Tiếng Nhất Thành vang vọng cả thôn, thôn này rất nhỏ khoản chục hộ là cùng vì thế mà tiếng hắn sẽ truyền đến tai tất cả mọi người. Nhất Thành chờ một lúc thì không thấy ai đáp lời định đi lên quan sát thôn này một chút nhưng đúng lúc này một thanh âm của lão nhân truyền vào tai hắn:
- Đi tới thêm chút nữa, bên trái có một khách điếm, họ sẽ tiếp đón khách qua đường ở đó. Vì do trời mưa sẽ có chút nguy hiểm, chúng tôi không thể rời khỏi nhà. Không ai có thể dẫn đường tiếp đón khách quan từ xa được.
Nhất Thành nghe vậy thì nói lớn hai chữ ‘Đa Tạ’. Sau đó hắn tiến về phía trước, đến khách điếm mà lão nhân kia nói đến.
Vừa đến nơi, hắn tiếp tục thấy một ánh mắt nhìn hắn qua khe cửa, sau một lúc thì cửa mở, một tiểu nhị liền nơi:
- Khách quan mời vào trong.
Nhất Thành cười gật đầu rồi đi vào trong. Trong khách sạn hết thảy có ba bàn thực khách, trong đó một bàn là ba cái tráng niên nam tử, là pháp sư cách ăn mặc, trên bàn rau xanh rất là phong phú, nhưng bọn hắn giống như không lòng dạ nào uống rượu, cũng rất ít gắp thức ăn.
Mặt khác một bàn là một già một trẻ, lão niên kỷ nên có sáu bảy mươi, người mặc áo đen phong cách pháp sư, thân hình gầy lớn, mặt không biểu tình. Nhỏ bé bất quá chín mười tuổi khoảng chừng, là một con nhóc nhưng mắt mắt sáng ngời, trên đầu ghim hai cây bím tóc nhỏ, mặc quần áo rộng thùng thình, không quá vừa người, lúc này chính tại cúi đầu ăn mì.
Thấy hắn đi vào thì lão già cùng ba tráng niên nam tử đều nhìn hắn. Nhất Thành cảm thấy bầu không khí trong này dị dạng nhưng chả quan tâm, hắn đến một cái bàn ngồi xuống, gọi một bình rựa và vài đĩa thức ăn. Hắn đoàn đêm này hắn phải dừng chân ở đây, mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, chắc chắn phải ít nhất vài hôm mới tạnh.
Thấy tiểu nhị mang đồ ăn lên, Nhất Thành liền hỏi:
- Trong thôn này có chuyện gì sao? Ta không thấy ai rời khỏi nhà, tảng đá trước cổng thôn lại có một bàn tay máu. Điều này là sao? Các ngươi gặp chuyện rắc rối với quỷ hồn?
Nhất Thành nhìn qua là biết thôn này xảy ra việc quái dị làm loạn nhưng hắn muốn nghe từ miệng tiểu nhị. Nếu nói kẻ biết chuyện nhất tất nhiên là mấy tên tiểu nhị này rồi, khách quan đến quán, bàn tán chuyện này chuyện kia đều lọt vào tai hắn. Thế nên Nhất Thành mới hỏi tiểu nhị này một chút.
Tiểu Nhị liếc nhìn mấy bàn đang có khách ngồi kia, thấy họ không để ý liền nói:
- Khách quan là từ xa đến phải không?Nhất Thành hiểu ý câu hỏi trả lời:
- Ta băng qua hai ba quốc gia rồi mới đến Đại Càn Quốc. Ta đi cả nửa ngày đường, không hiểu sao đường lưu thông chính của Đại Càn Quốc lai không có một bóng người. Đường này có vấn đề gì hả?
Tiểu nhị nhìn quanh nhỏ giọng nói:
- Khách quan đến thực không đúng lúc, ba tháng trước, quái dị xuất hiện ở trên con đường này. Liên tục giết khách đi đường, thật sự ghê rợn, nghe nói có một đội thương nhân 50 người, có mấy pháp sư mạnh mẽ vậy mà lại không ai sống sót, chuyện này truyền ra, các thương nhân lớn nhỏ, khách qua đường đều không ai dám đi con đường này nữa. Càng lúc quái dị xuất hiện trên con đường này càng nhiều, chúng ta ở đây cũng không yên, quái dị thường xuyên ghé thăm. Mỗi lần chung ghé qua là có người trong thôn mất mạng.Trẻ tuổi có sức ở thôn này đều rời đi, ở lại chỉ còn người già.
Nhất Thành nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói quái dị ở đây rất nhiều, trải dài trên khắp con đường này?
Tiểu nhỉ lắc đầu nói:- Không, nói đúng hơn là chúng có thời gian hoạt động, khi có ánh nắng mặt trời xuất hiện, bọn chúng sẽ lẩn trốn, vì thế mà người trẻ tuổi trong thôn mới dẫn theo con nít trốn thoát được nếu không thì đừng hòng ai có thể rời đi.
