Cảnh này khiến tâm trạng Dạ Dao Quang chấn động. Từ lúc ở giữa dòng sông ban nãy, Dạ Dao Quang đã nghi ngờ việc này vượt ra khỏi năng lực của Dao tộc. Phương pháp khống chế rắn, côn trùng, chuột, kiến giống thủ đoạn của Miêu tộc hơn!
Dạ Dao Quang nhanh chóng liếc nhìn Bàn Vũ. Dù là Miêu tộc hay Dao tộc thì đây cũng là chuyện nhà người ta, cô không tiện xen vào. Tuy bị lợi dụng nhưng suy cho cùng là bọn hắn tự ý xông vào lãnh địa của người khác, không thể trách họ được.
Toàn thân cô gần như vận hết khí ngũ hành tạo thành cương khí (1) bảo vệ Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh ở bên trong. Thế nhưng rất nhiều con dơi quái dị, từng nhóm một không ngừng bay xuống từ trên đỉnh dây leo giống như hôm đó Dạ Dao Quang dùng hỏa trùng đối phó với Phục Chấp. Những con dơi này liều mạng lao đầu vào phía cương khí của cô. Một nhóm bị ép đến nát bấy, nhóm thứ hai lại nhào tới, tiếp tục bền bỉ. Dù sao thì tu vi của Dạ Dao Quang chỉ có nhiêu đó nên cô dần cảm thấy kiệt sức. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cương khí bảo vệ cũng bị đàn dơi phá nát!
Bên kia, cả đám người Bàn Vũ khoác tay nhau, đồng loạt mở miệng phát ra một tiếng ngâm nga. Âm thanh phát ra từ lồng ngực này vô cùng mạnh mẽ. Đàn dơi còn chưa tới gần đã bị âm thanh này đánh bay, tiện đà nổ tung mà chết, rơi xuống con sông trong sơn động.
“Kim Tử!” Ôn Đình Trạm thấy Kim Tử bay ra khỏi cương khí bảo hộ của Dạ Dao Quang, vội vã hét lên.
Kim Tử đã vọt đến chỗ cao nhất, trong nháy mắt hấp dẫn vô số con dơi bay qua đó, bao lấy nó từng lớp một. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh đều biến sắc, Dạ Dao Quang vẫn không suy suyển. Phía trên nhanh chóng tạo thành một quả cầu tím như chiếc đèn treo trên đỉnh đầu, từ khe hở tỏa ra một luồng kim quang chói mắt.
“Hự… ha!” Một tiếng vang thật lớn, hầu như mọi người đều cảm nhận được phía trên sơn động rung lên, họ cũng bị chấn động bởi âm thanh đinh tai nhứ óc này. Sau đó chỉ thấy những con dơi vây lấy Kim Tử bị luồng khí mạnh mẽ đánh bật, bay đến giữa không trong thì bị xoắn nát bấy.
Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh thấy vậy thở dài một hơi, lại thấy vô số con dơi khác tiếp tục xông đến chỗ họ. Kim Tử hít sâu, thân thể nó to lên không ngừng gấp khoảng mười lần, lồng ngực nhanh chóng gồ lên.
“Gào!” Kim Tử tức giận thét dài, tiếng thét dài làm cho khí lưu trong không khí nơi này bị nghịch chuyển. Dơi trực tiếp bay tới không có cơ hội thoát ra, chưa tới gần đã bị luồng khí ép nát. Luồng khí khuếch tán theo tiếng hét của Kim Tử khiến những con dơi treo ngược phía trên không kịp bay xuống đều nát bấy, đến cả dây leo quấn quanh không biết bao nhiêu năm trong động cũng vì thế mà bị đứt không còn một mảnh.
“ A, cup F quả nhiên ba đào hung dũng (2), lợi hại.” Dạ Dao Quang giơ ngón tay cái lên với Kim Tử.
“Thần hầu...” Nếu trước kia không biết thì bây giờ Bàn Vũ đã biết Kim Tử là con vật nào, không khỏi cất tiếng thán phục.
Tai của Dạ Dao Quang rất thính nhưng cô chỉ coi như không nghe thấy gì. Kim Tử vì hết sức đánh một trận giữa không trung mà bị choáng váng đầu óc như quả bóng da bình thường bị xì hơi rơi xuống, cô nhanh chóng đỡ lấy nó rồi chắp tay với đám người Bàn Vũ: “Tộc trưởng không cần tiễn, cáo từ.”
Nói xong, cô vận khí vào lòng bàn tay, chưởng vào bè trúc bên cạnh. Bè trúc tựa như được gắn mô tơ phóng đi như tên bắn. Đám người Bàn Vũ còn chưa kịp nói một câu khách khí đi thong thả thì đã không còn thấy bóng dáng của Dạ Dao Quang.
Tuy sơn động rất dài nhưng với tốc độ của Dạ Dao Quang, chỉ chưa đầy nửa nén hương đã nhanh chóng rời khỏi sơn động. Vừa ra khỏi sơn động, họ đã thấy vô số cánh hoa trắng nhẹ rơi xuống, bên bờ là những khóm anh đào nở rộ cả thân cây, nhành hoa trong không khí mọc lan về phía lòng sông. Tuy mặt sông rất rộng nhưng vẫn tạo thành một vòm hoa tự nhiên, phong cảnh đẹp không tả xiết.
