Thiên địa biến chuyển, địa hình thế giới trở nên phức tạp. Động thực vật phát triển vượt bậc. Các hiểm địa xuất hiện lớp lớp.
Học viện Vũ Thiên phép thuật được thành lập từ hàng ngàn năm trước bởi tam Đại Phù Thuỷ được gọi là Tam Nguyên Chi Thần.
Tam Nguyên Chi Thần đại diện cho sức mạnh, trí tuệ, và phép thuật.
Mỗi vị trong ba người đều là người tài trong tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt. Một người có sức mạnh vô biên, tay không có thể hủy thiên diệt địa. Một người có trí tuệ như thần, hiểu rõ vạn vật. Một người có phép thuật vô hạn, phép thuật biến hoá không có giới hạng.
Trải qua hàng ngàn năm tu luyện, cảm thấy sức mạnh đã không phải là điều họ muốn truy cầu, ba người hợp sức thành lập Học viện Vũ Thiên phép thuật, truyền lại tri thức của mình.
Sau khi trải qua tìm kiếm, bọn họ quyết định xây học viện ở ngọn núi cao nhất này. Ngọn núi này chứa đựng rất lớn năng lượng phép thuật. Thế núi dễ thủ khó công, học viện được xây ở lưng chừng núi. Nói là học viện chứ thực ra là một pháo đài cực lớn. Phong cách có phương hướng của pháo đài phương tây.
Pháo đài cực kỳ rộng lớn, thấm chí có thể nói nó là là một thành phố nhỏ.
Hướng Thiên đang nghe xem lão sư Cuồng Sinh luyên thuyên về sự tích người sáng lập học viện thì cười cười, sức mạnh không phải là điều họ truy cầu? Hay là gặp phải một tên quá mạnh, thất thủ vô sách, đành trở lại làm thầy giáo. Thiên địa và vũ trụ rất rộng lớn, thành thần chỉ mới bắt đầu, ba tên các ngươi chưa thành thần mà đã dám nói sức mạnh không đáng truy cầu. Nực cười ah?
Chiến thuyền dừng dưới chân núi của học viện. Lão sư Cuồng Sinh đang làm lãnh đạo tư tưởng kể lại những chuyện xưa của học viện.
Sự tích của ba vị thành lập trường, rồi các anh hùng của trường đã hy sinh bảo vệ vận mệnh của nhân loại. Nói chung lão nói rất nhiều, tâng bóc thư viện lên cả mây xanh.
-Khục Khục
Sau khi không nghe được nữa, Huyền Anh lão sư liền ho lên cắt ngang hưng phấn của lão sư Cuồng Sinh.
-Được rồi! Phía trên là học viện, đã có lão sư đợi các ngươi ở đó. Các ngươi tự mình lên núi đi, trong vòng hai cạnh giờ phải đến được cổng học viên trước khi trời tối. Nếu đến trễ, các ngươi sẽ nhịn đói tối nay.
Huyền Anh lão sư sau khi nói xong thì phất tay, dẫn đầu các giáo sư rời đi. Nói đến thì số lượng lão sư được cử đi làm nhiệm vụ khảo hạch lần này khá đông. Có đến hơn hai mươi người.
Ngay khi đám học viên mới đang theo dõi bước chân của các lão sư, thậm chí là có người đi theo, nhưng tiếp theo thì tất cả đều trợn trừng mắt…
-vút vút vút
Các lão sư dùng tốc độ như tên bắn lao thẳng lên hư không. Chỉ mất mấy giây đã không thấy thân ảnh bọn họ.
-Nhanh chân lên, đây lên đến cổng học viện khá xa đấy!
Tiếp theo là học viên cũ, đám người này khá đông, được biết họ đều là học viên năm thứ tư của trường. Một thanh niên cười tủm tỉm nhắc nhở học viên mới đang trừng mắt lớn mắt nhỏ một tiếng rồi cũng theo bước mấy vị lão sư. Có điều bọn họ tốc độ và hành động không phong cách như đám người lão sư. Mỗi người đạp lên hư không, dưới chân xuất hiện một tấm ván lướt, bay thẳng lên núi.
Đám học sinh mới có người kinh ngạc có người hâm mộ vội vàng chạy theo học viên cũ lên núi.
-Đi thôi. Chúng ta lên núi.
Sau một lúc, Ngư Thần lên tiếng, dẫn đầu hướng lên trên mà đi, theo sau hắn là Mập Mạp và Nhu Nhi. Hướng Thiên thì song song đi bên cạnh Ngư Thần. Có điều hai người không chạy như những người khác. Nhìn lên ngọn núi, từ đây đến cổng nếu chạy một mạch thì mất khoảng một tiếng. Nhưng điều quan trọng là với thân thể của một đám mới thức tỉnh phép thuật có thể chạy một tiếng lên dốc sao? Tất nhiên là không, vì thế lúc đi Huyền Anh lão sư mới nói là hai tiếng. Chỉ là không ai chú ý đến việc này, chỉ thấy một đám học viên mới cấm đầu chạy theo.
Đám người Hướng Thiên và Ngư Thần như đi dạo. Không gấp, chậm rãi tiến lên vì thế bọn họ lại rớt lại phía sau.
-Hướng Thiên, ngươi thấy ngọn núi này như thế nào?
-Rất đẹp, có điều ta nghĩ Tam Nguyên Chi Thần chọn xây dựng trường ở đây không phải vì cảnh đẹp.
Hướng Thiên cười nhìn lên đỉnh núi rồi nhìn trời nói.
-Đúng thế. Nhìn bên ngoài thì khá là bình thường, nhưng bên trong lại ẩn chứa một trận pháp tự nhiên bao phủ cả học viện. Nói đến thì kỳ quái, thật sự là xây học viện sao? Ta thấy giống một pháo đài phòng thủ hơn.
Hướng Thiên gật gật đầu. Đi được mười mấy phút, bốn người bọn hắn bắt đầu thấy từng nhóm người đang nghỉ mệt. Bốn ngươi bọn hắn ban đầu thì chậm nhất, nhưng giờ đã vượt mặt không biết bao nhiêu người.
Sau 1 tiếng 30 phút, nhóm Hướng Thiên dừng chân trước cổng học viện. Cổng học viện là một cái cổng bằng sắt cực lớn, bên cạnh là hai tượng đá. Một người cầm đao, một người mang kiếm, ánh mắt nhìn ra xa như người canh gác.
-Là nhóm người thứ 4 đến nơi.
Bên trong cổng đi ra một vị trung niên, người này không có gì bắt mắt chỉ là tóc hơi rối, râu khá nhiều, che đi nửa khuôn mặt. Trung niên này đang mặc áo quần lão sư của học viện.
Khi nhìn thấy Hướng Thiên và Ngư Thần, vị lão sư này hơi kinh ngạc. Hướng Thiên và Ngư Thần hơi thở ổn định, áo quần sạch sẽ, không dính chút mồ hôi nào. Không giống người vừa leo lên núi mà giống hai người đang đi dạo chơi hơn.
Phía sau là Địch Thiên Trụ và Nhu Nhi, thấy hai người này lão mới thấy bình thường. Vì lúc này cả hai đều có chút mệt mỏi, thở dốc liên tục. Dù là đi bộ theo Hướng Thiên và Ngư Thần nhưng tốc độ hai người này quá biến thái, bước đi lại đều nhịp, từ dưới chân núi đến tận cổng thư viện, khiến hai người bọn hắn muốn bắt kịp cũng cực kỳ khó khăn.
-Vào trong đi, bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng. Các ngươi sẽ được phân lớp tại trước bữa ăn khuya khi các học viên đến đủ.