Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1439: Phu thê ở chung



“Ôn Đình Trạm, chàng đây là có ý tứ gì, ý của chàng là nhi tử sang năm thi không đậu? Còn phải chờ thi lại?” Dạ Dao Quang tức khắc không vui, nữ nhân không thích nhất nghe người khác hạ thấp nhi tử của mình, đặc biệt người nói những lời này lại là nam nhân của nàng. Trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm hừ lạnh một tiếng, Dạ Dao Quang ném tới áo ngoài của hắn rồi xoay người.

Ôn Đình Trạm ôm xiêm y bị ném tới, còn chưa kịp ngăn cản, Dạ Dao Quang đã ra khỏi phòng.

Kim Tử chạy nhanh đi, nó đã được tôi luyện nhiều lần lắm rồi, nếu ở lại lúc này, nó sẽ bị tên keo kiệt kia làm ảnh hưởng. Ai bảo để cho nó nhìn thấy chưa, ôi ha ha ha ~~~~~~~~

Cũng may tới giờ dùng bữa chiều, Dạ Dao Quang vẫn chiếu cố Ôn Đình Trạm cùng Tuyên Khai Dương giống nhau, không để ý tới sắc mặt Ôn Đình Trạm. Dùng xong bữa, Ôn Đình Trạm lại vội đi xử lý công vụ, Dạ Dao Quang làm xiêm y lót trong cho Quảng Minh, một bên bồi Tuyên Khai Dương làm bài tập.

Thẳng đến khi Tuyên Khai Dương làm xong công khóa, rửa mặt lên giường nghỉ ngơi, Dạ Dao Quang mới rời khỏi nhà, kỳ thật sắc trời còn sớm, nàng đem đồ đưa cho Nghi Vi rồi một mình tới thư phòng.

Nhìn thấy Dạ Dao Quang tới, Ôn Đình Trạm buông công vụ trong tay xuống, ánh mắt dò hỏi hướng đầu nhìn Dạ Dao Quang.

“A Trạm, chàng lại dỗi có phải hay không?” Dạ Dao Quang tiến lên, đôi tay chống cằm, cách án bàn nhìn hắn.

Đôi mắt Ôn Đình Trạm có chút mất tự nhiên giật giật, hắn không nói gì.

Nhìn bộ dáng nghĩ một đằng mặt trưng một nẻo, Dạ Dao Quang không khỏi cười, nàng vòng qua án kỷ, từ phía sau vòng qua bờ vai hắn, cằm gác trên một bên: “Khai Dương đơn giản là quá nhớ muội nên mới nhất thời không cầm lòng được. Hơn nữa nơi của muội đã từng sống cùng nơi đây hoàn toàn bất đồng.

Khó có thể nghe được Dạ Dao Quang chủ động đề cập tới thế giới cũ, Ôn Đình Trạm tức khắc nghiêm túc nghe.

“Muội ở chỗ đó a, mười tuổi vẫn được coi là đứa trẻ rất rất nhỏ, phải tới 18 tuổi mới tình là trưởng thành…..” Dạ Dao Quang tiếng lời nhỏ nhẹ nói cho Ôn Đình Trạm những chuyện ở thế giới của nàng, những gì không đồng nhất với thế giới này. Ôn Đình Trạm nghe trong lòng không thoải mái, cũng không phải duyên cớ muốn chiếm hữu.

Ở thời đại này mười lăm tuổi đã có thể thành hôn, mười tuổi đã được coi như thanh niên. Nam nữ tám tuổi phải có khoảng cách, ngủ phòng riêng. Cho nên khi Tuyên Khai Dương hôn nàng một chút, Ôn Đình Trạm mới để ý như vậy. Dạ Dao Quang sẽ không bởi vì chính mình cảm thấy không vấn đề, liền cảm thấy hợp tình hợp lý không có gì sai mà không để tâm tới cảm thụ của Ôn Đình Trạm, bởi vậy nàng mới có thể nghiêm túc giải thích với hắn.

“Bởi vì duyên cớ này, muội cũng thường thường trêu chọc khuôn mặt nhỏ của Khai Dương như vậy, con mới học theo thói quen này. Muội hiện tại đã biết việc này không tốt, nhưng chàng cũng không cần trách móc con nặng nề, muội về sau sửa lại, con cũng nhất định sẽ sửa theo muội. Thiếu niên mười tuổi, cũng là thời điểm con mờ mịt không rõ phương hướng, nếu chúng ta làm phụ mẫu không dẫn đường chính xác, liền sẽ dẫn tới sau này trưởng thành con sẽ trở nên cố chấp ở một số phương diện.” Dạ Dao Quang nửa làm nũng nửa thương nghị nói, “Muội bảo đảm, về sau tuyệt không có chuyện như thế.”

“Dao Dao…..” Ôn Đình Trạm nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn xuống, đôi mắt đen nhánh vui vẻ nhìn nàng.

Trong lòng Ôn Đình Trạm chớp mắt trở nên cực kỳ hạnh phúc, rất nhiều người không hiểu hắn cùng Dạ Dao Quang mười năm đường mật ngọt ngào như vậy, rất nhiều người đều cho rằng hắn đã cưới Dạ Dao Quang mà vẫn luôn lao tâm khổ tứ vì nàng, ngay cả Tiêu Sĩ Duệ cũng hỏi hắn có mệt hay không.

