Ôn tiểu công tử nói ra một lời thề son sắt với Dạ Dao Quang không hiểu thế sự, sau đó Dạ Dao Quang chỉ liếc mắt một cái khẽ cảm thán: “Chuyện này đối với Dao tộc cũng là ngoài ý muốn…”
Mấy người đều mang theo tâm trạng đồng cảm nhưng Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh là cảm thán về tai họa bất ngờ của Dao tộc, Dạ Dao Quang lại cảm thán về vấn đề lịch sử. Bởi trong lịch sử của Dao tộc cũng có một lần xuất hiện sự kiện trọng đại, lại trùng hợp xuất hiện vào triều Đại Nguyên…
Thời Đại Nguyên quan viên đã từng phái người đến đây thu thuế, người dân Dao tộc tiếp đãi vô cùng nhiệt tình, vì thế những người quan viên đến đây đều không muốn trở về nhà nữa. Nha môn hiểu lầm Dao tộc đã giết chết những quan viên đến đây thu thuế nên cố ý phái binh tiêu diệt. Dao tộc bị ép phải phân tán ra các nơi, bọn họ đã dùng sừng trâu chia làm mười hai phần cho mười hai gia tộc quản lý, hẹn nhau nghìn năm sau lại trở về chốn cũ.
Xem ra lịch sử cũng có rất nhiều điểm dối trá, chỉ có thể thấy người Dao tộc cũng không chạy thoát khỏi số mệnh giống như đi một vòng lớn quanh hình tròn vẫn là chạy trên quỹ đạo cố định của chính nó, người ta vẫn hay gọi đó là “Túc mệnh nan vi” (*)…
“Dao Dao, đừng lo lắng, đã đến đây rồi thì cứ an tâm mà đi tiếp thôi!” Ôn Đình Trạm lên tiếng an ủi Dạ Dao Quang. Nói đoạn lịch sử này cho Dạ Dao Quang biết cũng vì hy vọng bọn họ có thể chuẩn bị trước tâm lý, bởi vì chưa biết chừng người Dao tộc sẽ vì đoạn lịch sử kia mà đặc biệt phòng bị với người lạ.
Ôn Đình Trạm đang nói dở thì thấy ba nam hai nữ ăn mặc tinh xảo đi tới. Người dẫn đầu nhìn thấy bọn họ liền nói một lời nói kỳ lạ, Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đều nghe không hiểu. Tuy rằng kiếp trước Dạ Dao Quang đã từng quen biết với mấy người biết vu thuật của Dao tộc nhưng cô lại không có ý định học ngôn ngữ của bọn họ. Hai người Dạ Dao Quang và Ôn Đình trạm lúc này cũng chỉ đành bất đắc dĩ nhìn nhau.
Trong đám người kia có một thiếu nữ tết tóc quấn quanh đầu, trên đầu cài một viên ngọc ngũ sắc, vạt áo có thêu hoa văn tinh xảo chậm rãi bước lên trước dùng tiếng Hán hỏi bọn họ: “Các ngươi là ai? Vì sao lại đến đây?”
“Chúng ta bị rơi từ vách núi xuống, vô ý đi theo dấu chân đến tận đây, thật sự là quấy rầy mọi người rồi!” Dạ Dao Quang trả lời.
Thiếu nữ kia nghe xong trở về nói gì đó với đám bạn. Mấy người bạn đều nghiêm túc dò xét bọn họ một chút, sau đó lập tức gật đầu, thiếu nữ kia lại trở về cười ngọt ngào đầy thiện ý đối với Dạ Dao Quang: “Ta tên là Bàn Nguyệt Nhi, là nữ nhi của tộc trưởng, hoan nghênh các vị khách phương xa đã đến đây!”
“Cảm ơn!” Dạ Dao Quang không biết nói gì nên chỉ giới thiệu sơ lược:
“Ta tên là Dạ Dao Quang, đây là Ôn Đình Trạm, kia là Vệ Kinh.”
Bàn Nguyệt Nhi có vẻ không để ý lắm, chỉ làm tư thế mời chào: “Khách phương xa đã tới đây thì xin mời đi theo ta.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không chút do dự đi theo. Tiến vào bên trong Dạ Dao Quang mới biết được ở đây cũng có không ít người, đơn giản tính sơ qua cũng đã có mấy ngàn người, suýt nữa thì đủ thành lập một huyện. Dân ở đây so với kiếp trước Dạ Dao Quang đã gặp được thì thuần phác hơn nhiều. Vừa thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đến, rất nhiều người đều bỏ dở công việc đang làm quay ra cười thân thiện với bọn họ.
Cha của Bàn Nguyệt Nhi là tộc trưởng nên sẽ ở nhà sàn lớn nhất phía trung tâm. Nhà sàn này chỉ rộng rãi hơn nhà sàn bình thường một chút, cũng không có nhiều vật dụng xa hoa…
Dạ Dao Quang cảm thấy bầu không khí nơi đây vô cùng yên tĩnh dễ chịu khiến cho tinh thần người ta thoải mái. Bọn họ đi theo Bàn Nguyệt Nhi về đến nhà. Cha của Bàn Nguyệt Nhi là Bàn Vũ cũng rất nhiệt tình tự mình đi ra chiêu đãi bọn họ, đồng thời dùng tiếng Hán giao lưu trò chuyện cùng bọn họ.
Bàn Vũ quan tâm hỏi han bọn họ rất nhiều, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đều thành thật đáp lại. Đã ở trên địa bàn của người khác thì cần gì phải che giấu? Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm luôn tin đối xử chân thành với người khác thì sẽ được người khác chân thành đáp lại.
