Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1437: Mau, về nhà sinh hầu tử



Nguyên lai là Thiên Cơ chân quân tu luyện một loại công pháp, cùng loại với thuật phân thân, sơ bộ cũng có chút thành tựu, lần này đi tương trợ Dạ Dao Quang, liền tính toán thủ một lần, lại không nghĩ đến phát sinh này, phân thân kia yêu cầu lượng khí Ngũ hành cực đại mới có thể đủ duy trì, Thiên Cơ chân quân khi tróc bệnh ma đã tiêu hao rất nhiều khí Ngũ hành, phân thân không duy trì được lập tức vỡ nát.

Phân thân cũng là một cỗ thần thức của Thiên Cơ chân quân, cỗ lực lượng Dạ Dao Quang nghĩ là đánh úp kia chính là phần thần thức bay ngược trở lại về bên trong nguyên thần của Thiên Cơ.

Thế nhưng là môt sự nhầm lẫn hơi buồn cười, làm Dạ Dao Quang cùng đám người Trường Kiến thở dài nhẹ nhõm, không phải ngoại địch liền tốt rồi, nếu thật sự là ngoại địch, vây hắn cũng cường đại đến mức khó lòng phòng bị.

Dạ Dao Quang vội vàng lấy từ trong giới tử ra một bình ngọc đưa cho Thiên Cơ: “Sư thúc, người dùng cái này chữa thương đi.”

Vật có thể chữa thương cho người đỉnh Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không phải phàm vật, trên thực tế thứ Dạ Dao Quang đưa đích thực không phải vật bình thường, mà là kim liên tử do Tiểu liên dựng dục ra. Viên kim liên tử này là viên đã thành thục, đặt trong Tiểu liên rất dễ dẫn dụ yêu quái, Dạ Dao Quang khi đó mang thai cũng lớn, không muốn bận tâm quá nhiều nên đã đem lấy xuống rồi dùng bình băng ngọc bảo quản.

Trường Kiến nhìn Thiên Cơ rồi ánh mắt đảo tới bình ngọc đựng kim liên tử, tròng mắt trợn lớn: “Sự muội, muội còn không?”

“Ngươi nghĩ Kim liên tử là củ cải sao?” Trường Duyên hung hăng trợn mắt với Trường Kiến.

“Còn có một viên chưa thành thục…..” Dạ Dao Quang xấu hổ nói.

Tiểu Liên sau khi được đặt nuôi dưỡng trong Ngũ hành chi thổ cùng Ngũ hành chi thủy lại sinh nhiều kim liên tử, nhưng những viên kim liên tử này có rất ít kim quang, dưỡng lâu như vậy cũng không khá hơn một chút. Nửa năm này Tiểu liên cũng không thay đổi mấy, Dạ Dao Quang cũng có chút không biết lấy gì dưỡng cho nó.

Bỗng nhiên tròng mắt một chuyển: “Sư huynh, muội thiếu âm dương cá, huynh tìm giúp muội một đôi âm dương cá, muội đặt bên trong dưỡng, kim liên tử của huynh rất nhanh liền có.”

“Thật sự cho ta kim liên tử?” Trường Kiến một bộ thèm thuồng.

“Đưa.” Dạ Dao Quang thực sảng khoái.

“Ta đây liền tìm cho muội âm dương cá!” Nói xong, Trường Kiến hấp tấp chạy.

Thiên Cơ chân quân cũng không cự tuyệt kim liên tử của Dạ Dao quang, cầm lấy trị thương. Dạ Dao Quang cũng đã mệt mỏi mấy ngày này, hơn nữa trong lúc đối phó với bệnh ma lại bị thương, còn một đường chạy như điên trong lòng lo lắng cho Thiên Cơ chân quân, lúc này cũng cực kỳ mệt, cho nên liền ở lại Duyên Sinh Quan nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa, nàng ngồi trong phòng để Ôn Đình Trạm băng bó tay bị thương.

“A Trạm, bệnh ma chạy thoát rồi.” Dạ Dao Quang trong lòng liền giống như thêm một cây gai.

“Ừ.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lên tiếng.

“A Trạm, chàng không vui.” Dạ Dao Quang lúc này mới phản ứng lại.

Cẳn thận băng bó tay cho Dạ Dao Quang xong, nâng niu đôi tay nàng, Ôn Đình Trạm mới ngẩng đầu: “Ta không phải không vui, chỉ là ta đau lòng, lại để nàng bị thương.”

“Ai nha, muội cũng không phải búp bê sứ, đứa trẻ con cũng phải ngã vài lần mới có thể lớn lên rắn chắc mà.” Quơ quơ bàn tay bị băng bó trước mặt Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cười tươi với hắn, “Chàng đừng lo lắng cho muội, bất quá muội mới vừa làm chuyện xấu.”

“Chuyện gì xấu?” Ôn Đình Trạm dựa vào Dạ Dao Quang ngồi xuống.

“Thời điểm muội chạy ra từ bên trong vương trướng, bệnh khí bám trên người nhị ca Khắc Tùng.” Nếu không có gia hỏa này quấy rối, nàng chưa chắc không thể bắt được bệnh ma.