Nhưng hắn thật sự một chút cũng không miễn cưỡng, hắn hoàn toàn không mệt. Con người tồn tại cần có sự kiên trì cùng chấp nhất mới có thể cảm thấy đủ vui vẻ. Nhìn hắn bởi vì Dạ Dao Quang mà bị quấn vào không ít thị phi, nhưng không phải Dạ Dao Quang cũng vì chuyện của hắn không ngại bôn ba? Tỷ như hành trình tới Mạc Bắc này đây, cũng là vì hắn để ý tới Mông Cổ.

Giữa phu thê nếu không thể nâng đỡ lẫn nhau, vậy sẽ là sự tình đáng buồn cỡ nào?

Nhưng thứ chân chính làm hắn không cảm thấy mệt chính là tính cách của Dạ Dao Quang, nàng không phải người cố chấp không bao giờ nhận sai, không biết bận tâm tới cảm tụ của hắn, sẽ không ỷ vào hắn bao dung với nàng mà không kiêng dè cùng sợ hãi. Nàng cũng dùng tâm đối đãi hắn. Tim hắn chưa từng cảm thấy mệt vì Dạ Dao Quang, luôn luôn nhận được sự ấm áp, kinh hỉ cùng vui sướng.

“Có phải cảm động lắm không? Chàng có cảm thấy thê tử của mình quá thiện giải nhân ý? Dạ Dao Quang hất cằm.

Ôn Đình Trạm gật đầu: “Phải, cảm động.”

“Mau làm việc của chàng đi, muội đi tắm rửa  thay quần áo, chờ chàng tới hầu hạ muội!” Dạ Dao Quang ngạo khí bỏ lại một câu rồi rời đi.

Nhìn bóng dáng thê tử đi xa, Ôn Đình Trạm nhoẻn miệng cười. Giờ đây hắn cảm thấy công việc xử lý công vụ buồn tẻ trở nên rất thú vị, tốc độ cũng càng thêm nhanh, đây là lực lượng được truyền từ tiểu thê tử nhà hắn.

Sự tình Tuyên Khai Dương sang năm khảo thí cứ như vậy trôi qua, Ôn Đình Trạm không đề cập tới bởi vì Dạ Dao Quang rõ ràng đã chia sẻ hết tâm tư, hắn cũng không phải hoàn toàn ghen tuông nữa, hành vi của Dạ Dao Quang đã lý giải, dù sau cũng là ảnh hưởng của đời trước, mười năm cũng chưa  thể lập tức thay đổi. Nhưng Tuyên Khai Dương sống ở thời đại này, phải hiểu và thích ứng với quy củ nơi đây, nếu không ngày sau gặp thiệt thòi cũng vẫn chính là cậu. Ôn Đình Trạm không đành lòng trách mắng nặng nề thê tử, lại không thể ở trước mặt thê tử chỉ trích nhi tử nên mới nghĩ tới biện pháp này.

Nhưng nếu Dạ Dao Quang ý thức được chính mình không ổn, hơn nữa đảm bảo muốn sửa đổi, Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không muốn nàng cùng Tuyên Khai Dương không thể thân thiết, như vậy chỉ sợ sẽ làm nàng cảm thấy cô độc. Xem ra hắn cũng nên nỗ lực, làm tiểu thê tử nhà hắn sinh một hài tử khác, đến lúc đó Tuyên Khai Dương cũng vừa tuổi tới học viện.

Tối đến, Dạ Dao Quang đối với việc sinh long hoạt hổ của Ôn Đình Trạm không nghĩ nhiều, chỉ cho là Ôn Đình Trạm đáp ứng nàng, bọn họ muốn sinh hài tử thứ hai, chu kỳ của nàng cũng vừa vặn phù hợp.

Còn về cốt dung cùng dục linh hoa nàng đã chuẩn bị tốt, Ôn Đình Trạm cũng đã đem tục hồn hương nàng yêu cầu luyện chế ra tới, hiện tại liền có thể đưa cho Tống sơn trưởng bổ hồn. Nhưng thủ tục bổ hồn là quá trình tương đối rườm rà, Tống Sơn Trưởng phải liên tục mười ngày không ngủ mới có thể đem ba hồn bảy phách của hắn tụ lại. Dạ Dao Quang thừa dịp này mời Tống sơn trưởng tới, sau khi thương nghị quyết đinh thời điểm trung thu học việc cho nghỉ dài ngày sẽ bổ hồn cho hắn.

Vào ngày đầu tháng bảy, Dạ Dao Quang không nghĩ tới Đơn Ngưng Oản cùng Lôi Đình Đình kéo tay nhau tới.

“Hai người thật to gan, không để lại cho chúng ta một lá thư liền lên đường, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, phải làm thế nào cho phải?” Dạ Dao Quang nhìn hai cô nương mặt mày như xám tro, tức giận quát lớn.

“Phu nhân, ta bị tiểu thúc nhìn, nếu như ta truyền tin, tiểu thúc chắc chắn biết được…….”

“Tiểu thúc ngươi cũng không phải người không nói lý.” Dạ Dao Quang không để cho nàng nói xong liền không kiên nhẫn phất phất tay, “Đi tắm gội đi đã, lát nữa cùng hai người nói tiếp.”

Chờ đến khi hai cô nương rửa mặt thay xiêm y mới, lại ăn ngấu nghiến, lúc sau, Dạ Dao Quang mới lạnh mặt hỏi: “Nói đi, vì sao bọn muội trộm đi như thế?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv