kết thân, là kết thù. Cho nên, Nam Cửu Vương sẽ không muốn Đơn Ngưng Oản gả vào phủ Nam Cửu Vương, mà chính là….
“Hoàng gia!” Nam Cửu Vương cùng Hoàng Kiên là đồng khí liên chi, “Ngạn Bách!”
“Đúng vậy, Nam Cửu Vương sẽ để Đơn Cửu Từ đem Đơn Ngưng Oản gả cho Hoàng Ngạn Bách.” Sau thẳm đáy mắt của Ôn Đình Trạm có ánh sang u lãnh xẹt qua, “Hắn xúi giục Đơn Cửu Từ, lại làm Đơn Cửu Từ kiềm chế Đơn Ngưng Oản, mà Đơn Ngưng Oản lại gây ảnh hướng tới Hoàng Ngạn Bách. Xem ra ở giữa bọn họ, Ngạn Bách cùng ta bất quá chỉ là duyên phận sư đồ không đáng nhắc tới, Ngạn Bách dù sao cũng là người Hoàng gia, có thê tử Đơn gia, sao lại không biết nên lấy hay bỏ? Từ đó, bọn họ lại xảo diệu chôn xuống một cái đinh tẩm thuốc độc đẩy tới cạnh ta.”
Tất nhiên, bất luận là Nam Cửu Vương hay là Hoàng Kiên cũng sẽ không biết Hoàng Ngạn Bách đã tráo hồn, nếu là Hoàng Ngạn Bách nguyên bản kia, có lẽ thật sự sẽ suy nghĩ như bọn họ.
“Khó trách……. Khó trách chàng lúc trước nói, chàng nhất định phải để Ngạn Bách lấy con cháu Hoàng gia…….” Nguyên lai thâm ý của câu nói đó đều ở đây.
Đây là một thế cục thật sự quá lớn, thông minh như Hoàng Kiên, giảo hoạt như Nam Cửu Vương đều hoàn toàn không biết bọn họ đã thành quân cờ trên bàn cờ của Ôn Đình Trạm từ lúc nào. Vòng đi vòng lại, mỗi bước đi của bọn họ đều đã được Ôn Đình Trạm vạch sẵn. Thời điểm Ôn Đình Trạm cảm thấy mấy người muốn đẩy hắn vào chỗ chết, lưỡi dao Ôn Đình Trạm đã kề sẵn bên cạnh lập tức sẽ làm rớt đầu, tiễn toàn bộ xuống hoàng tuyền.”
“Thật muốn biết đầu óc của chàng phát triển thế nào!” Dạ Dao Quang ôm đầu Ôn Đình Trạm xoay xoay, “Chàng nói, có người nào chàng không nắm được không?”
“Thổ Phiên.” Sắc mặt Ôn Đình Trạm ngưng trọng, “Ta đến bây giờ cũng chưa biết Thả Nhân đại sư rốt cuộc sẽ làm như thế nào, Nam Cửu Vương tất nhiên để lại không ít đường lui, hắn cuối cùng sẽ trốn vào Thổ Phiên, bên người hắn có Đào Đại. Đào Đại nếu không nợ ân tình của hắn, không thể tại Thổ Phiên hô phong hoán vũ đối phó với Thả Nhân đại sư, nhưng hiển nhiên Đào Đại cũng sẽ không bỏ mặc Nam Cửu Vương. Ta đã làm hết khả năng của ta để giảm chiến hỏa, nhưng bá tánh Thổ Phiên chỉ sợ rất khó thoát nạn……”
Tâm tư Dạ Dao Quang cũng không khỏi chìm xuống, nàng nhẹ nhàng dựa đầu mình sát vào Ôn Đình Trạm, nắm tay hắn: “A Trạm, thế gian này mọi việc đều có nhân quả, Đào Đại hặn Thả Nhân đại sư vì đã coi trọng sinh linh vô tội hơn nàng, hiện giờ lại báo trên người bá tánh, chuyện này chúng ta đã bất lực, chỉ có thể nhìn hội diễn sẽ diễn thế nào.”