Bàn Vũ hỏi xong lập tức mời bọn họ vào trong nhà, đồng thời dùng rượu ngon chiêu đãi bọn họ.
Người Dao tộc có rượu đặc chế, loại rượu này ở bên ngoài cũng không thể mua được. Người Dao tộc thích ăn ấu trùng, sâu, nhộng… cho nên lần này Bàn Vũ đã dùng sâu của cây thông và nhộng của ong mật để chiêu đãi bọn họ. Kiếp trước có cái gì mà Dạ Dao Quang chưa từng ăn qua đâu, cho nên nhìn thấy mấy thứ này mặt cô cũng không đổi sắc.
Bàn Vũ bày ra rất nhiều đồ ăn, Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh không dám ăn mấy con sâu này nhưng người Dao tộc có một thói quen chính là mời khách ăn uống những món ăn mà bọn họ yêu thích nhất để biểu hiện sự nhiệt tình của mình.
Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh im lặng nhìn chằm chằm những chiếc đĩa chất đầy sâu. Ôn Đình Trạm còn đỡ, cậu điều chỉnh lại tâm lý một chút rồi cũng bắt đầu ăn thử, vừa ăn vừa tự nhủ với chính mình những thứ này không phải là sâu, không phải là sâu…
Vệ Kinh lại bị bóng đen tâm lý che phủ nên không dám ăn, nhưng đến nhà người ta làm khách thì không có đạo lý không nể mặt chủ như vậy được…
Sau khi ăn xong, Bàn Vũ nói qua tình huống cho bọn họ biết rằng người ở trong tộc của bọn họ không thể tùy tiện ra ngoài. Hơn nữa đường ra ngoài cũng chỉ có một, chính là đi từ hạ du của dòng sông này, điều khiển bè trúc đi đến được một sơn động ẩn nấp thì có thể rời đi. Về phần chiếc cầu treo Dạ Dao Quang hỏi thì Bàn Vũ bảo rằng đó là do một tiền bối tính cách hơi quái dị làm ra, chiếc cầu treo đó chỉ là tiện tay làm bừa chứ không có nguyên nhân gì đặc biệt cả. Tuy nhiên vì để bảo đảm an toàn cho nên không có người nào trong tộc đi qua đó, phía trên có cái gì thì người Dao tộc cũng không hề biết.
“Chàng cảm thấy lời Bàn Vũ kia nói có tin được không?” Cơm nước xong xuôi, Dạ Dao Quang dẫn theo Ôn Đình Trạm đi tản bộ tiêu hóa thức ăn.
“Đa số có thể tin được!” Ôn Đình Trạm suy nghĩ cẩn thận rồi nói ra. Cậu cảm thấy Bàn Vũ kia cũng là đang nói thật, chỉ là giấu giếm bớt đi một chút thông tin nên không được đầy đủ mà thôi.
“Muội cũng cho rằng như vậy, có lẽ… Sáng sớm ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này đi!” Dạ Dao Quang khẽ gật đầu.
“Ừ, mượn bè trúc xong ngày mai sẽ lập tức đi…”
“Suỵt!” Ôn Đình Trạm còn chưa nói xong, Dạ Dao Quang đã kéo tay cậu đến nấp sau một tảng đá, sau đó lập tức có tiếng bước chân vội vàng vang lên.
Đó là một nữ nhân không biết bao nhiêu tuổi, chỗ nàng ta đứng vừa khéo ở góc hơi đối diện với Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang. Mà ở góc độ của bọn họ lại vừa vặn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng ta…
Nàng ta chậm rãi lấy ra năm búp bê hình trẻ em kích cỡ không đồng đều được chế tạo từ vải trắng, sau đó đặt chúng song song xếp trên mặt đất. Tay nàng nhanh chóng làm thủ quyết xoay chuyển vòng quanh phía trên đám búp bê, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời nói khó hiểu. Không biết bao lâu sau nàng ta khẽ cắn ngón tay, nhỏ vào trên mỗi con búp bê vải một giọt máu, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm mở to mắt nhìn năm búp bê vải kia tự động cháy bùng lên rồi hóa thành tro tàn…
Vu thuật! Đây chính là vu thuật!
Dạ Dao Quang chỉ muốn nói chuyện riêng với Ôn Đình Trạm nên cố ý đi dạo ra xa một chút, không ngờ lại gặp được chuyện như vậy. Cô cảm giác được tay Ôn Đình Trạm đang nắm chặt tay mình nên lập tức truyền khí ngũ hành cho cậu…
Nhưng mà điều khiến Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cảm thấy đáng sợ nhất chính là nữ nhân kia lúc rời đi đã quay đầu cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nữ nhân này… chỉ có khuôn mặt, không có ngũ quan!
Dạ Dao Quang biết rõ đó không phải diện mạo trời sinh đã như thế mà chính là nàng ta đã dùng vu thuật làm cho dung nhan biến mất…
Dạ Dao Quang biết người Dao tộc có nhiều người am hiểu vu thuật bởi vì kiếp trước cô đã từng được lĩnh giáo qua, nhưng vu thuật tà môn như thế này thì đúng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Chờ đến khi nữ nhân kia rời đi một lúc lâu, Dạ Dao Quang mới cùng Ôn Đình Trạm đi đến chỗ nữ nhân kia vừa đứng. Ở nơi đó không có bất kì thứ gì.
Gió đêm khẽ thổi qua, Dạ Dao Quang cảm thấy trong người như có một luồng khí lạnh tràn vào. Cô ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng rực rỡ trên bầu trời: “Trạm ca, chỉ sợ ngày mai chúng ta không đi được…”
***
(*) Túc mệnh nan vi: Số mệnh của mỗi người, mỗi vật đều đã được định sẵn, không ai có thể vi phạm được.