Nhất Thành vẫn có chút nghi ngờ hỏi:
- Vậy tại sao người trong thôn còn sống? Nói như người thi thôn này sợ rằng không còn người sống mới đúng.
Tiểu nhị nghe thế thì trợn mắt nhưng sau đó thì giật mình. Trong lòng tự hỏi đúng vậy ha? Nếu như thế thì đám quái dị không giết người trong thôn mà lâu lâu chỉ ghé qua thôi. Không chỉ hắn giật mình mà đám người ngồi ở hai bàn kia nghe lời Nhất Thành thì giật mình, đúng là vì sao người trong thôn này vẫn còn sống? Nếu nói như tên tiểu nhị thì trong thôn này không nên còn người sống đến hôm nay chứ?
Nhất Thành thấy tiểu nhị biểu hiện thì hắn biết tiểu nhị này cũng không có câu trả lời, đành thôi, phất tay để tiểu nhị rời đi. Hắn vừa ăn vừa suy tính chuyện này, nếu nói vì sao thôn này còn người sống thì chỉ có ba khả năng. Thứ nhất, có pháp sư mạnh mẽ bảo vệ. Thứ hai, có vật gì đó trong thôn này ngăn cản quái dị tấn công họ. Thứ ba, đám quái dị đang nuôi thả thức ăn. Nhất Thành nghỉ khả năng thứ nhất là không thể. Nếu có thì hắn đã cảm nhận được, hoặc trừ khi người đó quá mạnh, đến hắn cũng không cảm nhận được, điều này khả năng thì rất thấp. Hắn đang nghiên về thứ hai và thứ ba, có điều khả năng thứ hai thì rất thấp vì tiểu nhị nói thôn hắn hay bị quái dị viếng thăm. Vậy thì chỉ có khả năng thứ ba, nếu là khả năng thứ ba nghĩa là phải có một quái dị rất mạnh, có trí tuệ. Nếu không thì không thể khống chế quái dị khác được. Với lại theo tiểu nhị mỗi lần có quái dị đến đều có người chết trong thôn này.
Nhất Thành sau khi ăn uống thì liền hỏi tiểu nhị mướn một phòng ở lại. Vì dạo này khách thương rất ít, quán trọ còn rất nhiều phòng trống. Nhất Thành rất dễ dàng mướn được phòng, hắn được đưa đến lầu hai, phòng hắn nằm ở giữa, cửa sổ thì hướng thẳng ra đường chính. Thôn này rất nhỏ, tiểu điếm lại nằm kế cuối thôn, hắn lại ở trên cao nên dễ dàng quan sát cả Tam Trí Thôn.
Ban đêm thấy vật không rõ, Nhất Thành không ngủ mà ngồi ở lề cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Hắn biết thôn này không bình thường nên hiếu kỳ muốn xem đây đến cùng là chuyện gì. Mưa vẫn chưa tạnh, Nhất Thành thơ thững ngồi nhìn mưa rơi như đang nhớ đến điều gì đó. Đúng lúc này, trong thôn cách quán trọ khoản một vài thước liền truyền đến một tiếng hét thảm, là nam tử tiếng kêu, thê lương tuyệt vọng.
Nhất Thành nghe tiếng thì mặt hơi biến sắc, "Tựa như là ba người pháp sư kia."
Nhất Thành trầm ngâm suy nghĩ, lúc trước kêu thảm mặc dù có chút biến thanh, lại vẫn có thể nghe ra là cái kia ba cái tráng hán một trong, lúc ngồi ăn, hắn đã nghe tiếng của ba người này.
Nhất Thành chưa kịp quyết định thì, cùng một hướng lại có âm thanh truyền đến, lần này là nữ tử tiếng cười, âm trầm quỷ dị, "Hì hì hì hì..." Tiếng cười này dập dìu dưới tiếng mưa, thật sự là ghê rợn, quỷ dị. Với lại tiếng nữ tử cười kia quỷ dị sắc nhọn, không giống xuất từ người sống miệng.
Nhất Thành hơi nhíu mày, vì ngồi trong bóng tối nên không có chút ánh sáng nào cả, khó có thể nhìn rõ, Nhất Thành liền điều động một chút pháp lực vào hai mắt. Hắn giờ có thể nhìn thấy rõ hơn trong ban đêm. Ngay đúng lúc này thì hắn trợn mắt há hốc mồm, không biết từ lúc nào, phía đường chính, đối diện với thôn này, bỗng xuất hiện một ngọn núi, trên sườn núi có một tòa nhà rất lớn, cái kia tòa nhà rất là cũ kỹ, không giống ngày nay kiến trúc, mà giống một lâu đài cổ hơn.