Mập Mạp bĩu môi nói:
-Nổ cho lắm vào, với lại cơ thể ngươi trời sinh thần lực nếu không thì bị bọn chúng ăn thịt từ lâu.
Dù là nói vậy nhưng Mập Mạp đã đứng dậy, đi đến mở cửa. Vừa đi, trong lòng vừa mắng thầm ‘-Ngươi nghĩ ai cũng biến thái như người sao?’
Bên kia, mấy tên pháp sư tự do khác thấy cử động Mập Mạp thì lo lắng. Một người trong đó quát lớn:
-Không được mở cửa. Bên ngoài là quái dị. Tuyệt đối không thể mở cửa nếu không…
-vèo
Người kia chưa kịp nói xong thì một chén với tốc độ cực nhanh bay đến dừng lại ngay trước mặt hắn làm hắn tắt tiếng. Sau đó, nước trà bên trong chén bắt đầu sôi lên sùng sục, chén trà bỗng nhiên nổ tung trên không làm người vừa hô lên phải lùi lại phía sau mấy bước.
Hắn nhìn qua thì thấy Nhất Thành nhìn hắn cười. Người kia trong lòng lạnh xuống, hắn phát hiện thủ đoạn phép thuật vừa rồi của đối thủ cực kỳ cao cường. Người trẻ tuổi kia không phải là người bình thường, hắn vội vàng cúi người thi lễ nói:
-Thất lễ với các vị rồi.
Nói xong thì hắn lùi lại phía sau, cũng như bảo mọi người lùi lại phía sau. Mở ra một khoảng trống rộng trước cửa ra vào quán trọ. Mắt hướng về phía cửa, tập trung theo dõi nhất cử nhất động của Mập mạp.
Mập Mạp chậm rãi đến trước cửa, trước khi mở cửa thì hắn liếc nhìn mọi người trong quán trọ một chút. Sau đó đó đặt hai tay lên cửa chính chuẩn bị mở.
-Két
Cửa chính mở toang ra, Mập Mạp trợn trừng mắt vội vàng lùi ra sau. Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng người ngoài cửa. Đó là một tên quái dị da màu xanh, hai mắt ngược tròng nhìn lên trời, hai tay rũ xuống, lưng hơi còng. Áo quần tên này đã không còn, chỉ còn một mảnh vãi đủ lớn che đi bộ phận giữa hai chân. Trên thân thể tên này có chi chít vết thương đang chảy ra hắc khí.
Tên quái dị thấy người mở cửa liền vồ đến cắn vào cổ người đó. Dù là mập mạp lùi lại khá nhanh nhưng quái dị tốc độ cũng không kém, nó đã sắp cắn đến Mập Mạp. Mập mạp vội đánh ra Magic Plate, nhập vào cánh tay phải.
-Hửa Nham
Tay phải liền hóa thành nham thạch, Mập Mạp vổ một phát vào mặt tên quái dị đang lao đến.
-Bốp
Quái dị bị vỗ một phát choáng váng mặt mày. Lực đánh khá nặng, tên quái dị quay một vòng trên không mới đập mạnh xuống đất. Đầu nó va chạm với mặt đất nên nát bét, hai con mắt rớt ra lăng lóc lóc, máu xanh ồ ạt tràn ngập trên mặt đất. Không nghĩ đến không chỉ da bọn chúng màu xanh mà máu chúng cũng màu xanh.
Mập Mạp quay sang huênh hoang với Nhất Thành. Nhưng không nhận được Nhất Thành cổ vũ mà chỉ thấy Nhất thành chỉ chỉ ra phía ngoài cửa quán trọ cười cười.
Mập Mạp quay lại nhìn thì trợn mắt, bên ngoài đã xuất hiện một đám quái dị, hắn vội vàng lao ra ngoài nghênh chiến. Không gian trong quán trọ không đủ rộng, hắn sẽ gặp bất lợi nếu đánh nhau trong này.
Một tên quái dị định xong vào trong quán trọ thì bị Hửa Nham của Mập Mạp chụp vào mặt, theo hướng lao ra mà bị Mập Mạp ném mạnh xuống đất. Mập Mạp vừa mới đáp xuống thì vội vàng đấm mạnh xuống đất. Một đợt sóng xung kích cực mạnh lấy Mập Mạp làm trung tâm đánh ra bốn phía. Sáu tên quái dị đang lao đến phía hắn bị đánh bật ngược ra sau.
Mấy tên quái dị này chỉ có cảnh giới Cương Quái, cao nhất là Hắc quái sơ kỳ. Mập Mạp đã là pháp sư đột phá Silver Plate nên có thể dễ dàng đánh với chúng một trận. Chỉ có điều cách dùng thổ phép thuật của Mập Mạp rất kỳ lạ, biến cánh tay thành Nham thạch chiến đấu.
Nhất Thành nhìn thấy cách Mập Mạp chiến đấu thì lắc đầu. Không có một chút kỹ thuật hay là kỹ xảo gì cả. Cách chiến đấu quá thô cứng, cơ thể lại to lớn, di chuyển chậm chạp. Nói nhanh thì nhanh hơn đáng quái dị yếu kém bên ngoài chứ so cùng cảnh giới, hoặc cao hơn, nếu gặp tên quái dị chuyên về tốc độ thì Mập Mạp chỉ có thể đứng đó chịu đòn.
Nhất Thành nhìn vóc dáng của Mập Mạp thì nhớ đến một bộ phim hoạt hình thú vị. Kungfu Panda. Hắn nở nụ cười, nếu tên Mập mạp này mà có cách chiến đấu của con gấu trúc kia, kết hợp với thổ phép thuật sẽ rất mạnh. Tiết là hắn không học Kungfu bài bản mà chỉ xem phim rồi tập hợp lại, lâu lâu thi triển cho vui thôi. Mỗi đòn tấn công của hắn vẫn còn mang đậm tính chất Karate.
- Trí Tuệ Thẻ, ngươi có thể hoàn thiện một loại võ thuật có trong trí nhớ ta không?
Trí Tuệ Thẻ hỏi:
-Ý túc chủ là từ trong trí nhớ túc chủ, hoàn thiện những võ thuật mà túc chủ từng xem kiếp trước?
-Đúng vậy!
Trí Tuệ Thẻ trầm ngâm một lúc nói:
-Có thể, thật ra đây chỉ là cách sử dụng sức mạnh của cơ thể và các kỹ thuật đơn giản nên không có khó khăn gì khi tìm cách hoàn thiện chúng. Mà thật ra với cơ thể túc chủ bây giờ thì không cần thiết học hết tất cả võ thuật của kiếp trước vì cái gọi là karate đã bao quát khá tốt cách phát lực và kỹ thuật trong chiến đấu. Nếu học quá nhiều sẽ trở nên tạp mà không tinh. Đến lúc đó có thể sẽ ảnh hưởng đến cách mà túc chủ chiến đấu. Ah, mà túc chủ phải biết, cơ thể mạnh mẽ, võ thuật luyện đến một mức nào đó thì sẽ trăm sông đổ về một biến. Đến mức cao nhất thì tất cả hành động nhỏ thường ngày cũng có thể thành võ thuật.
Nhất Thành gật đầu hiểu rõ, nếu vậy thì đúng là không cần học hết các loại võ thuật kiếp trước. Chỉ cần luyện tinh một loại là được. Hơn nữa, vì cơ thể hắn mạnh mẽ, các đòn võ thuật đẹp mắt kiếp trước hắn đều có thể thi triển, không cần phải luyện tập bọn chúng bài bản.
Bỗng Nhiên, Trí Tuệ Thẻ lại nói tiếp:
-Nếu túc chủ muốn học võ thuật kiếp trước thì nên học đao pháp. Ta thấy trong trí nhớ của túc chủ có một môn đao pháp khá là quái dị. Nó ẩn rất sâu trong trí nhớ túc chủ, ta cũng suýt nữa quên nó.
Nhất Thành ngẩn người, đao pháp sao? Trong trí nhớ hắn có một môn đao pháp của kiếp trước? Từ bộ phim nào đây? Nếu nói đến game thì không, vì game hắn chỉ chơi giải trí chứ không hiểu sâu về kỹ năng. Thế chỉ có thừ phim, hắn vội hỏi:
-Đao Pháp gì vậy? Ta không nhớ nổi.
Trí Tuệ Thẻ thần bí nói lên bốn chữ:
-Hồ Gia Đao Pháp - Nhưng đã được ta cải tạo một chút để phù hợp thành phép thuật và vì túc chủ không nhớ hết tất cả diệu kỳ của Hồ Gia Đao Pháp.