Ôn Đình Trạm ngẩn ra, chợt cười ra tiếng: “Đây không phải chuyện xấu, là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

“Nàng không phải lo lắng bệnh ma chạy thoát hay sao?” Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang, “Chúng ta chờ nhị ca Khắc Tùng phát bệnh, bó bị sư thúc mạnh mẽ tróc ra, lại bị nàng làm tiêu hao phân nửa tu vi, trong thời gian ngắn hẳn không có cách nào sinh mầm tai hoạc. Chúng ta trước khi nó dưỡng sức xong, đem luyện chế ra vật có thể khắc chế nó, chờ tới thời điểm nó một lần nữa tứ lược, tự nhiên là có cách ứng phó, thả nhị ca Khắc Tùng làm chuột bạch nhử mồi.”

“Chủ ý này được đó.” Dạ Dao Quang ban đầu chỉ muốn giáo huấn nhị ca Khắc Tùng một chút, nhưng nàng cũng không thể đem hắn lộng chết mà gánh tội nghiệt trên lưng. Gia hỏa này phát bệnh, đến lúc đó lấy ra bệnh khuẩn trên người hắn, một khi có thể làm ra dược trị liệu sẽ không sợ bệnh ma lần nữa xuất hiện.

“Chuyện này không cần lo.” Ôn Đình Trạm nhẹ đặt Dạ Dao Quang nằm xuống giường.

Dạ Dao Quang lắc đầu.

“Vậy được rồi, nghỉ ngơi chút đã.” Nói xong, liền nhẹ nhàng hôn lên mắt Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang cứ như vậy nhắm mắt lại, lâm vào mộng đẹp, Ôn Đình Trạm cũng mấy ngày lăn lộn đủ mệt, ôm nàng cùng nhau nghỉ ngơi. Hai người đều ngủ đủ một đêm, thẳng tới sáng sớm hôm sau mới tỉnh lại.

Thần thanh khí sảng, Dạ Dao Quang tu luyện xong đi dùng bữa sáng, Thiên Cơ chân quân còn đang dưỡng thương, nàng liền đi chơi với Trọng Hàn Kỳ, không sai, chính là chơi. Nàng nói với Ôn Đình Trạm: Con nhà người ta không chơi thì để làm gì.

Trọng Hàn Kỳ vừa lúc ba tuổi, Dạ Dao Quang thấy rất vui khi đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn vừa vui vẻ. Cùng Trọng Hàn Kỳ chơi đùa nửa ngày, không thể trì hoãn thời gian học tập của Trọng Hàn Kỳ, Dạ Dao Quang mới lưu luyến buông tiểu bao tử. Lúc này mới phát hiện nàng từ nãy giờ chưa nhìn thấy thân ảnh Ôn Đình Trạm, hỏi đệ tử mới biết được Ôn Đình Trạm đang ở trong sân viện của bọn họ. Dạ Dao Quang muốn biết Ôn Đình Trạm rốt cuộc bị làm sao, vì thế ẩn giấu hơi thở tiến vào sân, liền nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang ngồi trên thềm đá, trong tay chính là cây kiếm sáo bị gãy đôi.

“Muội sẽ đưa chàng một cây còn tốt hơn nữa.” Dạ Dao Quang ôm lấy Ôn Đình Trạm từ phía sau.

“Đem nó tới cho Thương tông chủ có thể phục hồi như cũ không?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu đối diện với ánh mắt Dạ Dao Quang.

“Cứ thử xem?” Dạ Dao Quang cũng không rõ lắm, nàng biết Ôn Đình Trạm trân trọng cây kiếm sáo này, lúc trước lần đầu tiên nàng nhìn thấy nó cũng cảm thấy vô cùng hợp với Ôn Đình Trạm cho nên mới không ngại tiếp nhận Ấu Ly, hơn nữa Ôn Đình Trạm vốn dĩ là người luyện kiếm, đồ vật bên cạnh mười năm, đột nhiên bị hư tất nhiên cảm thấy đáng tiếc.

“Ân.” Ôn Đình Trạm thanh nhã cười.

“Đừng cười với muội như vậy, muội sẽ phạm tội đó?” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng mổ hai miếng lên miệng Ôn Đình Trạm, mắt hàm ý cảnh cáo.

“Phu nhân phạm tội gì?” Ôn Đình Trạm nhướng mày hỏi.

“Chiếm đoạt Minh Duệ hầu là tội gì?” Dạ Dao Quang không có hảo ý hỏi.

“Chiếm đoạt huân quý của triều đình, tội trọng nhưng không đến mức phải chết.” Ôn Đình Trạm nghiêm trang nói.

Dạ Dao Quang bông nhiên đẩy Ôn Đình Trạm nằm xuống, ôm hắn lăn trong sân hai vòng, sau đó nhéo cằm hắn: “Tục ngữ đã nói, chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, trước mắt cho muội chiếm tiện nghi đã rồi nói tiếp!”

Nói xong, liền hung hăng hôn xuống.

Hai người ở trong sân lăn một hồi lâu nhưng rốt cuộc cũng chỉ chơi đùa, nơi nay chính là Duyên Sinh quan, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm xuất phát từ tôn trọng cũng sẽ không làm việc quá mức, bất quá trong lòng Dạ Dao Quang hiện tại cũng thực khát vọng, vì thế ôm chặt vòng eo Ôn Đình Trạm: “A Trạm, chúng ta hôm nay liền trở về, chàng đã đáp ứng muốn cùng muội sinh khỉ con. Đi, về nhà nỗ lực đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv