Người nói là một người trẻ tuổi, hai mắt nhìn chằm chằm Nhất Thành. Nhất Thành nhìn khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt tỏ ra sát khí thì hắn hiểu rõ đây là địch không phải là bạn. Theo cách ăn mặc thì người này đến từ Nhân Tông. Nhất Thành càng khó hiểu, hắn chưa bao giờ đắc tội với người Nhân Tông vì sao tên này lại nhắm vào hắn. Thật sự khó hiểu?
-Hừ! Thư viện làm việc thì liên quan cái quái gì đến Nhân Tông các ngươi. Nơi nay là nơi nào mà một tên nhóc lại có quyền lên tiếng. Xếp theo vai vế ta ngang hàng tổ sư các ngươi, ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện với ta như vậy. Nhân tông không có người dạy các ngươi lễ nghĩa sao? Hay là tiền bối Nhân Tông chết hết rồi sao lại để một tên nhóc càng quấy.
-Càn rỡ.
Một lão nhân đứng trước mặt thành niên kia lạnh lùng quát. Trên người lão phát ra khí tức khủng khiếp đè ép về phía Nhất Thành. Lão Nhân nãy khí tức cũng thuộc Khởi Nguyên Pháp sư. Theo vai về người này chính là lão bất tử của Nhân Tông.
-Càn rỡ cái c.. m.. ngươi. Định dọa ta sao? Thật khiến người ta sợ hãi.
Nhất Thành khoát tay bảo Nguyệt Nhị và Nguyệt Tứ không cần xuất thủ. Hắn đứng dưới áp lực của lão kia nhưng mặt vẫn dửng dưng cười lạnh, nói thì sợ hãi nhưng mặt hiện rõ sự khinh miệt rõ ràng. Mọi người tỏ ra kinh ngạc, lão già Nhân Tông thấy không làm gì được Nhất Thành thì thu lại khí thế, nhíu chặt lông mày.
-Thật sự là vô pháp vô thiên. Tuổi trẻ bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng. Đến tiền bối của Nhân Tông cũng dám đắt tội.
Mục Lạc bên cạnh âm dương quái khí nói. Lời lão nói như vô ý nhưng cố ý muốn kích phát mâu thuẫn giữa thư viện và Nhân Tông.
-Lão già uống máu trinh nữ kia. Lão gọi ai là người trẻ tuổi, ai là tiền bối? Bộ lão bị ngu sao? Hay là vì uống quá nhiều máu trinh nữ mà bị lú lẫn. Ta theo vai vế là lão tổ của thư viện, ở đây ai dám xưng là tiền bối của ta. Haizz.. Ta cũng không thể trách ngươi, bị nhốt lâu như vậy nên đầu có vấn đề cũng là bình thường.
-Ngươi…
Mục Lạc tức giận trừng trừng mắt nhìn Nhất Thành. Người còn lại ở đây thì biểu hiện kỳ quái, muốn cười mà không cười. Bọn họ từng nghe tin đồn để cứu thoát lão khỏi thế giới quái dị, Pháp Tông đã dùng rất nhiều máu trinh nữ. Nhưng ít ai nhắc đến việc này vì sợ đắc tội Pháp Tông và cũng không ai dám âm dương quái khí nói ra một cách kỳ quái như Nhất Thành.
-Ngươi gì mà ngươi. Pháp Tống nhắm vào thư viện của chúng ta lâu rồi. Vì thế ta chả quan tâm đắc tội ngươi. Ta không phải tiểu nhân cứ úp úp mở mở, muốn đánh thì đánh, muốn chém thì chém. Đàn ông giữa háng có chim, cần gì phải giấu giấu diếm diếm. Ta ghét nhất loại người ngoài mặt chính khí mà bên trong thì toàn thủ đoạn âm hiểm như ngươi.
Hắn khoát tay trừng mắt nhìn lại đám Pháp Tông. Không quan tâm Pháp Tông người đang trừng mắt nổi giận đùng đùng mà quay sang nhìn người đệ tử của Nhân Tông kia nói tiếp.
-Ngươi, tên nhóc kia! Ta và Nhân Tông người chưa từng gặp mặt cũng chưa từng xảy ra xung đột vì sao vừa gặp ngươi đã phát ra sát khí đối với ta. Ta từng đắc tội ngươi? Chém người nhà ngươi? Hay là hiếp em gái ngươi? Là đàn ông thì phọt ra hết đi, vì sao lại muốn giết ta?
Nhất Thành trừng mắt nhìn chằm chằm tên đệ tử Nhân Tông kia, trên người hắn bắt đầu tỏa ra chính khí lẫm nhiên.
Nhất Thành nãy giờ diễn trò nhằm mục đích là phủ đầu đám người ở đây. Thư viện thất thế đã lâu nếu không biểu hiện một chút thì sẽ bị đám người này không xem ra gì! Có lúc, tỏ ra bá khí một chút, điên điên một chút lại khiến người khác không dám khinh thường.
Tên đệ tử Nhân Tông kia khuôn mặt méo mó, sát khí trong mắt càng hiện rõ nhưng lại không trả lời Nhất Thành.
-Sao? Nhân Tông người không phải là chính phái sao? Muốn giết người khác mà không dám nói ra lý do. Các ngươi có thật sự là người chính đạo không thế?
Nhất Thành âm dương quái khí hỏi. Ai sợ chứ hắn thì không, giọng hắn rất lớn mang theo sự khinh bỉ rõ ràng, nhìn như khinh bỉ đệ tử Pháp Tông nhưng thật ra là đang khinh bỉ chính đạo người.
Mỗi người đều mặt mày hiện lên biểu hiện kỳ quái. Tên nhóc này ăn nhằm gì hay sao mà gây chuyện khắp nơi. Đúng là người ta phát ra sát khí thì ngươi phải cẩn thận đề phòng chứ đâu nói toạc ra như thế. Trong lòng mọi người đều hiện lên một chữ ‘Quái’.
-Hừ, Tiểu Anh, nói đi? Đây là chuyện gì?
Lão bất tử của Nhân Tông quay lại nhìn tên đệ tử kia hỏi. Lão cũng cảm thấy kỳ quái, tiểu tử này ở môn phái thì rất thành thục bình tĩnh, ít khi tỏ ra thất thố. Nhưng hôm nay hắn lại tỏa ra sát khí với người vừa gặp. Theo như lời của Nhất Thành thì đúng là bọn hắn chưa từng gặp mặt hoặc kết thù. Hơn nữa Huyết Nguyệt Pháp Tắc thư viện với Nhân Tông cũng không có thù.
Người đệ tử được gọi Tiểu Anh kia nghe câu hỏi của lão tổ của mình thì tỏ ra lúng túng, không trả lời được.
Nhân Tông lần này đến đây gồm bốn người. Ngoại trừ ngoài đệ tử được gọi là Tiểu Anh và lão tổ của Nhân Tông thì còn một nữ đệ tử và một trung niên nhân bên cạnh. Bọn họ đều nhìn về phía Tiểu Anh nhíu mày chờ đợi câu trả lời.
-Là vì nữ đệ tử của La Sát tông. Nàng tên là Linh Lung, là nữ đệ tử xuất sắc nhất của La Sát Tông. Nàng được rất nhiều thanh niên tài tuần theo đuổi, trong đó có Tiểu Anh sư huynh. Nhưng mấy năm trước có tin tức truyền ra nàng lại là nữ nhân của tiểu sư thúc tổ của Huyết Nguyệt Pháp Tắc Thư Viện. Cũng chính là người này đây thế nên Tiểu Anh sư huynh mới phản ứng như vậy.
-Ồ
Đúng lúc này, nữ đệ tử bên cạnh Tiểu Anh cười khúc khích nói với hai vị sư thúc tổ. Mọi người ồ lên kinh ngạc. Đến cả Nhất Thành cũng trợn trừng mắt vì lý do củ chuối này. Không nghĩ đến lại là vì nữ nhân mà nhắm vào mình, thật sự quá bất ngờ.
-Cô nương, người nói rất nhiều thanh niên tài Tuấn theo đuổi nàng?
Nhất Thành dở khóc dở cười hỏi vị cô nương kia.
-Đúng, rất nhiều đó! Có cả chính đạo và ma đạo người, đều là thành niên kiệt xuất của các tông môn lớn đó. Hihihi lần này ngài gặp rắc rối to rồi?
Nữ đệ tử kia hai mắt híp lại nhìn Nhất Thành nói.