Quái Phi Thiên Hạ

Chương 142: Chàng Không Biết Tiếng Phạn



Sau khi trở về, Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh vẫn còn ở nghỉ ngơi. Lương khô trong bọc quần áo vẫn còn nguyên nhưng lại rất khô cứng. Dạ Dao Quang quẳng cục nợ lại rồi đi tìm đồ dễ tiêu hoá, sau đó thăm dò hoàn cảnh xa lạ này một chút.

Nhưng mọi việc làm cho Dạ Dao Quang có chút chán nản. Ở đây, bốn phía đều là tường đá cao vót như mây, giữa hai vách đá có một thác nước chảy xuống. Phía dưới thác nước là một cái hồ sâu, đầm nước chảy thành một dòng suối nhỏ cuốn theo cát đá giữa hai vách đá. Trên vách đá không có bất kì sắc xanh nào của thực vật nhưng hai bên thác nước lại có rất nhiều loại cây Dạ Dao Quang chưa từng thấy. Có một loại có lá màu đỏ thắm, thấp hơn so với những khóm cây khác nhưng lại có thêm những quả lớn nhỏ giống hình quả lê màu đỏ thắm, có quả đã to bằng nắm đắm của cô, cũng đã chín rồi.

Dạ Dao Quang đạp bức tường bay thẳng lên, tìm chỗ tốt dừng chân. Sau vài lần bay lên cũng đã đến được nhành cây trên vách đá cao vài chục trượng. Cô đang chuẩn bị tự mình hái quả dại thì phát hiện ở trên cây có một con rắn đang cuộn tròn màu đỏ, đầu hình tam giác lớn bằng cổ tay cô.

Con rắn kia hình như cảm thấy được Dạ Dao Quang đang lại gần nên đã vung đầu lên chuẩn bị tấn công. Dạ Dao Quang vung tay ném ra Thiên Lân chém đứt cành cây con rắn đang nằm. Nhìn thấy con rắn và cành cây rớt xuống, cô mới tự hái quả.

“Rất thơm.” Loại quả này phát ra mùi thơm đặc biệt làm người ta nhỏ dãi nhưng chỉ có ba cây, mỗi cây ba đến năm quả. Dạ Dao Quang không làm rơi quả nào, hái sạch hết.

Sau đó cô chặt một gốc cây, ôm trái cây nhảy xuống. Lúc đi xuống thì thấy dưới cùng của thác nước trong hồ, có những con cá to khỏe đang bay lên theo bọt sóng tung tóe, cô bèn đánh một chưởng vào hồ. Tuy cô không tăng cấp nhưng khí ngũ hành trong cơ thể cũng được tinh luyện không ít, công lực cũng tăng mạnh. Một chưởng này làm cho bọt sóng bắn lên ngàn thước, mấy con cá to béo cũng nhảy lên, Dạ Dao Quang bẻ một cành cây phóng vụt qua.

Cô mặc một y phục màu xanh biếc, tóc đen tung bay, diễm lệ bức người, mang theo đôi mắt anh đào đầy mạnh mẽ làm người sợ hãi. Thân thể mảnh mai uyển chuyển xuyên qua sóng nước, ánh mặt trời chiếu vào bọt nước tỏa ra phủ trên người cô tạo nên một vẻ đẹp kiều diễm, sống động uyển chuyển.

Cành cây xiên hai con cá, Dạ Dao Quang bồng bềnh tiếp đất. Lúc xoay người dính lên tóc vài giọt nước, vì thu hoạch được nhiều mà cô nở một nụ cười mãn nguyện đầy xinh đẹp. Nụ cười kia phảng phất như thấy trăm hoa đua nở, làm trăm hoa xấu hổ thẹn thùng.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, hình ảnh tuyệt đẹp này đã lọt vào đôi mắt thâm thúy của một nam tử tao nhã tuấn tú. Xuyên qua tầng sương mù lơ lửng nhìn vào sâu bên trong, thấy được nữ tử xinh đẹp trong sáng như tiên nữ giáng trần ấy, tim hắn bỗng nhiên đập mạnh. Hắn đang định bình tĩnh nhìn kỹ thì đột nhiên có một bàn tay che trước mắt hắn.

“Tiểu sư thúc người đang nhìn gì vậy? Sư tổ cho gọi gấp, chúng ta phải mau trở về.”

Nam tử gỡ tay đang che mắt ra, thu hồi tầm mắt lại như chẳng nhìn thấy gì, trong lòng không khỏi trầm xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Chẳng qua là ta nhìn lầm, đi thôi…”

“Thật là, vực đá này sâu như vậy, toàn là sương trắng thì thấy cái gì được chứ...”

Hai người một trước một sau mang theo tâm tư của mình rời đi.

Dạ Dao Quang đã về tới sơn động, cô bổ đôi khúc gỗ rồi móc ruột ra, sau đó đem vụn gỗ và cành cây gãy nhóm lửa, dùng nước còn lại trong túi nấu canh cá. Để nồi gỗ không bị đốt cháy, Dạ Dao Quang không thể không dùng khí ngũ hành bảo vệ.

