Nhất Thành xem qua thì gật đầu, hai tên quái dị Tử quái giúp hắn tăng lên Silver Plate vũ tiên đỉnh phong. Sức mạnh thể chất lại đến 7200, điều này cũng đã vượt qua dự đoán của hắn.
Sau khi thay một bộ quần áo mới, hắn quyết định tiếp tục lên đường trở về thăm Tiểu Tiểu thôn. Hắn bám theo vách núi mà đi, ở dưới vách núi này không nghĩ đến lại có rất nhiều ma thú. Chúng đều toàn là cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là Quái Thú là cùng. Nhất Thành tiện tay diệt vài tên kiếm vật chất điểm, cũng không mất quá nhiều thời gian của hắn.
Đi mấy ngày đường, Nhất Thành đến một khu rừng, không hiểu vì sao, hắn cảm thấy khu rừng này rất quen thuộc. Hắn chưa bao giờ đến đây, cũng không gần tiểu tiểu thôn, làm sao lại có cảm giác quái lạ này.
Đến một khu đất trống, Nhất Thành thấy một cái thôn nhưng thôn này bỏ hoang đã lâu. Cổng thôn không còn, nhà cửa cũ kỹ, không còn nguyên vẹn. Nhất Thành thấy cái thôn này thì nhíu chặt lông, cảm thấy quen thuộc cực kỳ.
Nhất Thành một mình rảo bước tiến vào trong thôn. Mỗi bước đi, lông mày hắn càng nhíu chặt như nhớ đến chuyện gì đó. Đến cuối thôn, hắn thấy một căn nhà, căn nhà gợi lên một ký ức cực kỳ đâu buồn trong lòng hắn, nước mắt hắn không hiểu lại tuôn ra. Nhất Thành đứng trước cổng nhà một thời gian, hắn sững đó nửa ngày trời.
Sau khi trăng kéo cao, màn đêm buông xuống lần nữa, Nhất Thành sực tĩnh trong ký ức. Không nghĩ đến, hắn trở về thôn bị diệt lúc nhỏ của hắn kiếp này. Vì hấp thu trí nhớ của Nhất Thành ở thế giới này vì thế mà hắn có phản ứng như lúc này. Thôn này là nơi lúc hắn còn nhỏ lớn lên, hắn còn nhớ rõ những khuôn mặt người trong thôn lẫn như người thân ở đây. Lúc nhỏ dù rất nghèo khó nhưng lại có một ký ức rất đẹp, người trong thôn hiền hòa, hòa ái, bao che giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau mà sống. Không nghĩ đến, tất cả điều tươi đẹp kia lại bị hủy chỉ trong một đêm. Hắn còn nhớ rõ đêm đó, chính là nơi đây, chính là căn nhà này đã cứu sống hắn. Trong nhà có một cái lỗ, không biết vì sao lại có cái lỗ kia nhưng hắn hay trốn trong đó chơi. Hôm đó, quái dị đổ ập vào thôn giết chóc, hắn may mắn chui vào trong lỗ kia mà sống sót.
Trong trí nhớ kia, hắn cũng biết một điều nữa. Đám quái dị này không phải tự nhiên mà đến mà chúng từ sau núi, từ trong một cái động đi ra. Động này đen ngòm cực kỳ nguy hiểm, lúc nhỏ người trong thôn nói đây là cấm địa của thôn này. Đủ loại câu chuyện quỷ quái về động kia được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác vì thế mà không có ai dám ra vào động này cả.
Nhất Thành hai mắt trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm về hướng cái động kia. Trong lòng lẩm bẩm nói:
-Ta chiếm dụng cơ thể của ngươi, ký ức của ngươi, hôm nay ta có đủ thực lực, thay ngươi trả thù cho người cả thôn này. Hy vọng ngươi sẽ được yên nghỉ.
Hắn lạnh lùng rút ra Ma Huyết, hướng về cái động kia mà đi. Hắn không vội mà từng bước hướng đến sau núi, trên người phát ra sát khí mãnh liệt, cả cánh rừng gió nổi, ma thu ngay khi cảm nhận được sát khí thì điên cuồng chạy trốn, khiến cả mãnh rừng bạo loạn.
Đứng trước cửa động, Nhất Thành mang theo vẻ mặt lạnh lùng tiến vào. Động này cực kỳ quái dị, dù là có ánh trăng nhưng trước của động lại là một bóng đen bao trùm, nhìn qua là biết bên trong lại hắc ám đến mức nào.
Nhất Thành tài cao gan lớn, hắn cũng không để ý nữa mà tiến vào trong động. Đôi mắt loé lên ma pháp năng lượng giúp hắn nhìn rõ trong bóng đêm. Vừa tiến vào động, đường đi rất nhỏ hẹp, cũng chỉ đủ hai người đi song song, trên đường xương trắng khắp nơi. Sâu bên trong hắc động lại truyền ra hắc khí mãnh liệt, thật sự tà quái không thế tà quái hơn.
Trên người Nhất Thành vẫn mang theo sát khí xung thiên tiến vào trong. Hôm nay hắn hạ quyết tâm bằng mọi giá phải sang bằng động này, trả mối thù năm xưa.
