Nhất Thành đi phía trước Đa Tác hỏi:
-Ta rất ác sao?
-Thủ đoạn tra hỏi vừa rồi đúng là rất đáng sợ nhưng việc đó rất bình thường. Đối với kẻ được gia tộc và tông môn nuôi lớn, họ được tiêm nhiễm mấy cái đạo lý chính đạo nên khó chấp nhận được nhưng lại không nhận ra sự tàn khốc của thế giới này.
Nhất Thành cười. Hắn định không để ý đến việc này nữa thì một giọng nói Nhắc nhở trong đầu vang lên:
-Túc chủ cẩn thận một chút. Cơ thể túc chủ càng lúc càng hấp thụ nhiều Hắc Ám Năng Lượng nên rất dễ hoá ma. Nhanh chóng tăng lên linh hồn lực để thần thức đủ mạnh mẽ, tránh bị ảnh hưởng của các ý nghĩ tiêu cực.
Nhất Thành giật mình vội hỏi,
-Lúc nãy hành động ta làm là bị tiêu cực ý nghĩ ảnh hưởng?
-Không, vẫn chưa đến mức đó. Vừa rồi chính là con người của túc chủ.
Nhất Thành thở ra một hơi, cảm thấy may mắn. Nếu như bị ảnh hưởng một cách vô thức như vậy sẽ rất nguy hiểm. Hắn không nhận rõ vấn đề của mình sẽ rất khó giải quyết vấn đề. Không nghĩ cái tên ‘Hoá Ma Chi Thuật’ cũng không phải nói chơi. Hắn tự nhắc nhở sau này phải cẩn thận hơn.
-Trí Tuệ Thẻ? Nhờ ngươi một việc.
-Việc gì?
-Ghi lại tất cả trí nhớ của ta từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. Nếu sau này ta Hoá Ma, ngươi có quyền hủy đi một nửa linh hồn hoá ma đó và đưa một nửa sạch linh hồn với trí nhớ đó từ trong Giọt Máu Sinh Mệnh vào thân thể hoá ma hoặc là hủy hết rồi tạo một thân thể mới. Việc này ngươi làm được không?
Nhất Thành đây là muốn phòng hờ sau này hắn thật sự hoá ma. Đến lúc đó hắn không còn là hắn thì thật xong. Còn vì sao ghi lại trí nhớ, là tại vì hắn tin là một con người tính cách và hành động là một phần là trời sinh nhưng phần lớn vẫn là cách được nuôi dạy từ nhỏ.
Trí Tuệ Thẻ im lặng một lúc nói:
-Có thể, ta có thể rút một phần linh hồn của túc chủ trong Giọt Máu Sinh Mệnh làm bình chứa. Nó sẽ chứa tất cả trí nhớ của túc chủ từ khi sinh ra đến giờ.
-Được, cần bao nhiêu linh hồn lực?
-400 nếu muốn ghi nhớ tất cả ma pháp lĩnh ngộ. 200 nếu chỉ muốn trí nhớ về cuộc sống và những gì đã trải qua.
-200 đi! Ta nếu lúc đó tỉnh lại chắc chắn muốn bắt đầu lại từ đầu. Không muốn đi theo con đường mà đã khiến ta hoá ma.
-Được! Túc chủ kiếm nơi bế quan một tháng, lúc đó ta mới có thể trích linh hồn của túc chủ và một bản copy trí nhớ.
-Ta biết rồi, chờ một thời gian đi, lúc trở về thư viện ta sẽ dành thời gian bế quan. Ta cũng muốn củng cố lại mình một chút.
————————————————
Nhất Thành cùng đám người về Biến Băng Thành, trên đường cũng không xảy ra chuyện gì. Nhất Thành lúc về quán trọ thì mặt mày vẫn âm trầm như cũ, trong lòng hắn có cảm giác không yên. Không hiểu sao từ lúc trong động đi ra, tâm trạng không tốt chút nào.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Mập mạp trở lại quán trọ tìm hắn. Hai người ngồi trong phòng nói chuyện:
-Nhất Thành, ta nghe Tiểu Tiểu nói chuyện tối hôm qua. Các ngươi đã tiêu diệt đám quái dị tấn công Nhân Phủ hôm đó rồi?
Nhất Thành cười gật đầu rồi nói:
-Đúng vậy! Tối hôm chúng ta đã diệt đám dị giáo tấn công Nhân Phủ. Nhưng ta nghe nói trong biến băng thành này cũng còn người của Dị Giáo. Ngươi cẩn thận một chút, cũng là đường chủ của dị giáo, cấp bật này không thua gì tên áo đen xuất hiện cuối cùng ơn Nhân Phủ.
Mập Mạp gật đầu hỏi:
-Nhân Gia chúng ta vẫn chia ra trốn tránh trong thành. Ngươi nghĩ chúng ta nên về phủ không?
Nhất Thành trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Không, các ngươi nên di chuyển gia tộc đi một quốc gia khác đi! Không hiểu sao từ tối qua trở về, trong lòng ta không yên. Sợ rằng Băng Quốc sắp không yên.
Nhất Thành trầm ngâm nói. Mập Mạp cũng lâm vào suy nghĩ. Sau một lúc, Mập Mạp nói:
-Ta tin tưởng ngươi. Ta sẽ khuyên gia gia cùng người trong gia tộc.
Mập Mạp nói xong thì nhớ ra cái gì cười hì hì nói:
-Ta đã nghe Tiểu Tiểu kể về thủ đoạn tra khảo ác độc kia của ngươi. Có vẻ như bọn họ khó chấp nhận được nhưng ta lại không giống bọn hắn, ta không phải là người từng trải nhưng gia tộc ta phải chịu uy hiếp của Dị Giáo thì cảm giác bất lực lúc đó ta vẫn còn nhớ. Và ta còn nhớ từng người hầu trong gia tộc chết như thế nào. Vì thế, thủ đoạn của ngươi so với bọn họ còn kém xa Nhưng chính đạo người lại không thể hiểu nổi ngươi vì thế mới sợ hãi và có lòng bài xích.
Nhất Thành cười nói:
-Ta chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Ta làm những gì ta thích, không quan tâm bọn họ.
Nhất Thành đúng là như vậy, hắn sẽ không vì ai mà thay đổi bản thân mình. Ta làm những gì ta thích, thế thôi!
Mập Mạp rời đi thì hắn suy nghĩ đến Dị Giáo, hai tên đường chủ còn lại ở trong Biên Băng Thành làm gì? Sao chưa bao giờ lộ mặt? Tôi qua lúc hắn trở lại đã vòng quanh dùng thần thức quan sát toàn thành nhưng không thấy gì lạ. Không có quái dị hay người chết trong thành.
Nhất Thành quyết định ở lại Biên Băng Thành một thời gian nữa. Kiểm tra xem có chuyện gì lạ xảy ra không, nếu không, khi đó trở về cũng không muộn.
Thế là hắn ở Biên Băng Thành một tháng. Một tháng chỉ có mấy tên quái dị cấp thấp xuất hiện. Có thể đây là đám quái dị thoát khỏi trận chiến một tháng trước. Nhất Thành cũng tiện tay diệt chúng.
Một tháng này, tất cả mọi người đã rời đi, kể cả Tiểu Tiểu. Nửa tháng trước, thư viện đã có người đến Biên Băng Thành. Người đó là lão sư Đổ Tư, sau khi quan sát tình hình quanh thành, thấy mọi việc đã ổn nên quyết định nhanh chóng rời đi. Ở các thành khác ở Băng Quốc, vẫn còn rất nhiều quái dị làm loạn. Tống Thúc và Tống Tiểu Thư cuối cùng cũng quyết định rời đi mà không trở thành Khách Khanh của thư viện. Mập Mạp thì lo chuyện gia tộc di chuyển vì thế chỉ còn một mình hắn ở Biên Băng Thành với Đa Tác.
Sau một tháng, Nhất thành cảm thấy trong thành không có gì khác lạ, quyết định trở về thư viện bế quan. Tính toán của hắn trước đây là bế quan, Trí Tuệ Thẻ ghi lại trí nhớ, ngoài ra hắn muốn đột phá thân thể đến Đại Pháp Sư.