“Thật là một nồi canh cá xa xỉ!” Dạ Dao Quang vừa nấu vừa than thở.

Khí ngũ hành của cô lần đầu dùng như vậy nên bất đắc dĩ cười khổ. Bên cạnh bọn họ không có thứ gì dùng được, mà Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh đều cần một ít thức ăn lỏng có dinh dưỡng.

Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh đều bị mùi thơm của canh cá đánh thức. Lúc này canh cá đã được nấu ngon lành, Dạ Dao Quang cũng đã ăn một con cá, uống một chén canh.

Thấy Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh tỉnh dậy, cô lập tức bưng hai chén canh cá bằng gỗ xù xì được moi ruột tới, đưa một chén cho Vệ Kinh, sau đó ngồi bên cạnh Ôn Đình Trạm nói: “Uống đi.”

Ôn Đình Trạm không thèm khách khí. Bụng của cậu đã sớm kêu vang, canh cá cũng không nóng nên cậu lập tức há miệng uống một ngụm lớn. Sau khi uống xong, ánh mắt cậu lấp lánh nhìn Dạ Dao Quang: “ Canh thật là ngon.”

“Đó là vì chàng đói bụng.” Dạ Dao Quang đứng dậy, trực tiếp bưng nồi gỗ tới rồi rót đầy cho hai người, chia đều cá bên trong ra: “Ăn chút cá lót dạ, mọi người vừa mới tỉnh không nên ăn quá nhiều.”

“Nồi canh quả thật có một mùi thơm kì lạ, không giống mùi cá.” Lúc này Ôn Đình Trạm không vội vã như trước, vừa uống nước vừa tấm tắc. Cậu cúi xuống ngửi bát và nồi đã biến thành màu xanh biếc, bỗng nói:

“Ta biết rồi, nguyên nhân là do lá cây này, đây là lá gì vậy?”

“Muội cũng không biết.” Dạ Dao Quang nhìn thoáng qua.

“Nồi và bát đều có vụn gỗ, muội chỉ muốn dùng lá lau sạch, vừa đúng lúc lá này khá lớn, muội thử không thấy độc nên đã dùng nó.”

Ôn Đình Trạm quan sát lá cây lớn lạ lẫm này một chút rồi cúi đầu ăn canh cá. Lúc hai người mới ăn được nửa bụng, Dạ Dao Quang không cho họ ăn nữa.

“Sao chàng gặp được ba người Phục Chấp?” Sau khi ăn xong, Kim Tử còn đang tiêu hóa kim tâm trong người, Dạ Dao Quang cũng không thể lên đường ngay. Cộng thêm việc Ôn Đình Trạm vẫn còn hơi yếu, chi bằng nghỉ ngơi thêm một hai ngày nữa. Không có chuyện để làm nên Dạ Dao Quang vừa dùng cành cây chọt chọt đống lửa đã tàn, vừa nói.

“Ta để Kim Tử hỗ trợ.” Ôn Đình Trạm cười nói. Không thì sao cậu có thể làm cho đám người Phục Chấp đúng lúc thấy cậu chật vật như thế mà giảm bớt lòng phòng bị của bọn họ.

Cũng không khác lắm so với suy luận của cô, cô không truy cứu đến cùng mà quay lại hỏi: “Chàng học tiếng Phạn khi nào thế?”

Ôn Đình Trạm nghe vậy bèn lấy tay sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Ta không học tiếng Phạn.”

Thấy Dạ Dao Quang mở to hai mắt nhìn, cậu liền giải thích:

“Ta vốn dự định thông qua việc nói chuyện với nhau, tìm một cơ hội khiến cho bọn họ càng thêm xem trọng ta. Lúc nghỉ ngơi, thấy sư đệ của Phục Chấp lấy cành cây viết một câu lên mặt đất. Câu này là câu chữ Phạn lúc trước từng thấy Nguyên Ân đại sư viết ở Vĩnh An tự. Ta tò mò hỏi một câu, Nguyên Ân đại sư lập tức giải thích cho ta. Sau đó ta nhờ vào đó đánh lừa bọn họ.”

Dạ Dao Quang nghe xong im lặng thật lâu. Đôi lúc thế gian lại có chuyện trùng hợp như vậy. Đoán chừng nếu đám người Phục Chấp mà biết, chỉ sợ sẽ chết không nhắm mắt!

“Sau này chàng đừng làm vậy.” Dạ Dao Quang đột nhiên nói.

Ôn Đình Trạm sầm mặt một lúc rồi gật đầu: “Là ta quá vội vã.”

Cậu không biết những vậy quý báu thường sẽ kèm theo nguy hiểm trí mạng. Cậu nghĩ rằng chỉ cần có thể để ba người Phục Chấp khống chế kim tâm thì sẽ dễ như trở bàn tay nhưng cậu cũng không hối hận về hành động của mình. Cậu đã nói sẽ làm được tất cả mong muốn của Dao Dao. Lần này là vì cậu ngu ngốc tạo ra sai lầm, về sau cậu tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm thế này nữa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv