Khí ngũ hành tương ứng với ngũ tạng, có công hiệu bồi bổ cho ngũ tạng. Kinh Phật này chứa đầy khí ngũ hành do cô tinh luyện, dù là người không biết tu luyện, chỉ cần ngày nào cũng mở ra đọc, khí tức chứa trên đó cũng sẽ chảy vào cơ thể người đó, tự nhiên sẽ tránh khỏi bách bệnh. Hơn nữa đây là kinh Phật, thêm vào khí ngũ hành sẽ có tác dụng trừ tà nhất định, trừ phi là lệ quỷ và oán linh, nếu không những tà ma thông thường tuyệt đối không thể nhập vào người.
“Chép xong rồi sao?” Sau khi đọc một lượt từ đầu đến cuối, dù không hiểu kinh thư, nhưng Ôn Đình Trạm cũng có thể cảm nhận được là đã chép xong.
“Đây là ‘Quan Âm Tâm Kinh’, vốn dĩ chỉ có hai trăm sáu mươi bảy chữ, tất nhiên đã chép xong.” Cô đã cố tình chọn một bài ngắn, một là khí ngũ hành trong cơ thể cô hiện tại còn chưa nhiều, hai là cô đang cần tiền gấp!
“Cho ta xem lại đi.” Thấy Dạ Dao Quang muốn mang đi cất, Ôn Đình Trạm vội vàng ngăn lại.
Dạ Dao Quang đẩy tay cậu ra: “Đây có đáng là gì, chờ đến khi muội có tiền, chuẩn bị đủ công cụ, tìm được phong thủy cát huyệt, muội sẽ nuôi dưỡng cho chàng một pháp khí, tốt hơn thứ này nhiều, thứ này không xem nhiều được, xem nhiều khí tan đi hết, đến lúc đó sẽ phải giảm giá!”
Nghe đoạn trước trong lòng Ôn Đình Trạm đang tràn ngập cảm động, đoạn sau lại khiến Ôn Đình Trạm gần như muôn thổ huyết, cầm một bộ kinh Phật trên tay, nói câu nào cũng là phải bảo toàn giá trị của nó, từ xưa đến nay e rằng cũng chỉ có một mình người trước mặt.
“Đi, chúng ta đi nấu cơm, đói chết rồi.”
Do đã tiêu tốn rất nhiều khí ngũ hành, Dạ Dao Quang cảm thấy có thể nuốt cả một con trâu, mà thực tế cô quả thật ăn không ít, số nguyên liệu còn lại trong nhà, vốn dĩ đủ ăn ba ngày nhưng đã bị Dạ Dao Quang mang đi nấu hết, và cũng bị cô ăn sạch sẽ.
“Đừng mặt ủ mày ê nữa, ngày mai chúng ta sẽ có tiền.” Thấy cả hai đang ăn hết số lương thực còn lại trong nhà, Ôn Đình Trạm lộ ra vẻ mặt khổ sở, Dạ Dao Quang vội nói: “Tối nay cũng không được thức khuya chép sách, muội đã giấu hết nến đi rồi, trong nhà không có đèn dầu.”
Nghe xong, vẻ mặt của Ôn Đình Trạm càng khổ sở hơn, liếc thấy nụ cười trên mặt Dạ Dao Quang ngày càng ngọt, Ôn Đình Trạm lập tức dẹp bỏ vẻ mặt nhăn nhó, sống với nhau nửa tháng, cậu thông minh như vậy đã hiểu rõ tính khí của Dạ Dao Quang, cô cười càng đẹp càng khiến người ta khó có thể chịu đựng được.
“Trời vẫn chưa tối hẳn, không xem sách chép sách, chẳng phải lãng phí thời gian sao?” Ôn Đình Trạm thử khuyên Dạ Dao Quang cho mình một ngọn nến.
“Đi tiêu thực, sau đó muội dạy chàng một bộ quyền pháp, thân cốt phải rèn luyện.” Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm chậm rãi đi ra ngoài.
Vừa nghe câu này, mắt Ôn Đình Trạm lập tức sáng lên: “Dao Dao, ta có thể luyện khí ngũ hành đó không?”
Vừa nghĩ đến việc có thể khiến chữ viết trở nên có linh khí, trái tim Ôn Đình Trạm lại đập rộn ràng.
“Được.” Dạ Dao Quang gật đầu: “Nhưng phép thu luyện này cần có ngộ tính, học được hay không thì chàng cứ thử xem sao, không được cũng không cần miễn cưỡng, muội sẽ dạy chàng công pháp khác.”
Khí ngũ hành, bắt nguồn từ Đạo gia, nghe nói được sáng lập bởi người tu tiên thời thượng cổ, đa số người trên thế gian đều không có tiềm năng tu tiên, về mặt này Dạ Dao Quang cũng không biết phán đoán bằng cách nào, vậy thì cứ để Ôn Đình Trạm thử xem sao cũng được.
Nếu cô tu luyện thành công, Ôn Đình Trạm cũng có thể tu luyện, vậy thì họ sẽ có thể từ bỏ thế tục, làm một đôi quyến lữ thần tiên. Nhưng Dạ Dao Quang không ôm hy vọng gì đối với vấn đề này, vì diện tướng của Ôn Đình Trạm là một người sẽ có thành tựu lớn, người kiểu này tự có sứ mệnh thế tục của họ, không thể nào vứt bỏ được.