Đi được một lúc thì hắn tiến vào một không gian rộng lớn trong động. Vừa bước vào, Nhất Thành sững người nhìn chằm chằm phía trước. Bên trong lại có ánh sáng, ánh sáng này không phải là của ánh trăng mà là màu xanh. Trong không khí trong động này lại có những đốm lửa màu xanh như ma trơi lơ lửng trên không chiếu sáng. Phía trước mắt lại xuất hiện mấy trăm quái dị, bọn chúng không động đậy mà quỳ rạp người trước một bức tượng cực lớn. Tượng này nhìn qua là biết của ma thần, khuôn mặt tà ác, trên đầu bức tượng có hai cái sừng, miệng rộng đến mang tai.
Nhất Thành cảnh giác nhìn quanh động, phát hiện chỉ có đám quái dị này và bức tượng cũng không có gì khác. Nhất Thành thấy phía sau đầu một tên quái dị thì hai mắt nheo lại, sát khí bùng phát xung thiên lần nữa, cặp mắt hắn bắt đầu đỏ rực.
Phía sau đầu quái dị đó không có tóc mà chỉ có một vết đao cắt mà hắn không thể quên được. Chính là tên này đã xong vào nhà hắn, khiến hắn tang nhà nát cửa phải lưu lạc khắp nơi chịu không biết bao nhiêu khổ cực sau đó mới được linh hồn Nhất Thành chuyển thế chiếm đóng.
Nhất Thành không nói nhiều, tiến lên vài bước chuẩn bị xuất thủ. Nhưng hắn vừa mới tiến lên hai bước thì cả trăm tên quái dị đang quỳ dưới đất quay đầu nhìn hắn. Nhất Thành cũng không bất ngờ cười lạnh nhìn chằm chằm đám quái dị này. Không nghĩ đến trong đám lại có năm tên mắt đỏ quái dị, biểu hiện của biến dị quái dị. Bọn chúng là cấp bậc không thấp đều biết là tử quái đỉnh phong quái dị, chiến lực rất mạnh. Còn đám mắt đen đều là Tử Quái quái dị. Hắn thật không ngờ đám quái dị trong này lại mạnh như vậy, lúc tấn công thôn cũng không mạnh đến mất này.
Quái dị đứng dậy nhìn chằm chằm Nhất thành, sau đó thì ngửa cổ gào thét xong về phía hắn. Nhất thành cũng không xong lên mà lùi lại một bước chắn trước cửa ra vào của động này. Hắn không muốn bị tấn công tứ phía dù là không sợ.
-Nhất Thành chi đao (thức thứ nhất)
Đao phong lóe lên, thân ảnh của Nhất Thành bổng liên tục xuất hiện đón đỡ đám Tử Quái mắt đen xong đến. Mấy tên quái dị Mắt đỏ như không thèm chú ý Nhất Thành mà chỉ đứng phía xa nhìn chằm chằm Nhất Thành. Đám Quái DỊ này đã có linh trí nhất định thế nên phân cấp bậc rõ ràng.
Đao pháp của hắn kèm theo Hắc Ám năng lượng hùng hậu liên tục chém giết đám tử quái. Sau khi lên đến Vũ Tiên, cũng như thân thể sức lực tăng mạnh, đám Tử Quái mắt đen đã không phải đối thủ của hắn. Nhất Thành càng đánh, hắn càng tiến sâu vào giữa đám quái dị, bóng ảnh hắn xuất đao bắt đầu trùng điệp xuất hiện, thậm chí hắn đã thi triển hai lầm Thập Phương đao pháp của Nhất Thành chi đao. Đao được đánh ra bốn phương tám hướng, đẩy lùi đám Tử quái này.
Tử Quái mắt đen dù sao cũng khá mạnh, lại số lượng đông, đa dạng kỹ năng. Kẻ thì tăng cường sức mạnh thân thể, kẻ thì tay chân kéo dài, kẻ thì trảo pháp cực kỳ quỷ dị, hắc khí trên người chúng như dung hợp làm cả không gian động phủ này hắc khí nghi ngút. Mấy ngọn lửa xanh lơ lửng trên không kia như cảm ứng được hắc khí bạo động mà lúc sáng rực lên, lúc tối đi, phập phồng quỷ dị. Có điều bọn chúng dù sao cũng thực thể, không thể bay, cũng như hầu hết là cận chiến quái dị, trong động lại hẹp, khiến cho ưu thế thân thể và pháp lực của Nhất Thành phát huy toàn diện.
Càng đánh, số lượng Tử Quái bị Nhất Thành chém giết càng nhiều. Đao pháp hắn biến hóa quá nhanh, quái dị liên tục đánh vào ảo ảnh thân pháp của Nhất Thành mà khó chạm vào hắn. Cái này chính là sự cách biệt về đẳng cấp.
Ngay khi chém giết gần một nửa Tử Quái thì nhíu mày. Hắn cảm thấy không ổn vì không nghe thấy tiếng nhắc nhở của Trí Tuệ Thẻ vang lên. Nghĩa là những tên Tử Quái trên đất chưa chết. Đúng như hắn nghĩ, tiếp theo là một chuyện đáng sợ xuất hiện, bức tượng ma thần hai mắt phát sáng. Đám Tử Quái mắt đen còn sống hay đã chết bỗng tan chảy, hút đế giữa động, chúng hợp nhất thành một tên quái vật với những móng tay nhọn hoắc, lưng cồn, hai cái sừng xuất hiện trên đầu, miệng rộng lớn. Tên này cao ít nhất gần ba mét.