“Vì sao hoa tuyết lại tranh rơi?
Khách rỗi sang sông tận cuối trời.
Ngang qua hoa đậu nơi bè trúc,
Vương lại duy chỉ nhạt mùi hương.
Yểu nhẹ khiêu vũ hồi sau đó,
Hương hoa thơm ngát than thế mà.
Lại có nghiêng thành vì quốc sắc,
Không người viết tặng một bài thơ.” (3)
“Không phải có người đang làm thơ đó sao?” Dạ Dao Quang liếc nhìn Ôn Đình Trạm.
“Muội thật sự không hiểu nổi mấy kẻ văn nhân các chàng. Bản lĩnh tức cảnh sinh tình quả thật làm con người ta nhìn thấy mà thở than. Muội nói này Trạm ca, chàng tuổi còn trẻ, đừng giả vờ giả vịt với muội. Mấy người như chàng không phải thích mượn thơ gửi tình sao, chàng có thể nói cho muội biết là chàng đang than thở cái gì hay không?”
“E hèm… Dao Dao, ta một lòng thở than vì cảnh đẹp hiếm có này, tuyệt không gửi gắm tình cảm như vừa nói.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Ôn Đình Trạm hơi nhăn nhó. Cậu thề với trời bài thơ này là ngẫu hứng làm ra, chỉ đơn giản tiếc thương cho cảnh đẹp nhưng không người ngó ngàng, bị chôn vùi mà thôi…
Vệ Kinh cảm thấy cô nương quá hà khắc với công tử, bài thơ hay biết bao. Hắn cũng từng học chữ ở đoàn hát kịch, mặc dù không nhiều nhưng hắn vẫn cố gắng nhớ kĩ mấy câu thơ của thiếu gia. Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang sẽ không thể ngờ, cũng vì bài thơ nghe có vẻ non nớt này ngày sau được lưu truyền ra ngoài khiến cho vô số người có tài không gặp thời đều tấm tắc cảm thông. Cũng nhờ vậy mà làm cho vô số người đọc sách vô cùng ngưỡng mộ và khâm phục Ôn Đình Trạm, đương nhiên chuyện này để sau.
Dạ Dao Quang cũng không bắt bẻ Ôn Đình Trạm nữa. Đừng bảo là văn nhân cổ đại, dù có hiện đại thì cũng là bộ dạng này. Cô cũng không có ý định ép Ôn Đình Trạm khác người. Suy cho cùng ngày sau cậu cũng sẽ gia nhập vào thế giới của văn nhân, chỉ cần bảo đảm cậu không biến thành nhà nho nghèo hèn là được.
Họ hít sâu một hơi, một làn hương hoa đào nhè nhẹ ùa tới. Cây anh đào xuôi theo mặt nước tựa như đón đưa lữ khách, quả thật là cảnh đẹp nhân gian khó gặp. Nếu ở kiếp trước, chỉ sợ tới mùa anh đào nở, du khách sẽ chen nát mất.
Trong lòng cô không khỏi cảm thán: “Nơi này quả nhiên rất đẹp, thật có chút đáng tiếc.”
“Đúng đúng, tiểu nhân và gánh hát vào nam ra bắc đến rất nhiều nơi cũng chưa từng thấy cảnh đẹp thế này đâu.” Vệ Kinh đột nhiên gật đầu. Lòng sợ hãi sau khi thoát khỏi đại nạn cũng vì cảnh đẹp này mà biến mất, hắn ngạc nhiên nhìn những cánh hoa trên không trung che khuất ánh mặt trời. Ánh dương xuôi theo tầng tầng lớp lớp cánh hoa chiếu xuống phủ lên những cây anh đào một lớp lụa mỏng. Trong nháy mắt, hắn dường như đã hòa vào một thế giới khác. Trước đây, lúc ở trong gánh hát nghe hí kịch, hắn đã nghe qua một vài ca từ tuyệt đẹp nhưng nếu dùng để tả nơi này thì có vẻ cực kỳ dung tục.
Mọi người đều đắm mình trong cảnh đẹp. Với lại cũng đã rời khỏi sơn động, ra khỏi phạm vi của Dao tộc nên tâm trạng đã được buông lỏng, hoàn toàn không để tâm phía sau bọn họ. Nơi bè trúc đi qua đã im hơi lặng tiếng hình thành một vòng xoáy nhỏ lớn bằng chậu nước rửa mặt. Vòng xoáy này sau khi xuất hiện thì nhanh chóng biến mất rồi lại bùng lên, tiến sát gần bè trúc, hơn nữa vòng xoáy còn lớn thêm một vòng, cứ như vậy chậm rãi tới gần.
***
(1) Cương khí: Trong Đạo giáo, chỉ luồng khí to lớn cứng rắn.
(2) Ba đào hung dũng: Là một thành ngữ của Trung Quốc, mô tả hình dạng con sóng vừa lớn vừa nhanh.
(3) Phiên âm:
“Phân tuyết nhân hà lạc?
Thiên nhai độ nhàn khách.
Hoa hạ trúc phiệt quá,
Đồ lưu hàm hương bạc.
Yểu vũ phiên tiên hậu,
Phương tức thán nại hà.
Tiện hữu khuynh quốc sắc,
Vô nhân phú thi ca.”