Như Dạ Dao Quang dự đoán, Ôn Đình Trạm rất thông minh, khẩu quyết tâm pháp chỉ cần một lần là cậu thuộc lòng, nhưng cậu không thể nào dẫn khí vào cơ thể, càng khỏi nói đến việc ngưng khí vào ngũ tạng.
“Mỗi người có duyên pháp riêng của người đó, thế gian làm gì có người thập toàn thập mỹ, chuyện gì cũng biết? Nam nhi không chịu nổi thất bại không phải nam nhi thật sự, nam nhi không chấp nhận được thất bại không phải nam nhi tốt.” Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang an ủi: “Người đã cố gắng hết sức mà không làm được, có thể từ bỏ, cứ câu nệ mãi thì làm sao làm được việc lớn?”
Câu nói trúng ngay trái tim Ôn Đình Trạm, cậu lập tức lấy lại tinh thần: “Ta biết rồi.”
“Ừm.” Dạ Dao Quang lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đi thôi, chúng ta đi Vĩnh An Tự.”
Vĩnh An Tự tọa lạc tại Thanh Lan Sơn, Thanh Lan Sơn nối liền với dãy núi nơi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm ở, nhưng Dạ Dao Quang muốn đi Vĩnh An Tự lại rất xa, vì núi sâu cực nhiều dã thú, không thể bay qua đỉnh núi thì chỉ còn cách đi đường vòng, ngồi xe bò đến chân Thanh Lan Sơn rồi leo lên, đến được Vĩnh An Tự đã quá trưa, chỉ còn cách ngủ nhờ ở miếu một đêm, nếu không họ không thể nào trở về kịp.
Vĩnh An Tự là ngôi miếu nổi tiếng nhất Dự Chương quận, xưa nay hương hỏa dồi dào, trong miếu sáng gõ chuông, chiều đánh trống, tuyệt vời nhất là khi leo từng bậc từ chân núi lên, hai bên trúc xanh bao bọc, che phủ bầu trời, trông rất hùng vĩ.
“Thầy số này không ngờ lại bày sạp ở đây, lá gan quả thật không nhỏ.” Bên ngoài miếu có một thầy số, thời cổ không giống thời hiện đại, một núi không dung nạp hai cọp, bên ngoài chùa chiền không cho phép xuất hiện thầy số, đây là xung đột giữa hai văn hóa, thường thì xin xăm xin quẻ sẽ ở trong chùa: “Chỉ cần xét điểm này, đủ thấy Nguyên Ân hòa thượng cũng là một người rộng lượng.”
“Dao Dao...”
“A Di Đà Phật, lão nạp đa tạ tiểu thí chủ tán dương.”
Ôn Đình Trạm nghe thấy cách xưng hô của Dạ Dao Quang đối với Nguyên Ân, lập tức muốn chỉnh, ở Vĩnh An Tự nếu bị người khác nghe được cô bất kính như vậy với Nguyên Ân đại sư, chỉ sợ rằng hai người họ sẽ rước họa vào thân. Nhưng sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cậu còn chưa kịp mở miệng, giọng Nguyên Ân đại sư đã vang lên từ sau lưng họ.
Ôn Đình Trạm hổ thẹn đến nỗi đỏ bừng mặt, nhưng Dạ Dao Quang là đương sự lại hoàn toàn không cảm thấy gì, ngược lại còn tùy tiện quay người lại đối diện với Nguyên Ân đại sư: “Tấm lòng đại sư rộng mở, ta chẳng qua chỉ nói sự thật.”
Nguyên Ân đại sư không mặc cà sa chủ trì mà mặc áo tăng màu vàng, trên tay cầm một chuỗi Phật châu, điều khiến Dạ Dao Quang càng không thể ngờ đến là, Nguyên Ân không những trông chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, mà lại thật sự còn là một mỹ hòa thượng đúng nghĩa. Dạ Dao Quang dám dùng phẩm chất của mình để thề rằng, trong suốt hai kiếp của cô, đây là hòa thượng đẹp nhất trong vô số đệ tử Phật gia cô đã từng gặp, môi đỏ răng trắng, ngũ quan tinh tế, mặt mũi ôn hòa, dáng người cao khỏe, toàn thân tựa như được bao phủ bởi một lớp Phật quang, khiến người khác muốn đến gần, nhưng lại sợ khí tức tục thế của mình ô nhiễm sự thánh khiết của người, chỉ có thể ngước nhìn từ xa.
Cao tăng đắc đạo, danh bất hư truyền.
“Dao Dao!” Ôn Đình Trạm cảm thấy mặt mũi của cậu đã bị mất hết, Dạ Dao Quang không những bất kính với Nguyên Ân đại sư bị bắt gặp, mà lại còn nhìn chằm chằm vào Nguyên Ân đại sư, mặc dù dung mạo Nguyên Ân đại sư nổi tiếng khắp nơi, nhưng Nguyên Ân đại sư sống đến hiện tại, chỉ e rằng chưa có nữ nhi nào dám mạo phạm đại sư như vậy.
“Đẹp không phải để người khác ngắm sao?” Dạ Dao Quang đang trên đà thưởng thức mỹ nam, bị Ôn Đình Trạm cắt ngang cảm thấy rất khó chịu, cần biết rằng hai sở thích lớn nhất trong cuộc đời cô: tiền tài và mỹ nam.
Nghe nói thời cổ đại nhiều mỹ nam, khó khăn lắm mới gặp được một người nhưng lại là hòa thượng, không thể trêu ghẹo đã đành, nhìn thêm một lúc cũng bị làm cụt hứng, còn muốn để cô sống tiếp không chứ!